Chồng Bá Đạo Tình Yêu Sâu Sắc (Ông Xã Đại Nhân Thật Khó Chiều)

Chương 174: Từng trải qua bao chuyện khó trở lại như lúc đầu



Đến nhà, đầu tiên cô đưa bọn nhỏ đi nhà trẻ, như vậy, cô mới có thể hết sức chuyên chú làm chuyện của mình, mấy ngày không lên mạng rồi, vừa mở trang web ra, đơn đặt hàng đã nhiều đến giật mình, vui mừng ghi chép lại từng khoản, cô bận rộn đến mức ngay cả thời gian ăn cơm cũng không có.

Có hàng sẵn thì sẽ gửi luôn cho khách hàng, không có hàng sẵn thì nhập hàng, thấy đã qua xế chiều, cô vội vàng dọn dẹp qua nhà cửa một chút, sau đó đi mua đồ ăn, rồi đi đón bọn nhỏ, vội vàng mà không bị loạn, mới là phẩm chất chân chính trong cuộc sống.

"Mẹ, ba đã tới chưa?" Ra khỏi nhà trẻ, vọt một cái đến trước mặt cô, Thùy Thùy hưng phấn hỏi.

"Chưa, ba nói khoảng bảy giờ ba mới đến."Nhưng, hôm nay là ngày đầu tiên đi làm trong năm mới của công ty anh, ai biết anh có thể đến đúng hẹn hay không?

"Chúng ta đi mau thôi."

"Từ từ thôi, không vội." Cô kéo tay Quỳnh Quỳnh, không cho cô nhóc kia chạy đi.

"Nhỡ ba đến rồi không vào được nhà thì để ba đợi ở ngoài cửa không tốt lắm đâu, lạnh lắm đó."

Thanh Thu cười, nếu không phải trong tay cô còn xách đồ, thật muốn véo véo cái mũi nhỏ của Thùy Thùy, xem ra, giữa con người chỉ cần ở chung thì sẽ có tình cảm, ngắn ngủi vài ngày, bọn nhỏ đã xây dựng nên mối quan hệ tốt đẹp với Lê Minh Tùng rồi, biết được điều này, cô vốn nên vui mừng, nhưng lại càng thêm lo lắng, cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ cô muốn đuổi anh đi thật xa cũng không được.

Vì sao xa nhau lại khó như vậy chứ?

Im lặng đi về nhà, Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh và Hào Hào cùng chơi trong sân, Thanh Thu thì vào bếp làm cơm tối, lúc bận rộn thì thời gian trôi qua rất nhanh, phố xá vừa lên đèn, nồi cơm điện cũng tỏa ra hương thơm nức, ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, sắp đến bảy giờ, món ăn cuối cùng cũng đã nấu xong, không biết anh có thể đến đúng giờ không, nếu như muộn, thì đồ ăn chẳng phải sẽ nguội mất sao?

Cô chợt thấy hối hận vì đã nấu thức ăn sớm như vậy, chờ anh đến rồi lại nấu cũng được mà.

Nhưng giờ đồ ăn đều đã ra lò, thậm chí quá nửa các món đã xong rồi, hối hận cũng đã muộn.

Món ăn cuối cùng cũng đã xong, gắp ra từng bát hoặc đĩa, thời tiết như vậy nếu không ăn ngay thì thực sự sẽ nguội mất, xoa xoa tay, anh nói bảy giờ đến, nhưng bây giờ, đã qua chừng năm phút rồi, đẩy cửa ra, trong sân Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh đang đang nhảy dây với Hào Hào, vừa nhảy vừa đếm, vui vẻ đến mức hoàn toàn quên mất chuyện Lê Minh Tùng sẽ tới ăn tối, cô yên lặng đi ra cửa chính, để bọn nhỏ tiếp tục chơi vui vẻ, nhưng đứng trên lối đi bộ, không hề thấy bóng dáng chiếc xe của Lê Minh Tùng đâu, cúi đầu nhìn điện thoại di động trong tay, không có cuộc điện thoại hay tin nhắn nào, nếu anh không tới, ít nhất cũng nói cho cô biết một tiếng chứ, cô nấu cơm cho bốn người mà.

"Mẹ Thùy Thùy đấy à, đang chờ ai vậy?" Đang lo lắng nhìn xung quanh, ba Hào Hào đã trở về, thấy cô liền ân cần hỏi han.

"Ừ, đang đợi một người bạn." Chỉ là bạn bè thôi, giờ cô chỉ coi Lê Minh Tùng là bạn bè.

"Buổi tối lạnh, mặc thêm vào, buổi chiều tôi vẫn nghe thấy tiếng ho khan truyền tới từ nhà cô đó."Ba Hào Hào nhìn lướt qua cô rồi cười nói.

"Cảm ơn."Cô nhẹ nhàng gật đầu, liền chuyển mắt đi, không thích ánh mắt người đàn ông này nhìn mình lắm, hơi lạ.

