Chồng Bá Đạo Tình Yêu Sâu Sắc (Ông Xã Đại Nhân Thật Khó Chiều)

Chương 203: Chỉ một mình cô



Vẻ mừng rỡ lập tức hiện lên trên khuôn mặt bọn trẻ, nhưng bọn trẻ không thể nói gì, tay chân bị trói, trong miệng cũng bị nhét một nhúm vải, dây thừng nhanh chóng được tháo ra khỏi người bọn trẻ. Những tiếng đánh nhau ở hành lang phía sau vẫn đang tiếp tục, hơn nữa dường như càng ngày càng kịch liệt.

Bỏ miếng vải ở trong miệng lũ trẻ ra, cô vội vàng nói: “Đừng sợ, mẹ đến đưa các con rời đi.”

“Mẹ…” Vành mắt của Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh đều đã đỏ.

Cô giơ tay tiếp tục cởi dây thừng trên người bọn trẻ, nhưng tay lại vẫn cứ run, càng vội vã càng run rẩy: “Mẹ đừng lo lắng, chúng con vẫn ổn.” Dường như Quỳnh Quỳnh nhìn ra sự căng thẳng của cô, bởi vậy cô bé đã lên tiếng an ủi cô.

Bé cưng của cô tốt biết bao nhiêu, thật muốn hôn bọn trẻ biết bao. Nhưng, bây giờ vẫn không phải lúc, điều quan trọng nhất bây giờ là đưa bọn trẻ chạy trốn khỏi đây, nhưng trong ngoài nơi này chỗ nào cũng có người.

Thanh Thu mở cửa sổ ra, tiếng ầm ầm truyền đến bên tai, gió mạnh không ngừng thổi đến. Trên nóc tầng lầu dường như có một chiếc máy bay trực thăng đã dừng, khiến cô bỗng nhiên nhớ đến trước đó cô đã nhìn thấy chiếc máy bay đang lượn vòng không ngừng trên không của nhà Phương Mẫn.

Là máy bay của ai nhỉ?

Không kịp nghĩ, bây giờ cũng không phải là lúc để cô suy nghĩ.

Một tay dắt Thùy Thùy, một tay dắt Quỳnh Quỳnh: “Theo mẹ rời đi, chúng ta tùy cơ ứng biến, các con hiểu không?”

“Vâng.” Bọn trẻ gật đầu, nhìn những vết hằn đỏ trên đùi và trên mặt lũ trẻ, còn cả trên cổ tay, những điều đó đều khiến cô đau lòng, nhưng chỉ có ra ngoài, cô mới có thể bôi thuốc cho bọn trẻ. Chỉ cần bọn trẻ không sao và vẫn còn sống, đó chính là hạnh phúc lớn nhất. Cô vốn tưởng rằng…

Nhanh chóng lấy lại tâm trạng đang rối bời, trong lúc hỗn độn như thế này cô nhất định không thể rối loạn. Hai đứa trẻ trong tay thực ra chính là điểm yếu của cô. Cô thật sự không chắc chắn có thể đưa bọn trẻ trốn ra ngoài. Hy vọng này gần như cực kỳ nhỏ, trong lòng vừa dao động, cô lại nói: “Lát nữa gặp được chú thì nói cô đưa các con đi tắm, phải gọi mẹ là cô, các con nhớ kỹ chưa?”

“Rồi ạ.”Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh đồng thanh đáp lại.Hai khuôn mặt nhỏ hiện lên vẻ tái nhợt bởi vì sự sợ hãi quá độ trước đó.Trời mới biết vào khoảnh khắc bọn trẻ nhìn thấy cô, cô đau lòng biết bao.Ánh mắt của hai đứa trẻ thậm chí có chút đờ đẫn khiến cô cho rằng bọn trẻ đã gặp phải sự đối xử hết sức tàn nhẫn nào đó chứ.Bởi vì cô đã gặp phải sự giày vò mà Phương Mẫn đem đến cho cô.Chẳng qua là mệnh cô lớn mới thoát khỏi kiếp nạn đó.Bây giờ nghĩ lại hóa ra mũi chảy máu cũng là chuyện tốt.

