Chồng Bá Đạo Tình Yêu Sâu Sắc (Ông Xã Đại Nhân Thật Khó Chiều)

Chương 173: Hẹn tối gặp



"Ha ha, còn ai nữa?"

"Còn... Còn..." Vẫn chưa nghĩ ra, đột nhiên, cô nói: "Còn Lạc Phương Thu."

Bật thốt ra lời, ba chữ cuối cùng này lại khiến thân thể của anh chợt cứng đờ, sau đó sắc mặt cũng lạnh xuống, anh lại chỉ buông lỏng cô ra, sau đó yên tĩnh tựa trên gối nước không nói chuyện nữa.

Thậm chí, cũng không đụng vào cô.

Bất chợt yên tĩnh làm cho Thanh Thu có chút không quen, toàn thân cũng mềm nhũn như nước, tốn rất nhiều sức mới dời được mình và gối nước cách xa anh một chút, cô thực sự đã cách xa anh, mà anh, cũng không sáp lại, cứ thế nằm đó không nhúc nhích.

Nhưng cô không buồn ngủ, lỗ tai và cảm giác đều tập trung trên người đàn ông bên cạnh, tựa như bất cứ lúc nào anh cũng có thể nhào tới ôm cô vào ngực một lần nữa.

Càng nghĩ như vậy, thì càng khẩn trương.

Nhưng một lúc lâu sau, bốn phía đều im lặng, bọn nhỏ đã ngủ sâu giấc.

Thanh Thu giờ mới đã thả lỏng tinh thần được một chút.

Đáy lòng của anh, cuối cùng vẫn không bỏ Phương Thu xuống được, cô đã biết, về sau chỉ cần muốn làm cho anh tỉnh táo, chỉ cần nói ra tên Phương Thu là được rồi.

Nhưng, khi cô nghĩ như vậy, nước bên cạnh lại chợt phập phồng, Lê Minh Tùng anh... anh lại dịch đến bên người của cô, lúc cô đang khủng hoảng, anh lại dán chặt vào cô rồi nằm xuống,"Đừng sợ, anh không động vào em."

"Ừ." Cô lên tiếng nhỏ như muỗi kêu, nỗi hoảng sợ nơi đáy lòng giờ mới từ từ giảm bớt.

Yên tĩnh, lại lần nữa kéo tới, có điều, cũng chỉ trong thời gian ngắn ngủi, anh lại lên tiếng rồi, "Thanh Thu, vừa rồi anh đã nghĩ rất nhiều, anh nghĩ, Phương Thu đối với anh mà nói đã là quá khứ rồi, anh và cô ấy thật ra không có gì cả, ngoài chúc phúc thì thứ mà anh có thể cho cô ấy cũng vẫn chỉ là chúc phúc, còn những người phụ nữ khác, cho tới bây giờ anh cũng chưa từng yêu họ, cho nên, em nói ra thì cũng nói ra rồi, anh thực sự không có cảm giác gì."

Cô không nói, vậy cô thì sao?

Cô lại được coi là gì của anh chứ?

"Ban đầu vừa nghe thấy em nói đến Phương Thu, anh tựa như nghe được tiếng tim đập như sấm của chính mình, nhưng rất nhanh, trong lòng từ từ bình phục, thời gian thực sự là một vật tốt, Thanh Thu, anh vẫn không biết anh có cảm giác thế nào đối với em, nhưng anh biết, sáu năm ấy, và cả sáu tháng kia, ngày tháng không có em, anh sẽ nhớ em..."

Giọng anh chậm rãi từ từ truyền tới, "Ngoại trừ Phương Thu, em là người đầu tiên làm anh bất chợt là lại nhớ tới..."

Thân thể của cô run lên, đây hình như là lần đầu tiên anh nói chuyện thật lòng như vậy với cô.

Nhưng cô, thực sự không quen, thậm chí còn có chút sợ.

Đây là anh đang bày tỏ với cô sao?

Không thể động lòng, tuyệt đối không thể động lòng, cô đã từ bỏ anh từ lâu rồi.

Kết thúc chính là kết thúc, anh không phải đều đã trả lại đồ của cô cho cô rồi sao?

Cô cho rằng, trả lại con và tự do cho cô, tức là anh muốn từ bỏ cô rồi, không phải sao?

"Thanh Thu, em cho anh hai cô con gái, khiến người đàn ông sợ nhất là chuyện sinh con dưỡng cái như anh rốt cuộc cũng biết làm ba thì ra lại vui sướng như vậy, anh đã nhìn thấy chúng được em dạy dỗ tốt, anh còn thấy cả vết sẹo rạch trên bụng mãi mãi cũng không xóa được kia của em..." tiếng anh càng ngày càng nhẹ, "Thanh Thu, quả thực anh nợ em rất nhiều rất nhiều, cho nên, anh bèn đưa em trở lại là Trọng Thanh Thu ban đầu kia, sau đó, để chúng ta làm lại mọi thứ từ đâu, từ tìm hiểu, rồi đến..."

