Chồng Bá Đạo Tình Yêu Sâu Sắc (Ông Xã Đại Nhân Thật Khó Chiều)

Chương 204: Thật ngại quá



“Ở trong phòng cô ấy đó.Cô chủ đau bụng, ngồi trên giường chỉ huy người đó.Nếu không, ai biết xảy ra chuyển gì, quá rối loạn.”Cô dường như rất chán nản thở dài, hơn nữa còn thông minh không hề nhắc đến chuyện bọn nhỏ. Đúng vậy, cô là người mới đến, bởi vậy không thể biết chuyện tầng năm giam Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh: “Có phải là đang diễn tập hay không?” Cô thuận miệng nói một câu, chỉ mong ông chú mau buông tha cho đi.

“Mẹ…” Quỳnh Quỳnh khẽ kêu lên, cô bé muốn đi giải, không nhịn được nữa.

Sắc mặt của Thanh Thu ngay lập tức trắng bệch, vội vàng nhìn về ông chú đó.May mà ông ta đã quay người chạy về phía phòng bảo vệ.Vì vậy, ông ta không hề nghe thấy tiếng nói khẽ khàng của Quỳnh Quỳnh. Cô đưa tay lại xoa một chút lên đầu Quỳnh Quỳnh: “Ra ngoài rồi đi giải.”

Không có thời gian lo cho bọn trẻ nữa: “Đừng lên tiếng.”

Cửa chính “rầm rầm” mở ra, Sa Duy Hân ở trên chiếc may trên sân thượng huýt sáo một tiếng vang dội. Anh ta ít nhiều đã nhìn ra được một chút kết quả rồi. Hóa ra, Lê Minh Tùng không phải là không để ý đến bọn trẻ, mà là để người ở trong chiếc xe dưới tầng đó đưa bọn trẻ đi.

Mắt thấy chiếc xe Beetle màu đỏ hồng đó đi ra khỏi cổng chính của căn nhà sang trọng này, mắt thấy chiếc xe đó nhanh chóng hòa vào màn đêm mờ mịt này, Sa Duy Hân tiện tay búng một cái, sau đó nói vào bộ đàm: “Rút quân.”

Người trên sân thượng vốn đang đánh nhau ngay lập tức liền rút lui về phía chiếc máy bay, trận ác chiến này rất khó đánh, thủ trưởng Sa đã dặn dò, không thể để người bị chết, chỉ có thể bị thương. Bởi vậy, bọn họ không thể đánh quá nhẹ cũng không thể đánh quá nặng.Sức lực này vẫn thật sự khó nắm bắt, lúc này mới dây dưa một chút thời gian với những người này.

Chỉ là, ngoại trừ việc đánh nhau bọn họ cũng không làm chuyện gì khác. Vì vậy, một tiếng “rút quân” của Sa Duy Hân khiến bọn họ có chút mê muội, chỉ cảm thấy dường như mình đi một chuyến vô ích vậy.

Nhưng, trách nhiệm thiêng liêng của người lính chính là phục tùng mệnh lệnh, cấp trên bảo đi vậy nhất định phải đi.

Sau vài lần, thứ có thể đặt xuống đều đã đặt xuống rồi, nhanh chóng lao về phía máy bay trực thăng. Nhưng trong mấy chục giây, trên sân thượng liền chỉ còn lại một mình Lê Minh Tùng đứng ở đó, bóng dáng cao lớn lao đến mép sân thượng. Anh nhìn xuống phía dưới tầng, không biết Thanh Thu đã đưa bọn trẻ chạy ra ngoài hay chưa, chiếc chìa khóa anh vứt cũng không biết cô có nhặt hay không. Đúng vào lúc nhìn quanh, phía sau truyền đến tiếng cười hơi chế nhạo của Sa Duy Hân: “Sớm đã đi xa rồi, nếu không tận mắt nhìn thấy bọn họ đi rồi, tôi cũng sẽ không nói rút quân.”

Lê Minh Tùng lặp lại tiếng thở dài nhẹ nhõm, sau đó nhảy lên máy bay: “Đi.”

Máy bay lập tức bay lên, bay vào bầu trời đêm của thành phố T. Lê Minh Tùng yên lặng nhìn phía bên ngoài máy bay, người đã rời khỏi căn nhà của Phương Mẫn rồi, tất cả mọi thứ của những ngày qua giống như là một giấc mộng khiến một người sắt như anh cũng gầy đi không ít: “Dừng đại ở chỗ nào đó đi.”

