Phương Mẫn kéo tay Lê Minh Tùng, trên mặt cô ta là nụ cười như gió xuân, mà khuôn mặt tuấn tú của Lê Minh Tùng không hề có biểu lộ gì, thế nhưng chính khuôn mặt lạnh lùng như vậy lại khiến trên người anh ta có một cảm giác lạnh lùng, khiến cho những cô gái trên quảng trường hét lên: "Đẹp trai quá."
"Đừng có nằm mơ nữa, cậu Lê không thèm để ý đến cô đâu."
"Này này, tôi nghĩ như vậy thì liên quan gì đến cô."
"Thôi đi..." Cô gái kia bĩu môi một cái đầy khinh thường: "Nghe nói Lạc Phương Mẫn kia là bạn gái tiêu chuẩn của cậu Lê, đi đâu cũng có nhau."
"Vậy thì sao, chỉ cần không kết hôn, phụ nữ chúng ta đều còn hi vọng."
"Ha ha." Có người cười ra: "Anh ta có gì tốt, tập đoàn Lê Thị sắp đổi chủ rồi vậy mà anh ta còn có tâm trí đến buổi trình diễn thời trang nữa."
"Không thể nào, mấy ngày nay cũng có thấy báo nói gì đâu, chắc chắn là đã vượt qua khủng hoảng rồi."
"Làm sao có thể, tôi nghe chú tôi nói, số cổ phiếu hôm đó không phải bị cậu Lê thu mua, mà là bị một người thần bí xa lạ mua."
"Có việc như vậy sao?"
"Đúng vậy, việc này tuyệt đối không phải là giả, các người cứ đợi đi, có lẽ một hai ngày nữa người thần bí kia sẽ xuất hiện, đến lúc đó tập đoàn Lê Thị đổi chủ rồi, cậu Lê thì là cái gì? Đẹp trai thì có thể ăn được à?"
"Vậy tôi cũng thích anh ta, tôi thích anh ta chứ đâu phải tiền của anh ta..."
Mấy cô gái trong đấm người bàn luận, Thanh Thu lẳng lặng đứng trong đó lắng nghe, phảng phất như một nhân vật quần chúng mà thôi, hiện tại người mà cô quan tâm không phải là Lê Minh Tùng mà là Lạc Phương Mẫn, cô muốn thông qua Lạc Phương Mẫn để tìm được tung tích của Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh, cho nên, ánh mắt cô từ đầu đến cuối không rời khỏi Lạc Phương Mẫn, buổi tối hôm nay Lạc Phương Mẫn đi đâu, cô sẽ đi theo đó.
"Wow, cậu Lê đọc diễn văn khai mạc, anh ấy thật tuyệt vời."
"Giọng nói của anh ấy hay thật, truyền cảm quá."
"Vậy thì sao, tôi cảm thấy anh ấy hẳn là người đàn ông tốt."
Thì ra có nhiều cô gái thích anh ta như vậy, thế nhưng cô đã trải qua mọi chuyện, giờ phút này nhìn thấy Lê Minh Tùng, trâm trạng của Thanh Thu chỉ là bình tĩnh, không lay động, anh ta đã không thể tạo nên bất kỳ gợn sóng nào trong lòng cô được nữa rồi.
Là anh ta giao bọn nhỏ cho Phương Mẫn, chỉ vì anh ta tin tưởng thông tin giả mà cô ta nói.
Nghĩ lại, thật là buồn cười, bọn nhỏ là con ai không ai rõ ràng hơn người làm mẹ như cô.
Lê Minh Tùng, tên khốn khiếp.
"Các quý ông quý bà..." Trong loa, giọng nói nhẹ nhàng mà dễ nghe của anh ta truyền đến, thực sự ra rất hấp dẫn nhưng cô đã đi qua tuổi trẻ, trái tim cô đã già, mà cô đã không còn là người phụ nữ chờ đợi tình yêu nữa.
Tình yêu của anh ta, cô không chờ nổi cũng không muốn chờ.
"Cô ơi, mua hoa không..." Một đứa bé bê giỏ hoa tươi đến chòa hàng, trong giỏ có nhiều hoa hồng nhất, mắt thoáng nhìn qua giỏi không thấy có hoa hồng xanh, Thanh Thu buộc miệng hỏi: "Sao không có hoa hồng xanh?"
"A, hoa hồng xanh bị một người đàn ông đặt trước rồi, ngày nào cũng đặt trước, nghe nói là hoa hồng xanh trong tiệm hoa ở thành phố T mấy ngày nay đều đã được đặt trước rồi, cho nên, trên thị trường cũng không còn bán nữa."
"Như vậy sao, cảm ơn."