Cô hít một hơi, đây là anh cố tình khiến cô nhẹ dạ, cắn môi, cô vẫn không lên tiếng.

"Rồi đến để anh yêu em, sau đó đeo nhẫn lên tay em, anh nghĩ, điều này cần một quá trình, như kinh nghiệm mà phụ nữ và đàn ông mỗi một gia đình đã từng trải qua, ngọt ngào và đau khổ, thậm chí là dằn vặt, có lẽ, chỉ có trải qua rồi mới có thể biết điều tuyệt vời trong đó, cũng mới có thể quý trọng cuộc sống lặng lẽ về sau."

Cô vẫn vô cùng khó hiểu mục đích anh trả lại cho cô tất cả, lúc này mới hiểu được trái tim của anh, thì ra là vì như vậy, thì ra anh muốn bắt đầu lại từ đầu mọi thứ, hoàn chỉnh từ khâu tìm hiểu.

Nhưng cô, thực sự có thể chứ?

Lòng của cô còn chưa chuẩn bị xong, anh vẫn luôn là độc dược của cô, khiến cô không cách nào suy nghĩ được, lúc này, cũng vậy.

Mũi sụt sịt, lại tắc mũi rồi, anh không nên khiến cô phải chật vật như vậy chứ?

"Thanh Thu, bằng lòng với anh, làm bạn gái của anh, được không?" Anh bỗng nhiên xoay người lại, gương mặt ngước nhìn cô, "Anh muốn cho em, cho bọn trẻ một gia đình hoàn chỉnh, chờ anh, chờ anh cùng em đi lại tìm hiểu nhau rồi yêu nhau rồi đến kết hôn, từng bước một, được không?"

Ánh mắt của anh nhìn cô sáng như vậy, môi khẽ mở, đáy lòng cũng thấy cảm động vô hình, cô nên nói "Được", thực sự nên nói "Được", bởi vì, anh nói không sai, chỉ có bọn họ bên nhau, bọn nhỏ mới có thể thực sự hạnh phúc, bọn nhỏ cần một gia đình hoàn chỉnh có ba và có mẹ, nhưng...

"Anh Tùng, em..."

Ngón tay đặt trên môi cô, khiến cô im lặng, "Chớ vội cự tuyệt anh, anh sẽ cho em thời gian suy nghĩ, Thanh Thu, đừng làm cho anh thất vọng, có được không?"

Lúc này trong sương mù, anh như một chàng trai sợ bị người khác cự tuyệt, trong biểu cảm đều là vẻ lo lắng bất ổn, anh thay đổi rồi.

Là vì cô sao?

Cô không biết, nhưng trong đáy lòng lại có tiếng nói mềm mại nói cho cô biết, nếu như có thể, cô sẽ trao anh cả cuộc đời.

Trao anh, cả trái tim, và cả thể xác.

Chỉ là, khúc mắc đáy lòng anh thực sự hoàn toàn kết thúc rồi sao?

Khép hờ đôi mắt, đúng là vẫn không thể đồng ý với thỉnh cầu của anh, có một phần hiểu nhau cô đã suy nghĩ rồi, nhưng, cô chỉ là Trọng Thanh Thu, mà không phải ai khác...

Trong mơ hồ, lời nói vừa rồi tựa như nói mớ, phiêu tán trong đầu cô, bồng bềnh trôi nổi, chưa từng đi xa, chỉ một chút xíu thấm đượm lòng cô vậy thôi, dù có cứ thế cho đến già cũng không sao cả.

Nhưng anh Tùng à, cô đã nói rồi.

Bọn họ chỉ làm bạn...

Mùng tám tháng giêng, chiếc xe chở bọn nhỏ và cô vào thành phố F, thời gian vừa đúng đến chín giờ sáng, đêm qua ngủ sớm trong khách sạn, cho nên, tỉnh dậy cũng sớm, Lê Minh Tùng đã tính chuẩn sẵn thời gian, đối với ngày đầu tiên làm việc của năm mới, anh luôn không hề qua loa.

Xe dừng lại không đâu khác mà chính trước biệt thự nhà họ Lê.

Nhưng cô đã từng nói, cô phải về chỗ ở của cô, nơi đó có việc buôn bán của cô, còn có giấc mộng của cô, nhưng Lê Minh Tùng căn bản không để ý tới cô, trực tiếp đưa cô và bọn nhỏ đến trước cổng chính biệt thự,"Thanh Thu, anh phải đi làm, em đưa bọn nhỏ vào đi, vú Trương đã nấu xong bữa sáng, có cháo Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh thích ăn nhất."

Cô cười gật đầu, vẻ mặt bình thản, nhưng đáy lòng lại lơ đãng lượn lờ từng câu anh nói ở suối nước nóng trong phòng hôm qua.