“Dừng đại sao?” Sa Duy Hân cau mày liếc nhìn anh, sắc mặt của anh ta rất không ổn.

“Đúng, mau dừng lại.”

“Dừng lại.” Sa Duy Hân cười híp mắt hạ chỉ thị: “Nhưng, tôi không chắc chắn cô ấy lái xe về phía nào của thành phố T. Lê Minh Tùng, cậu tự dựa vào mình để có phúc lộc nhé, chuyện còn lại không liên quan gì đến thủ trưởng này nữa đâu.”

Máy bay quả nhiên rất nhanh chóng liền dừng lại, chân trước của Lê Minh Tùng vừa mới bước ra khỏi máy bay, Sa Duy Hân lập tức liền bảo người khởi động sau đó rời rất xa anh. Lê Minh Tùng ngây ngốc nhìn xung quanh, máy bay quả nhiên là nhanh, chỉ trong chốc lát như vậy nó đã ở ngoại thành rồi.

Trời ạ, ngay cả bóng dáng một chiếc xe taxi cũng không có.

Chẳng trách vừa nãy Sa Duy Hân cười gian ác như vậy, chỉ trách trong lòng anh lo lắng cho Thanh Thu và bọn trẻ, bởi vậy thật sự không để ý.

Ngẩng đầu hét vào giữa bầu trời: “Sa Duy Hân, cậu quay lại cho tôi.”

Nói vào bộ đàm lại không có bất kỳ phản ứng nào, tên đó lại đóng máy bộ đàm của anh ta, không thèm để ý tới anh.

Lê Minh Tùng bất lực ngửa mặt nhìn lên trời đêm, sau khi thở dài mấy tiếng đành phải dùng chân đi về phía con đường dẫn vào thành phố T.

Thanh Thu cuối cùng cũng đã dẫn bọn trẻ rời khỏi chỗ của Phương Mẫn, nhanh chóng lái xe đi, có thể đi nhanh bao nhiêu liền đi nhanh bấy nhiêu: “Quỳnh Quỳnh, con đi giải ngay trên xe đi, đừng sợ, chúng ta sắp xuống xe rồi.”

Chiếc xe này nếu mất rồi, Phương Mẫn sẽ rất dễ dàng tìm được cô, bởi vậy cô bảo Quỳnh Quỳnh tè ra, tè ra xe của Phương Mẫn cô mới hả giận.

Nếu không phải sợ không an toàn, cô thật muốn tìm đến Phương Mẫn cho cô ta vài cái bạt tai.

Nhưng, người ta không thể phô trương thanh thế, sự an toàn của bọn trẻ mới quan trọng nhất.

“Mẹ, con tè rồi.”

“Được, chuẩn bị xuống xe.”

“Mẹ, tại sao phải xuống xe?” Thùy Thùy không hiểu, cô bé làm gì biết được huyền cơ trong này chứ. Cô bé tò mò hỏi, người đã dần dần khôi phục trạng thái bình thường, điều này khiến Thanh Thu không khỏi mừng rỡ.

“Ừ, mẹ không thích chiếc xe này, chiếc xe này là của cô xấu xa đó, chúng ta không ngồi xe của cô ta.”

“Đúng vậy, kiên quyết không ngồi xe của cô ta.” Quỳnh Quỳnh phụ họa, nhất trí đồng ý bỏ chiếc xe này.

Thanh Thu dừng xe ở bên đường, cô đóng cửa xe “bụp” một cái. Người trong đêm tối đi qua chỉ cho rằng đây là xe dừng thông thường, không ai chú ý đến.

Thanh Thu mở cửa sau của xe, ôm từng cục cưng, trong lòng đau đớn. Dường như đã mấy đời cô mới có thể ôm được bọn nhỏ.

Chính vào lúc muốn đóng cửa sau xe lại sau đó rời đi, cô bỗng nhiên nhớ đến việc trên người mình không có đồng xu nào, bây giờ ngay cả điện thoại cũng không cách nào gọi được.

Vào lúc tình thế cấp bách, tất cả mọi thứ đều rơi ở chỗ của Phương Mẫn.