“Chúng ta đi ra ngoài, các con theo mẹ chạy xuống dưới tầng. Nếu mẹ bị người ta chặn lại, các con cũng phải chạy, không được quay đầu lại, liều mạng mà chạy, có thể chạy bao xa thì chạy xa ngần đó.” Cô lại nhỏ giọng dặn dò, cô cũng không biết sau khi bọn họ ra ngoài sẽ xảy ra chuyện gì. Nhưng, tiếng đánh nhau truyền đến từ hành lang lại khiến cô cảm nhận được hy vọng, có lẽ nhân lúc rối loạn bọn họ sẽ có thể thoát được.

Moi chuyện đều có thể.

Không kịp nữa rồi, lại cũng không có thời gian nói nhiều với bọn trẻ nữa. Tất cả chỉ có thể dựa vào may mắn thôi.

Thanh Thu đẩy cửa, cô lẩn ra ngoài trước, nhưng trong hành lang ngoại trừ mấy người đã ngã xuống thì đã không còn đánh nhau gì nữa. Nhưng tiếng đánh nhau vẫn còn, dường như ở trên cầu thang.

Cô dắt tay Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh liền bước, vừa đi vừa cầu nguyện ở trong lòng. Cô thật sự không chắc chắn, một chút cũng không chắc, nghĩ thế nào thì một người phụ nữ bình thường như cô muốn trốn thoát khỏi những tên đàn ông đầy kinh nghiệm ở trong căn nhà này cũng là chuyện hoang đường vô căn cứ.

“Mẹ…” Thùy Thùy nhìn thấy một người đàn ông ngã xuống đất ở bên cạnh, bởi vì khắp người hắn đều là máu đã dọa cô bé sợ hãi, chân cũng run lên, không bước đi nổi, chỉ nắm vạt áo của Thanh Thu không buông tay. Bao nhiêu ngày rồi, nỗi sợ hãi của bọn trẻ đã lên đến cực điểm, bọn trẻ đang sợ hãi, vô cùng sợ hãi.

Thanh Thu cúi người, ôm lấy Thùy Thùy: “Đừng sợ, Thùy Thùy ngoan, Quỳnh Quỳnh cũng phải ngoan nhé, nhất định phải nắm tay mẹ đi.” Dỗ dành bọn trẻ, xoa đầu Quỳnh Quỳnh một chút, nếu hai đứa trẻ cùng muốn cô bế, chỉ sợ cô sẽ càng không có sức lực đưa bọn trẻ trốn chạy.

Tiếng đánh nhau càng lúc càng gần, cô đã dẫn bọn trẻ đến cửa cầu thang. Thanh Thu dừng lại, trước tiên cô để lũ trẻ bảo vệ ở phía sau, sau đó từ từ thò đầu ra. Trước mắt cô, mười mấy người đang đánh nhau ở trong lối đi nhỏ hẹp.Bọn chúng đều mặc quần áo thường, bởi vậy cô cũng không phân biệt rõ ai là người của Phương Mẫn, ai là người của phe còn lại.

Cô càng không biết những người này vì sao phải đánh nhau, có lẽ là nội bộ đánh lừa nhau đây, thật đúng là ông trời giúp cô. Ánh mắt cô cẩn thận quét qua từng người, trong đầu cô nhanh chóng nghĩ phải làm thế nào xuyên qua những người này mà dọc theo cầu thang để đi xuống.

“Bùm”, đèn cầu thang ngay lập tức bị tắt, không biết là ai đã động vào cầu dao điện, nhưng chính vào lúc đèn bị tắt đó, người đàn ông đang đánh nhau ở bậc trên cùng đó trong một cú quay đầu lơ đãng bất chợt liếc nhìn thấy bóng người thấp thoáng ở góc tường. Trái tim Lê Minh Tùng bỗng nhảy lên, ngay sau đó đều là sự mừng rỡ. Thanh Thu mất tích đã lâu rồi, lúc này có thể nhìn thấy cô thật sự là sự ngạc nhiên vui mừng.Xem ra, không chỉ là anh đến cứu bọn trẻ, cô cũng đã đến.