Những thứ này, chỉ có thể hồi tưởng, bởi vì, cùng lúc hồi tưởng, cô còn nhớ lại rất nhiều rất nhiều điều khác, anh đã từng không tin tưởng cô, tất cả những việc anh đã từng làm với cô vì Phương Thu.

Không phải cô keo kiệt, mà là, có những chuyện, một đã thành định kiến trong lòng thì sẽ rất khó sửa đổi.

Gật đầu tỏ vẻ đã nghe thấy, nhưng không có nghĩa là cô đã đồng ý.

"Anh đến công ty trước, sáng nay có cuộc họp thường kỳ."

Cô vẫn gật đầu, bọn nhỏ cũng đã quơ tay lên nói với anh: "Ba, tạm biệt."

"Tạm biệt, phải ngoan nhé, không được chọc giận mẹ."

"Biết rồi ạ."

Lê Minh Tùng quay đầu xe lại rồi rời đi rất nhanh.

Nhìn xe của anh dần dần biến mất trong tầm mắt của mình, Thanh Thu không nắm tay bọn nhỏ quay lại, mà bước chân đi thẳng, "Đi, chúng ta về nhà."

"Mẹ, không phải đến biệt thự sao?"Ba vừa nói, còn bảo vú Trương đã chuẩn bị xong cháo cho chúng rồi.

"Không, chúng ta về nhà mình tốt biết bao, các con không muốn ở cùng mẹ sao?"

Quỳnh Quỳnh hơi biến sắc, "Nhưng trở về đó thì không thể ở cùng ba, mẹ, mẹ và ba không phải đã hòa hợp lại rồi sao?" Có chút lo lắng, bọn nhỏ bắt đầu suy nghĩ lung tung.

Cô cười khéo léo, "Vậy đi, mẹ kêu ba buổi tối đến nhà chúng ta cùng ăn cơm, có được không?"

"Thật sao?" Lay lay tay cô, Thùy Thùy đang chờ cô xác nhận.

"Thật, mẹ tự mình xuống bếp, làm vịt kho cá kho và sườn chua ngọt các con thích ăn nhất, có được không?"

"Được ạ được ạ, chỉ cần buổi tối ba đến, ăn gì cũng được."

"Đi thôi, mẹ dẫn các con cùng đi mua đồ."Mua xong về cô cũng phải bắt đầu làm việc, lười nhác lâu như vậy rồi, phải chấn chỉnh lại thôi.

Mang theo bọn nhỏ đi trên lối cho người đi bộ, quanh biệt thự nhà họ Lê rất khó gọi xe, người sống ở đây đa số đều có xe riêng để đi, cho nên, taxi căn bản không chạy quanh đây, đi một đoạn đường thật dài mới gọi được taxi, đưa bọn nhỏ lên xe, đi đã thấm mệt, cũng may thời tiết không nóng, đọc địa chỉ, Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh yên tĩnh ngồi trong xe nhìn ra ngoài cửa sổ xe, im lặng như đang nhớ tới Lê Minh Tùng.

Nhưng, bây giờ cô thật sự đã coi Lê Minh Tùng là bạn bè, bạn bè chỉ là bạn bè, giờ cô vẫn không thể tiến tới với anh, có điều, bọn nhỏ thì cô chắc chắn muốn chia sẻ cùng anh, bởi vì, bọn nhỏ cũng cần anh.

Chuông điện thoại đúng lúc phá vỡ không gian yên tĩnh trong xe, cúi đầu nhìn, cô đã đoán đúng, quả nhiên là số điện thoại của Lê Minh Tùng, vừa nghe, giọng anh đã liên tiếp truyền tới như súng liên thanh, "Trọng Thanh Thu, em làm anh lo chết đi được, em và bọn nhỏ đi đâu rồi? Vú Trương nói bây giờ bọn em không đi vào biệt thự."

Hít sâu một hơi, chuyện gì nên tới thì sẽ phải tới, cô nhất định phải thản nhiên đối mặt, "Lê Minh Tùng, em mang bọn nhỏ về nhà, buổi tối, anh qua đây cùng nhau ăn cơm đi..."

Đầu bên kia điện thoại lập tức yên tĩnh trở lại, mơ hồ có thể nghe tiếng hít thở khe khẽ của anh, yên lặng chờ, cô không muốn thay đổi vì gì hết.

Một lúc lâu sau, giọng nam lại truyền tới, "Được, bảy giờ anh đến."

Cô cười, "OK, hẹn tối gặp." Rốt cuộc đã bước được bước này, nếu không phải vì Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh, có lẽ, tình cảm đã đứt thì sẽ chẳng còn gì, chỉ là, cô sợ bọn nhỏ lo lắng, cho nên, cô không thể không để anh xuất hiện trong cuộc sống của mình tiếp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.