Nhưng thật ra cảm giác khi lang thang chỉ có cô đơn, chỉ có một mình cơ thể cô đơn bên cạnh cô, kéo dài đến nơi xa...
Thứ chảy xuôi kia không phải là dòng suối nhỏ, mà là nước mắt của cô...
Con đường kéo dài đến chô Phương Mẫn xa xôi như vậy, vĩnh viễn như không thể đi đến đích.
Bên tai vẫn là khúc ca cổ kia, nước mắt cô chảy dài làm ướt hai gò má.
Trong xe, Phương Mẫn rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức khiến Thanh Thu hoang mang, có lẽ, lúc này Phương Mẫn đang trên người Lê Minh Tùng, may mà cô không nhìn thấy, nhưng mà như thế này là tốt nhất rồi.
Trong đầu nhẩm đếm cừu, một con rồi một con, thời khắc này thật khó chịu, xe lại đi như không có mục đích, cô cảm thấy mình sắp điên rồi, thật sự sẽ nhịn đến phát điên, cô không dám cử động, chân tê thì cứ tê, chỉ có thể yên lặng tiếp tục, nếu Phương Mẫn phát hiện ra cô, chỉ sợ cô sẽ lại thập tử nhất sinh, nhớ đến những bàn tay trên người mình của những người đàn ông trong trung tâm thư giãn kia, trong lòng cô vẫn còn sợ hãi.
Xe đã từ từ chậm lại, Thanh Thu lắng nghe cẩn thận, giọng nói của Phương Mẫn rốt cuộc phá vỡ sự yên lặng: "Chú Trương, mở cửa."
Hản là cô ta gọi qua bộ đàm ngoài cửa, thế là xe đang dừng lại đột nhiên tăng tốc lên, trong bóng tôi, Thanh Thu không thể nhìn thấy gì cả, thế nhưng cô có thể đoán được xe hẳn là đang tiến vào nơi Phương Mẫn ở.
"Két." Xe ngừng lại, cửa xe mở ra, hai người lần lượt xuống xe, Thanh Thu còn nằm ở trong cốp không dám cử động, cô muốn chờ Lê Minh Tùng và Phương Mẫn đi rồi cô mới ra, nếu không bị phát hiện chỉ còn một chữ thảm để hình dung ra.
Nhưng rất nhanh sau đó, cảm giác chết lặng ở đùi khiến cô thực sự không nằm được nữa, khẽ động một chút, hai chân liền giống như bị hàng ngàn con kiến cắn làm cô khó chịu vô cùng, cắn răng mới không phát ra âm thanh nào.
Bị đè nén quá lâu trong cốp xe, nhẹ nhàng đẩy cốp sau ra ánh trăng liền vẩy tới trong xe, thì ra xe dừng ở sân sau nhà Phương Mẫn, mùi hoa cỏ tươi mát truyền đến làm cô không nhịn được mà tham lam hít vào, trong vườn thật yên tĩnh, hiện ra hẳn là cô có thể ra ngoài.
Cố sức mở to cốp sau ra, cơ thể co lại rồi lặng lẽ lăn ra ngoài rơi vào trong bụi cỏ, bụi cỏ ẩm ướt sương đêm, khi rơi xuống cô phát ra tiếng động trầm đục, khiến Thanh Thu khẩn trương đến nín thở, đột nhiên phía trước truyền đến giọng nói của một người đàn ông: "Ai?"
Lê Minh Tùng, là Lê Minh Tùng, trời ơi, không phải anh ta và Phương Mẫn đã vào phòng rồi sao, sao lại ở đây?
Thanh Thu vội vàng trấn tĩnh lại, sao đó lăn một vòng trên bụi cỏ, nhanh chóng chui vào trong gầm xe.
Xe vang lên một tiếng "tạch", không phải là Phương Mẫn thì là Lê Minh Tùng cầm chìa khóa mở xe, lập tức, đèn xe chiếu rọi từng ngọn cỏ trước mặt, mặc dù chỉ trong chốc lát nhưng Thanh Thu vẫn nhìn rõ hai đùi của một nam một nữ gần sát nhau.
Bọn họ đang làm gì?
Hôn?
Hay là...
Nhắm chặt hai mắt lại, cho dù đèn xe đã tắt, cô cũng sợ nhìn thấy thứ không nên nhìn, Lê Minh Tùng và Phương Mẫn, mặc dù đây không phải lần đầu nhìn thấy bọn họ ở cùng nhau nhưng mà cảnh tượng như vậy vẫn khiến cô cảm thấy đau đớn như lần đầu, cô vô dụng như vậy, thế mà còn đau lòng vì anh ta.