"Được rồi, tôi đi vào trước đây." Người đàn ông đó nói rồi đi lướt qua cô, sau đó vào sân gọi, "Hào Hào, ba mua vịt nướng về rồi, đi thôi, đi ăn cơm."

"Yeah, ăn cơm ăn cơm thôi, Thùy Thùy Quỳnh Quỳnh, tớ đi ăn cơm đây."

"Ừ, chúng tớ cũng phải về đây." Quỳnh Quỳnh thu dây, xoay người chuẩn bị về nhà.

"Quỳnh Quỳnh, mẹ cháu đứng ở cửa đó, nói là đang chờ một người bạn."

"Đi, chúng ta đi xem thôi." Quỳnh Quỳnh kéo tay Thùy Thùy chạy vội tới ngoài cửa, ba Hào Hào vừa đi vừa quay đầu nhìn thoáng qua hướng của Thùy Thùy Quỳnh Quỳnh và Thanh Thu.

"Mẹ, lúc nào thì ăn ạ? Con đói rồi."

"Ba còn chưa tới, chờ thêm một lát." Cô cầm điện thoại lên mấy lần muốn gọi rồi, nhưng lại cảm thấy không ổn, lúc này chắc chắn anh đang lái xe.

"Được rồi, chúng con chờ cùng mẹ."

Nhưng chờ đến chừng nửa giờ cũng không thấy bóng dáng Lê Minh Tùng đâu, nghĩ cơm nước đã nguội, cô chỉ đành nói: "Mọi người vào thôi, mẹ gọi điện thoại cho ba hỏi xem ba tới đâu rồi?"

"Vâng, chúng con đi rửa tay, ba nhất định sẽ tới."

Giọng thật là tin tưởng nha, nhưng Lê Minh Tùng thực sự đến muộn.

Ấn điện thoại gọi vào số của anh, lúc dẫn bọn nhỏ rời khỏi biệt thự, cô cho là cả đời này cô cũng sẽ không còn dây dưa với anh nữa, nhưng bây giờ, mới hơn nửa năm thôi, cô lại liên lạc với anh.

Điện thoại vang lên vài tiếng, nhưng vẫn không có người nghe, tiếng chuông làm cho tim cô bất giác đập nhanh, tại sao lại như vậy?

Chuyện này không giống tác phong của anh.

Tiếng chuông vẫn còn vang lên, như mãi mãi không ngừng, nhưng tiếng nhạc đó không còn êm tai chút nào nữa, ngón tay nhẹ nhàng hạ xuống, cô muốn tắt, nhưng bất chợt, trong điện thoại lại truyền đến giọng Tiểu Ngô, "Là cô Trọng ư?"

Cô nhẹ nhàng nói, "Là tôi."Thấy là lạ tại sao điện thoại di động của Lê Minh Tùng mà người nghe lại là Tiểu Ngô.

"Thang máy chuyên dụng của tổng giám đốc đã xảy ra chuyện, kẹt ở giữa không trung vẫn chưa ra được."

Tim của cô đập nhanh hơn, vốn đã biết anh không nghe điện thoại là không ổn rồi mà, "Anh ấy không sao chứ?"

"Không có việc gì, chỉ là tạm thời không ra được, trục trặc còn chưa sửa xong, theo em thấy thì hẳn là một lát nữa là ra được thôi, chị xem, anh ấy vừa kêu em tới phòng làm việc lấy điện thoại di động của anh ấy, nói là lúc ra phải gọi điện thoại và phải chạy tới một chỗ, em đây cũng chờ anh ấy hơn một tiếng rồi."

Thanh Thu tính thời gian, hơn một giờ mà với tốc độ lái xe của anh thì đã tới lâu rồi, thở dài một hơi, một là anh không sao là tốt rồi, hai là anh cũng không phải cố ý đến trễ, vậy là được, "Tiểu Ngô, cám ơn cậu."

"Không cần cảm ơn, có gì cần em truyền đạt không?"Có lẽ cũng không biết người Lê Minh Tùng muốn gặp là cô, cho nên Tiểu Ngô có chút ngượng ngùng hỏi.

"Không có gì."Nói xong, cô cúp điện thoại, xoay người đi vào trong nhà, tâm trạng đã không còn bấp bênh nữa.

"Mẹ, con đói."

"Đợi ba một lát nữa."

"Ba lúc nào mới đến ạ?"

"Rất nhanh thôi, chờ một chút, có được không?"

"Được ạ." Thùy Thùy mở to mắt nhìn bát đĩa trên bàn, cô bé hít một cái, "Thật là thơm."

Thấy bọn nhỏ thật sự đói bụng, Thanh Thu cầm chút bánh kem tới, "Nào, mỗi người ăn một miếng, không được ăn nhiều hơn đâu."

"Vì sao?"

"Ăn nhiều thì lát không ăn được cơm nữa." Cô cười xoa đầu con gái, con gái sắp lớn rồi, mà cô cũng sắp đầu ba rồi, thời gian trôi thật nhanh.