Cúi đầu liền nói vào bộ đàm: “Dẫn bọn chúng lên trên sân thượng đánh.”

Không ai biết xảy ra chuyện gì, người ở chỗ cầu thang đang đánh liền chạy thẳng lên sân thượng.Thanh Thu mừng rỡ, đây thực sự là ông trời đang giúp cô.

Mắt thấy những người ở chỗ cầu thang này đều chuyển đến chỗ vòng cầu thang hướng lên sân thượng, cô cũng không thể nhìn thấy bóng người nữa, chỉ có thể nghe thấy tiếng đánh nhau. Thanh Thu nhanh chóng dắt hai đứa trẻ chạy xuống dưới tầng: “Mẹ, con sợ.”

“Đừng sợ, chỉ cần ra khỏi ngoài căn nhà này thì chúng ta sẽ tự do rồi.” Cô dỗ Thùy Thùy, nhỏ nhẹ an ủi, đôi chân bé nhỏ của đứa trẻ lập tức liền chạy thật nhanh, một chút cũng không chậm lại: “Keng”, từ phía trên cầu thang uốn lượn đột nhiên rơi ra một thứ gì đó, vừa hay lại rơi vào trên mấy bậc cầu thang phía dưới Thanh Thu. Nhờ vào ánh sáng lờ mờ của cầu thang, Thanh Thu đã nhìn thấy, đó là một chiếc chìa khóa xe. Cô biết rõ hình dáng và loại đó, bề ngoài giống hệt với chiếc chìa khóa xe Beetle của cô.

Lẽ nào là chìa khóa xe đó của Phương Mẫn sao?

Bất chấp tất cả, Thanh Thu nhặt lên rồi chạy, Phương Mẫn vẫn đang ngủ say trong căn nhà sang trọng, những tên côn đồ khác đã bị Lê Minh Tùng dẫn dụ hết thảy lên trên sân thượng.

Một chiếc máy bay quân dụng đang đậu ở đó, Sa Duy Hân đang không thèm đếm xỉa rút một điếu thuốc xem trận đánh nhau trước mắt. Lúc đến Lê Minh Tùng cũng đã nói, không cho phép anh ta ra tay, anh ta chỉ lo việc đưa bọn trẻ lên trên máy bay là được. Nhưng, một đám người đã xông lên sân thượng, anh ta lại không nhìn thấy bóng dáng bọn trẻ trên tay bất cứ ai: “Lê Minh Tùng, người đâu?”

“Đừng để ý.”

Đây là ý gì, rõ ràng Lê Minh Tùng nằng nặc bảo anh ta đến cứu Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh, bây giờ lại bảo anh ta đừng để ý nữa.

Sa Duy Hân thong dong nhìn như không nhìn cảnh trước mắt, quay người liền chui vào trong máy bay, lại nói vào trong bộ đàm: “Là cậu bảo tôi đừng để ý đó.”

“Im miệng.”Lê Minh Tùng đang đánh nhau với người khác, làm gì có sức tán gẫu với anh ta. Hơn nữa ai ai cũng là cao thủ, một chút cũng không thể lơ là, chỉ hy vọng Thanh Thu lao xuống dưới tầng có thể dẫn bọn trẻ nhanh chóng rời đi, có thể giúp cô đưa bọn trẻ đi cũng không hẳn không tốt, mọi việc chỉ cần kết quả là được, còn về quá trình anh thật sự không quan tâm.

Thanh Thu lao đến phòng khách tầng một, mọi chuyện đều thuận lợi như thế, thuận lợi đến mức khiến cô thậm chí có chút líu lưỡi, cái này cũng quá dễ dàng rồi.

Lúc đẩy cửa phòng khách ra để lao ra ngoài, cô thậm chí đã đánh hơi trước được không khí tự do: “Thùy Thùy, Quỳnh Quỳnh, bên kia, chúng ta lên chiếc xe đó.” Tay chỉ vào chiếc Beetle đó, chỉ hay vọng chìa khóa trong tay là của chiếc xe đó. Nhanh lên, nhanh nữa lên, cô liều mạng đưa bọn trẻ lao qua bên đó, đến nơi, tay vừa ấn, chiếc xe quả nhiên sáng lên.