" Minh Tùng, sao vậy?" Giọng nói của Phương Mẫn vang lên, thật sự là dịu dàng dễ nghe.
"Anh vừa nghe thấy một tiếng động trầm, em có nghe thấy không?" Giọng nói trầm của Lê Minh Tùng tương phản với giọng nói của Phương Mẫn, tràn đầy mùi vị đàn ông.
" Minh Tùng, không có...: Trong giọng nói mang theo một chút oán trách, dường như Phương Mẫn oán trách Lê Minh Tùng xuất thần vậy.
"Phương Mẫn, anh thật sự nghe thấy, chúng ta đi xem..."
Tim Thanh Thu nhảy lên tận cổ rồi, Lê Minh Tùng, tên khốn này, không giúp thì thôi thế mà còn đi phá chuyện của cô.
" Minh Tùng, không có, thật sự không có, lúc anh mở cửa xe ra, ánh đèn chiếu xuống không phải là cũng không có gì sao? Đó nhất định là ảo giác của anh, em mệt mỏi, Minh Tùng..." Giọng nói ỏn ẻn nũng nịu dụ dỗ Lê Minh Tùng khỏi tiếng động vừa rồi, mà trong giọng nữ còn mang theo chút say mê và khát vọng, đúng thật là trần trụi.
"Em thật là biết dụ dỗ người khác, được rồi..." Nói rồi, giọng nói của anh ta đột nhiên dừng lại, không biết là làm cái gì, giọng nói của Phương Mẫn lập tức mềm ra: "Anh xấu, bắt nạt người ta."
"Ha ha, chẳng lẽ em không thích?"
Mặt Thanh Thu đỏ lên, mơ hồ đoán ra vừa rồi Lê Minh Tùng hôn Phương Mẫn, nhắm chặt mắt lại bịt tai, cô không muốn nghe những thứ này, tuyệt đối không muốn nghe.
"Tùng, anh biết mà."
"Biết cái gì?" Người đàn ông lại hỏi lại một câu, trong giọng nói tràn ngập sự quyến rũ.
"Đáng ghét..." Ngay sau đó là tiếng động do đôi bàn tay đánh vào cơ thể người đàn ông, sau đó nghe Lê Minh Tùng cười lên ha ha: "Ha ha, Phương Mẫn, thì ra em nhạy cảm như vậy..."
Tiếng của đôi nam nữ đi xa dần, nhưng dư âm thì quấn quanh tai Thanh Thu, thế nào cũng không tản đi.
Xung quanh nhanh chóng yên tĩnh lại.
Thanh Thu cũng không dám lãng phí thời gian liền lập tức hành động, nếu bị phát hiện thì tất cả những cố gắng của cô đều là uổng phí.
Nhắm mắt lại để cho mình quên đi tất cả những điều Lê Minh Tùng làm, hiện tại anh ta đã không còn liên quan đến cô nữa.
Từ đây, cô ghét nhất là hoa hồng xanh.
Đếm thời gian ước chừng lúc này Lê Minh Tùng đã lên giường với Phương Mẫn, lúc này Thanh Thu mới lặng lẽ chui từ gầm xe ra ngoài.
Liếc mắt nhìn quanh, nơi ở của Phương Mẫn thật sự không tệ, mặc dù không to như nhà họ Lê và nhà họ Bạch thế nhưng ở trong nơi tấc đất tấc vàng như thành phố T có thể có được một nơi như thế này cũng coi như là đại gia rồi.
Chắc là Lê Minh Tùng tặng.
Có lẽ, nhờ là em gái Phương Thu, cho nên cái gì anh ta cũng cho.
Trước biệt thự là hàng đèn đường mờ mờ thế nhưng cũng có thể chiếu sáng rõ ràng khu vườn, nếu như bọn nhỏ thật sự ở nơi này của Phương Mẫn, như vậy cô không thể nào không đề phòng, nói không chừng cô vừa xuất hiện dưới ánh đèn đường là đã bị phát hiện.
Vì bọn nhỏ cô nhất định sẽ cẩn thận, tuyệt đối không qua loa chủ quan.
Đi sát lấy thân xe, sau đó chui vào giữa đám cây, bóng cây cũng đã chắn đi đèn đường rất nhiều.