Mở ti vi, ba người nhàm chán xem ti vi, Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh không đói bụng nữa, trong tay Thanh Thu vẫn cầm điện thoại di động, trong lúc bất chợt, đang nghe tiếng TV, điện thoại di động của cô rốt cuộc cũng vang lên, nghe máy, "Anh Tùng, lái xe đến đâu rồi?" Cô đột nhiên rất muốn nghe thấy tiếng của anh, tựa như chỉ có nghe thấy tiếng anh mới có thể chứng minh bây giờ anh đã bình an không bị gì.

"Xin lỗi, mới nãy có chuyện ngoài ý muốn, nên anh đến muộn, chắc khoảng bốn mươi phút nữa mới đến được, nếu không em và bọn nhỏ ăn trước đi."

"Không cần, chúng em vừa ăn bánh ngọt xong, chờ anh đến rồi cùng ăn, lát nữa gặp."

"Được, lát nữa gặp." Giọng anh rất bình tĩnh, tựa như ngoài ý muốn kia chỉ là chuyện rất nhỏ, nhưng đó là thang máy xảy ra sự cố đó, là chuyện chết người đó, không biết tại sao lại có sự cố như vậy chứ, nhưng cô luôn cảm thấy không đơn giản, chờ anh đến rồi sẽ nói chuyện rõ ràng với anh.

Nói là 40 phút, nhưng không đến nửa giờ Lê Minh Tùng đã đến, đậu xe ngoài cửa lớn, vừa nghe thấy tiếng còi Thanh Thu đã vọt ra khỏi phòng, mở cửa ra, anh đã dừng xe xong bước về phía cô, cả người trông cũng không vì cả ngày làm việc và sự cố kia mà cảm thấy uể oải, nhìn từ trên xuống, chắc hẳn anh không bị thương gì.

"Trọng Thanh Thu, anh thừa nhận anh rất đẹp trai, em nhìn đủ chưa?" Anh bước về phía cô, cười híp mắt nói.

"Á..." Cô hốt hoảng cụp mắt xuống, cô chỉ lo anh bị thương ở đâu thôi, thấy anh thật sự không có việc gì, bấy giờ cô mới nói khẽ: "Mau vào đi, em đi hâm nóng thức ăn."

Không biết đã đi vào trong nhà như thế nào, cô trực tiếp đẩy anh cho bọn trẻ, "Nhà chật, anh cứ tự nhiên."Nói xong, cô liền đi vào bếp, cũng không dám nhìn anh thêm.

Vội vàng hâm nóng đồ ăn, lại bưng lên bàn, mặc dù không thơm như vừa nãy mới làm xong, có điều, thoạt nhìn cũng không tệ, hơn nữa mấy người đều đói rồi, cho nên đều cầm đũa lên ăn rất tự nhiên.

Anh không ngừng gắp thịt trong bát cho Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh, lát sau, lúc Thanh Thu cúi đầu ăn cơm, trong bát bất chợt có thêm một cái đùi gà, "Đồ ăn nấu ngon lắm, Trọng Thanh Thu, em có tiến bộ lớn đấy."

Cô ngượng ngùng cười cười, nhìn đùi gà trong bát mà không gắp nổi đũa.

"Sao vậy?Thứ anh gắp không được sao?"

"Không phải... Không phải." Anh thúc giục vậy, khiến cô vội vàng gắp đùi gà lên ăn rất nghiêm túc.

Bữa cơm này bọn trẻ và cô đều ăn rất nhanh, nhưng anh lại vẫn ăn rất từ tốn, không vội, ăn xong, cô vào bếp rửa bát, anh thì cùng bọn trẻ xem ti vi, sau đó kể chuyện, trời đã tối đen rồi, anh vẫn không có ý định rời đi.

Để anh dỗ con, Thanh Thu rửa xong thì ngồi trước máy vi tính tra lại việc buôn bán của mình, kệ anh đi, dù sao bọn nhỏ đã không thể rời bỏ anh rồi.

Có đôi khi, thói quen là một kiểu nghiện, khiến người ta muốn bỏ cũng khó.

Lại có thêm mấy đơn hàng nhỏ, mặc dù không lớn, nhưng nhiều đơn như vậy gộp lại sẽ là đơn lớn, cô chăm chú nhìn thẳng, trên màn hình máy vi tính chợt có thêm một chiếc bóng, hơi thở của đàn ông ập đến, khiến tay cầm chuột của cô chợt dừng lại, sau đó nói: "Phải đi rồi à? Em tiễn anh."

"Ha ha, không phải."

Giọng nam cứ như vậy lơ đãng truyền đến từ phía sau, cảm giác này cứ như vợ chồng vậy, nhưng cô và anh...

Đừng, cô thực sự không thể đón nhận anh lần nữa.

Từng trải qua bao nhiêu chuyện đâu còn trở lại như ban đầu được nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.