Là chìa khóa của chiếc xe này.

Thật là may mắn, trên trời cũng có thể rơi xuống chìa khóa xe.

Xem ra, sự cầu nguyện của cô đã có tác dụng. Cô mở cửa xe đẩy bọn trẻ ngồi vào trong: “Đi vào nằm xuống, đừng lên tiếng, mẹ thử xem có thể lái xe ra khỏi cổng chính hay không.”

Cửa chính đang đóng chặt, cô cũng không biết có thể ra ngoài hay không.Người canh gác chiếc cổng đó có lẽ là kẻ thân tín của Phương Mẫn, muốn bảo hắn mở cửa thật không dễ dàng như vậy.Huống hồ, bây giờ loạn như thế, hắn cũng sợ xảy ra rối loạn gì phải chịu trách nhiệm gì, sẽ phải kiểm tra cẩn thận một lượt.Bởi vậy, cô bảo Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh nằm xuống dưới ẩn mình đi.

Lái xe thôi, tùy cơ ứng biến.

Thanh Thu khởi động xe, Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh ngoan ngoãn nằm dưới ghế xe, cũng không dám động đậy gì, rất sợ vừa cử động sẽ lại bị người ta bắt về nhốt ở trong căn phòng đó. Bọn trẻ vô cùng sợ, sợ những ngày tháng không có mẹ và cha.

Xe đến trước cửa chính, Thanh Thu hạ cửa xe xuống, vừa hay gặp phải một ông chú từ trong phòng bảo vệ thò đầu ra: “Đi làm gì?” Ông chú nhìn thấy bộ quần áo người giúp việc trên người cô, vì vậy tạm thời không nghi ngờ gì.

Thanh Thu nuốt nước bọt một chút, cũng nuốt xuống sự căng thẳng của cô: “Cô chủ đau bụng, bảo tôi đi mua ít thuốc đau bụng kinh về, mau mở cửa, trên tầng quá loạn rồi, cô chủ đã đau đến mức không chịu được nữa rồi.”

Cô là phụ nữ, phụ nữ giao cho phụ nữ làm việc này là chuyện rất bình thường. Nhưng trên mặt ông chú lại thoáng mang theo chút không yên tâm, sau đó đi ra khỏi phòng bảo vệ lao thẳng đến chiếc Beetle này: “Chỉ có một mình cô sao?”

“Đúng, chỉ một mình tôi, tôi đi nhanh về nhanh, chú không nhìn thấy sao, trên tầng đã đánh nhau rồi, cô đủ đang nổi giận đùng đùng đó.”

Người bảo vệ đó vẫn bước đến trước xe, dí lên trên cửa xe nhìn vào trong, trong xe ngoại trừ ngọn đèn nhỏ trước xe ra là một mảng tối lờ mờ. Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh nghe thấy giọng nói của Thanh Thu và ông chú này, bởi vậy, hai đứa nhỏ đều ngoan ngoãn, một chút cũng không động đậy, thậm chí ngay cả thở cũng nín lại.

Mẹ đã nói rồi, bọn họ phải chạy thoát, nhất định phải chạy thoát.

Người đàn ông đó nhìn rồi lại nhìn, quả thực cũng không nhìn thấy gì: “Sao tôi lại chưa từng thấy cô?”

“Tôi là A Yến, là người mới.” Cô nói bừa, thứ có thể vá đều dùng để chắp vá. Ông chú này nhìn tuổi cũng không ít, nếu A Yến thật sự là người mới đến, ông cũng chưa chắc sẽ nhớ đến dáng vẻ của A Yến, thêm vào đó mái tóc thẳng của cô vẫn rũ xuống trên má, thật sự sẽ khiến người ta khó phân biệt thật giả. Thời khắc này, cô chỉ có thể đánh cược.

“Sao ta gọi cô chủ mãi cũng không trả lời vậy, cô ấy bây giờ ở đâu?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.