Nằm xuống dán chặt lấy sân cỏ, Thanh Thu cố gắng đi trong vùng tối áp sát lấy nơi ở của Phương Mẫn.
Nhìn chỉ có mấy chục bước chân mà cô phải bò khoảng mười mấy phút, từ đầu đến cuối đều cảnh giác nhìn xung quanh, bây giờ cô không thể gặp chuyện không may, bởi vì bọn nhỏ nên cô không thể thua.
Vị lấy tường ngoài biệt thự đứng lên, đi dọc theo tường đến sau căn nhà, trong cảm giác của cô, nếu có người canh gác tòa biệt thự này thì góc chết cũng là phía sau tòa nhà.
Đây cũng chỉ là suy đoán của cô thôi, cô không biết gì cả, nơi này là lần đầu tiên cô đến.
Nhưng, mới đi được mấy bước, cô liền nghe thấy tiếng bước chân, sau đó giọng nói của một người đàn ông vang lên: "Thật quá con mẹ nó xui xẻo, đêm đẹp như vậy mấy người chúng ta chỉ có thể đứng canh gác giương mắt nhìn con mụ lẳng lơ kia, chúng ta cẩn thận canh gác căn nhà này còn cô ta thì vui vẻ sung sướng."
"Suỵt, nói bé chút, cô ta thì là cái gì, chúng ta không phải nể mặt cô cả sao, còn nữa, không phải cậu còn được tiền sao, vì chỗ tiền đó nên bình tĩnh đối mặt mỗi đêm đi."
"Ơ, anh Lượng, không ngờ mới mấy ngày mà anh đã ra dáng tiểu đội trưởng rồi, nói chuyện còn có logic đến tôi cũng không cãi được nửa câu, nói đi, học ở đâu đấy?"
"Còn không phải là cô cả sao, cô ấy dặn tôi rất nhiều lần, bảo tôi nhất định phải nhịn, nhỏ không nhịn sẽ hỏng việc lớn, cho nên tất cả đều nghe theo lời dặn của người phụ nữ trên tầng kia là được, như vậy thì xảy ra điều gì cũng không liên quan đến anh em chúng ta."
"Được, tôi nghe anh, haizz thật muốn đi uống vài chén, hình như tôi ngửi được mùi rượu."
"Cậu nằm mơ à, cậu ngửi lại xem, nào có mùi rượu gì, chỉ có mùi sương thôi, ha ha..."
Tâm trí Thanh Thu đều loạn, cô cũng không phải đặc công gì cả, cô chỉ là người phụ nữ bình thường, cơ thể áp sát tường không dám cử động, vừa nghe hai người kia nói chuyện vừa nắm chặt mắt, thậm chí quên mất phải giấu mình trong bụi cỏ.
May mà hai người kia vừa nói vừa cười cũng không nhìn về phía cô, họ đi vào trong vườn, hai cái bóng một cao một thấp trước mặt Thanh Thu, khiến cho cô đổ mồ hôi đầy trán.
Xem ra, cảm giác của cô sai rồi, đằn sau tòa nhà này rất khó đi vào.
Thanh Thu buồn buồn, thấy tòa nhà này lớn như vậy, cô không biết đi vào trong từ đâu.
Cô quyết định trước khi hành động, ít nhất cũng phải thăm dò tình trạng nơi này.
Dứt khoát ôm đầu gối an vị dưới chân tường, thật hi vọng bọn nhỏ đột nhiên xuất hiện trước mắt cô, sau đó cô vui vẻ mang theo hai đứa rời khỏi nơi này rồi làm cho hai đứa một bữa cơm ngon, thật là tốt biết bao.
Hình ảnh bình thường nhất của bọn nhỏ bây giờ lại trở nên xa xỉ như vậy, thật là muốn đi nhưng lại không biết làm thế nào mới tìm được bọn nhỏ.
Ước chừng khoảng 10 phút sau, đột nhiên cô cảm thấy có gì đó lóe lên, cô theo bản năng ngẩng đầu lên, thấy cách đó không xa trên bầu trời có cái gì bay về phía cô.
Hình như đó là máy bay.
Đúng không nhỉ, thật giống máy bay.
Lắc lắc đầu, máy bay thì liên quan gì đến cô, hiện giờ chuyện cần thiết nhất là tìm hai đứa bé trong ngôi nhà này.
Trong nhà quả nhiên có người không ngừng tuần tra, cách khoảng 10 phút liền có người vòng qua vòng lại, những người này quả thực là làm việc nghiêm túc.