"Ôi, ai mà mua nhiều hoa hồng xanh vậy, chẳng lẽ là bạn gái của người đàn ông đó thích?"
"Vậy cũng không cần ngày nào cũng đặt trước, còn đặt nhiều như vậy, hoa trong toàn bộ cửa hàng ở thành phố T, người đàn ông này cũng quá chiều bạn gái rồi, nếu tôi gặp được người đàn ông chiều tôi như vậy, dù ngày mai tôi chết thì cũng cam tâm."
"Phủi phui, đừng nói điềm xấu, mau nhìn kìa, cậu Lê lại ra rồi, wow quá đẹp trai..."
Bên tai đều là những lời nói điên cuồng của mấy cô gái này, ánh mắt của Thanh Thu nhìn lên màn hình chiếu buổi trình diễn thời trang, cô chỉ mặc đồ bình thường cùng với giày thể thao cho nên có thể đi rất nhanh, thấy buổi trình diễn thời trang sắp kết thúc, đột nhiên cô nghĩ ra một cách, một cách tiếp cận với Lạc Phương Mẫn, chỉ cần tiếp cận được, cô tin chắc mình có thể tìm được bọn nhỏ.
Lúc này, bọn nhỏ có lạnh không? Có bị đói không?
Nghĩ vậy, liền cảm thấy đau lòng.
Xung quanh quảng trường là bãi đỗ xe, từng chiếc xe đi qua người Thanh Thu.
Xe của Lê Minh Tùng cô biết.
Xe của Lạc Phương Mẫn cô cũng biết.
Nhớ lần trước Lê Minh Tùng ngồi xe của Lạc Phương Mẫn tới.
Cô đến hơn trễ, khi đó Lê Minh Tùng và Lạc Phương Mẫn đã đi vào thảm đỏ rồi, cho nên cô thật sự không biết giờ bọn họ đang ở đâu, chỉ có thể chạy đi tìm.
Bãi đỗ xe xung quanh quảng trường bị chắn bởi cây cối, bóng của nhữn chiếc cây in xuống xe, cũng che đi ánh mắt của mọi người.
Sau lưng truyền đến tiếng của người dẫn chương trình tuyên bố người mẫu xuất sấc nhất và bộ trang phục đẹp nhất, bình thường đến lúc này cũng là lúc buổi diễn thời trang sắp kết thúc.
Thế nhưng, cô còn chưa tìm ra xe của Lê Minh TùngvàLạc Phương Mẫn.
Kết thúc, biển người từ trong quảng trường tản ra xung quanh, Thanh Thu dừng lại, cô có gấp cũng không có cách nào nữa bời vì nơi này quá lớn, rất khó có thể tìm được xe của bọn họ trong phút chốc.
Ánh mắt tập trung đến màn hình lớn, rốt cuộc cô nhìn thấy hình ảnh của Lê Minh Tùng và Lạc Phương Mẫn xuất hiện trên đó, trời ơi, nơi cô đang đứng ngược với nơi bọn họ sắp đi.
May mà dừng lại nhìn, Thanh Thu bắt đầu chạy như bay, vượt qua biển người hướng về chỗ Lạc Phương Mẫn và Lê Minh Tùng.
Nhanh lên, nhanh lên chút nữa.
Biển người kia thật khiến cô khó chịu, cô không thể nào chạy về phía họ bằng tốc độ nhanh nhất.
Chạy đến mức thở hồng hộc, rốt cuộc cô cũng nhìn thấy bóng lưng của hai bọn họ ngay trước mặt cô khoảng mười mấy mét.
Thanh Thu không thể đến quá gần, càng không thể đi đến trước mặt bọn họ.
Mắt nhìn về hướng bọn họ đang đi, rốt cuộc cô đã phát hiện ra chiếc xe màu đỏ trong hàng xe đang đỗ, giống hệt với chiếc xe lúc trước.
Chạy vòng xa hơn, bọn họ đi bộ tới mà cô thì chạy như bay.
Rốt cuộc thì Thanh Thu vẫn vọt tới bên cạnh chiếc xe kia, một cái cây đã chặn mất tầm mắt mình, khiến cô không thể nhìn rõ hai người kia, chỉ loáng thoáng nhìn thấy màu sắc của quần áo của họ.
Phải nhanh, cô nhất định phải nhanh.
Không có ai quen thuộc với chiếc xe này hơn cô.
Đó là chiếc xe khiến cô thâp tử nhất sinh nhưng giờ phút này, cô chỉ có thể lựa chọn trốn ở trong đó.
