Chồng Bá Đạo Tình Yêu Sâu Sắc (Ông Xã Đại Nhân Thật Khó Chiều)

Chương 17: Bán máu



Trọng Thanh Thu quay người, đi vòng qua con đường rợp bóng cây, không bao giờ muốn nghe thấy tiếng hát đã trở nên chối tai ấy nữa.

Dạy liền hai ca gia sư, khi quay về trường, Trọng Thanh Thu đã mệt đến hộc máu. Người khác thất tình còn có thời gian mà than khóc mà đau buồn, còn cô đào đâu ra. Cô phải kiếm tiền, cô phải trả một trăm sáu mươi triệu đồng mà Lương Thùy Trang nợ người ta.

Đến cả tư cách để đau buồn cô cũng không có nốt.

May mà cuối cùng cũng có một thông tin tạm coi như tốt lành trong cái ngày xui xẻo này, ấy là người chị họ của Tiểu Tĩnh đã nói, quán bar kia vẫn cần nhân viên tiếp thị rượu.

Đi làm thôi, đây là lựa chọn duy nhất của cô lúc này. Nghe nói, công việc đó được thưởng hoa hồng nhiều, cũng nhanh chóng kiếm được tiền, chỉ có điều thường xuyên bị khách hàng "thả dê", cho nên cô mới chần chừ mãi không đi, bây giờ thì không thể để tâm nhiều đến thế nữa.

Tắm táp xong rồi nằm xuống giường, thù lao của lao động thực ra không chỉ có mấy tờ tiền, mà còn có cả giấc ngủ yên lành nhất khi nằm xuống, đầu vừa đặt xuống gối là cô có thể ngủ luôn.

Sáng sớm ra mà trong kí túc xá nữ đã nháo nhào náo loạn một trận, khi các bạn trong kí túc xá đã đi học hết rồi, Thanh Thu mới lười biếng rời giường, sau đó sửa soạn chỉnh tề, khập khà khập khiễng đến bệnh viện.

Ba trăm cc máu, khi nhìn chiếc túi trong suốt được lấp đầy bởi dung dịch đỏ tươi kia, tinh thần của cô vẫn thản nhiên. Dường như trong chiếc túi ấy không phải máu rút ra từ người cô mà chỉ là nước lã trong veo.

Ra khỏi bệnh viện, Trọng Thanh Thu đến công viên, ngồi dưới một tán cọ mà sưởi nắng, cái chân què dở của cô phải ít đi lại mới được. Tiểu Tĩnh nói rất đúng, cô cũng phải biết cách yêu thương bản mình thôi.

Cô ngồi ở đó suốt cả ngày dài, chỉ mua một cái bánh bao khô không khốc, nhưng ăn vào cũng thơm ngon đấy chứ. Thực ra, con người ta chỉ cần biết vừa lòng là sẽ thấy vui vẻ. Nếu như không có Lương Thùy Trang, chưa biết chừng giờ này cô đang là một cô nhóc lưu manh lưu lạc đầu đường xó chợ.

Lần đầu tiên cô phát hiện ra thời gian trôi qua chậm đến thế, cuối cùng cũng đợi được đến khi chập choạng tối, cô mới đứng dậy đi về phía mục tiêu của mình: Quán bar Phong Trần.

Quán bar này vừa mở cửa chưa lâu, căn bản chưa có nhiều khách hàng lui tới.

"Cô là..." Người nghênh đón cô là một người phụ nữ ăn mặc hợp thời, trang điểm rạng rỡ, người này đánh giá cô từ trên xuống dưới.

"À, tôi là Trọng Thanh Thu."

"Cô chính là Trọng Thanh Thu à, mau vào đây."

Người phụ nữ kia dẫn cô vào một góc sofa trong quán bar, chị ta giơ tay lên, lập tức có nhân viên phục vụ mang một cái khay tới. Người phụ nữ kia cười cười hỏi cô: "Muốn uống trà hay cà phê?"

"Cà phê, không thêm đường, cảm ơn chị." Cô đột nhiên rất muốn nếm thử hương vị đắng chát ấy, thực ra đấy mới là hương vị vốn có của cà phê.

"Đừng khách sáo thế, cứ gọi tôi một tiếng chị Hồng là được, chân của cô sao thế? Không có gì đáng ngại chứ?"

"Không sao ạ, không cẩn thận ngã từ trên cầu thang xuống nên bị thương ngoài da chút thôi, chỉ vài ngày là hết." Cô cười cười nói qua loa về vết thương của mình, nhưng thực ra lúc nói những câu ấy chân cô vẫn còn đau nhoi nhói.

"Thế thì tốt, cô muốn đến đây tiếp thị rượu sao?"

"Đúng vậy."

"Ngoại hình của cô cũng khá lắm, nhưng có điều, làm nghề này ở chỗ chúng tôi, cô cũng biết đấy, phải đối phó với đủ loại khách hàng, muôn hình vạn trạng, có lúc không tránh khỏi bị..."

"Tôi hiểu cả, tôi không để bụng đâu." Cô cười cay đắng. Cô đã biết từ lâu rồi, nếu không phải đã biết từ trước, chắc cô đã đến đây làm từ bao giờ rồi.

"Nếu như cái gì cô cũng biết rồi thì hai hôm nữa hẵng tới đi làm nhé. Lúc đó thì chân của cô cũng khỏi rồi, đi lại thuận tiện hơn, nếu không chân tay bị thương mà còn đi lại nhiều cũng không tốt, rất khó lành."

Cô hiểu hàm ý trong câu nói của chị Hồng, nên nhìn chị ta với vẻ thẳng thắn và thành khẩn, cắn răng, nói khẽ: "Tôi thiếu tiền, cho nên tôi sẽ cố gắng nhanh chóng đi làm, mong chị Hồng châm chước một chút."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.