Thanh Thu đứng cạnh xe, cái khó ló cái khôn kéo cốp sau, nhưng cốp sau không mở được, bên tai đã truyền đến âm thanh của Lê Minh Tùng vàLạc Phương Mẫn, trời ơi, đã đến gần cô quá rồi.
Thanh Thu nghe thấy tiếng trái tim mình nảy lên, thấy cô mở cốp sau cho nên bảo vệ ở phía xa xa cho rằng cô là chủ nhân chiếc xe nên không chú ý nhiều.
Cắn răng dùng sức, ngay lúc cô cho rằng không thể mở được nữa thì nó lại thần kỳ mở ra, trời ơi, cô thật may mắn.
Cơ thể nhanh chóng chui vào trong cốp sau rồi đóng cửa cốp xe lại.
Hít một hơi thật sâu, cô cảm thấy tim của cô đã nhảy lên cổ họng rồi, cảnh tượng vừa rồi quá nguy hiểm bởi vì khi cô vừa chui vào cốp sau liền nghe thấy tiếng mở cửa xe, ngay lập tức một nam một nữ ngồi vào trong, lần này hình như là Lê Minh Tùng lái xe còn Lạc Phương Mẫn ngồi ở ghế phụ bởi vì giọng nói của Lê Minh Tùng truyền ra từ phía ghế lái.
Anh ta có xe riêng nhưng lần nào cũng ngồi xe của Lạc Phương Mẫn, cái này thật kỳ lạ nhưng cô lại cảm thấy nó rất bình thường, bởi vì xe của Lạc Phương Mẫn là do anh ta tặng, cho nên xe của cô ta cũng là xe của anh ta.
"Minh Tùng, em buồn ngủ quá, anh thì sao?"
"Anh đưa em về."
"Được, Minh Tùng." Giọng Lạc Phương Mẫn lập tức vui vẻ lên, giống như là anh ta cho cô ta một cơ hội mà cô ta chờ dã lâu vậy.
"Anh thấy em ăn rất ít, có đói bụng không?" Giọng người đàn ông quan tâm khiến cho Thanh Thu nhớ đến lúc trước anh ta cũng nói chuyện với cô như vậy.
"Có một chút, Minh Tùng, chút nữa về em nấu mì cho anh ăn được không?"
"Em biết nấu mì sao?"
"Biết chứ, em có học rồi, nhưng mà chỉ biết nấu đơn giản thôi, chúng ta thả nhiều gia vị, thêm thịt, trứng gà, lạp xưởng là được, nhất định là anh thích ăn."
"Được rồi." Hình như Lê Minh Tùng đang lái xe có tâm trạng rất tốt, sau khi trả lời lại huýt sáo.
Giai điệu kia cứ nhẹ nhàng bay trong xe. Thanh Thu nghe rất rõ nhưng không dám cử động, cô không hề biết anh ta biết huýt sáo hay như vậy.
Cô chỉ nhớ rõ anh ta thích đàn violon, đó là thứ Phương Thu thích nhất, còn có hoa đồng tiền mà cô ấy thích nữa, thế nhưng lần này lại là Phương Thu hại thảm anh ta.
Anh ta thổi một hồi lâu, có lẽ thổi đã mệt, lúc này mới từ từ đi chậm lại nhưng không định dừng xe, không nghe thấy anh ta thôi nữa, Phương Mẫn mới khẽ hỏi: " Minh Tùng, nghe nói gần đây anh mua rất nhiều hoa, thật vậy sao?"
Giọng của cô ta đến gần người đàn ông: " Minh Tùng, anh muốn tặng cho em sao?"
"Ha ha, tặng cho em một biển hoa hồng xanh."
Anh ta nói nhỏ nhưng từng từ từng chữ đều đưa đến tai Thanh Thu, thì ra những đóa hoa kia là anh ta muốn tặng cho Phương Mẫn.
Thì ra, tất cả những người phụ nữ của anh ta đều thích hoa hồng xanh, đương nhiên, ngoại trừ Phương Thu.
Giờ khắc này, cô đột nhiên cảm thấy hoa đồng tiền vẫn đẹp nhất, bởi vì nó là duy nhất.
Từng muốn làm người duy nhất của anh ta thế nhưng đến giờ khắc này mới biết thì ra đó là một giấc mơ, trái tim pha lê đã vỡ, không cách nào vá lại được.
Giờ phút này, cô chỉ hị vọng mau mau đến nơi, cô muốn tìm Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh của cô, tất cả giấc mộng, chỉ có khuôn mặt nhỏ tươi cười của bọn nhỏ mới là chân thật nhất, hoàn mỹ nhất.
Lê Minh Tùng, bọn họ kết thúc rồi.
Nhẹ nhàng khép mắt lại, trong xe vang lên một khúc ca cổ.