Cẩn thận nhìn một lượt chiếc xe đó cô mới phát hiện ra trong xe có khoảng bảy trăm nghìn. Như vậy là đủ rồi, tiền của Phương Mẫn cô không được không cần.Cô dắt bọn trẻ đi, tìm một chỗ vắng lặng, tuyệt đối không thể để Phương Mẫn tìm được bọn họ.

Trước mặt cuối cùng cũng nhìn thấy một bốt điện thoại, Thanh Thu kéo bọn trẻ đi vào trong, nhưng phát hiện ra cô căn bản không có tiền xu. Cô lại vội vàng rời đi, cách không xa có một quán nhỏ, dẫn bọn trẻ qua đó, nhìn thấy đồ ăn vặt, bọn trẻ đều nuốt từng miếng nước bọt. Thanh Thu liền mua hai túi bánh mì và hai chai nước cam, bọn trẻ có đồ ăn cô cũng có tiền lẻ, sau đó lại quay trở lại bốt điện thoại.

Ngoại trừ Bùi Minh Vũ cô đã không có sự lựa chọn nào khác, bởi vì, cô chỉ nhớ số điện thoại của Bùi Minh Vũ.

Trước đây Bùi Minh Vũ luôn không nghe điện thoại của cô, cũng không biết bây giờ có đang ở trong khu làm việc không nữa.

Điện thoại đổ chuông, tâm trạng cô rất phức tạp, cũng càng lo lắng.Nếu Bùi Minh Vũ không giúp cô, chỉ với bảy trăm nghìn cô căn bản không có cách nào đưa bọn trẻ chạy thoát thân.

Nhưng, may mắn là Bùi Minh Vũ rất nhanh liền nghe điện: “Thanh Thu, có phải là em không?”

Giọng nói vội vàng đó khiến lòng Thanh Thu ấm áp: “Vâng, là em.”

“Anh biết ngay là em, anh không ở thành phố T, bởi vậy đến tối anh mới thấy điện thoại em gọi đến cho anh. Thanh Thu, em ở đâu vậy? Sao em lại mất tích thế?Anh đã đi đến nhà em ở ngoại thành, nhưng tìm thế nào cũng không thấy em.”

“Minh Vũ, em rất ổn, bọn trẻ đang ở bên cạnh em, anh yên tâm đi.”

“Bọn trẻ được cứu ra rồi à?”

Hóa ra anh ta sớm đã biết, cô nhẹ nhàng đáp lại: “Đúng vậy, bọn trẻ vẫn ổn. Minh Vũ, em muốn anh giúp em.” Không muốn lại nhắc đến Lê Minh Tùng nữa, nghĩ đến những nhục nhã Phương Mẫn mang đến cho cô, cô thật sự rất hận.

“Được, em nói đi, chỉ cần có thể giúp anh nhất định sẽ giúp.”

“Cho em một ít tiền, sau đó đưa em rời khỏi thành phố T.”

“Bao giờ?”

“Bây giờ, ngay trong đêm.”Cô thật sự không thể ở lại nơi này nữa, Phương Mẫn sẽ không tha cho cô. Nếu bị bắt lại, cô và bọn trẻ sẽ chưa chắc có được sự may mắn như lần này.

“Được, gặp nhau ở chỗ nào?”

Thanh Thu nhìn xung quanh mình, cách không xa có một nhà trọ nhỏ, chính là kiểu nhà nghỉ gia đình do tư nhân mở, cô nói tên của nhà trọ, lúc này mới nói: “Minh Vũ, bây giờ anh đang ở đâu?”

“Anh đang ở bên ngoài, không ở thành phố T. Anh sẽ sai người đưa em rời đi, anh ta sẽ tìm em.”

“Được, em sẽ ở gần bốt điện thoại bên ngoài nhà nghỉ đó đợi anh ta.”Cô nhẹ nhàng đáp lại. Trước kia Bùi Minh Vũ cũng luôn đi công tác, nhưng lần này có chút kỳ lạ, bọn trẻ xảy ra chuyện, anh ta rõ ràng biết nhưng không ở lại thành phố T giúp cô mà lại rời đi. Điều này khiến cô không khỏi thấy có chút kỳ lạ. Nó không giống với Bùi Minh Vũ trước kia luôn quan tâm đến cô và bọn trẻ.

“Thanh Thu, chăm sóc tốt cho mình, anh đi dặn dò người tìm em.”

Mũi cô cay xè: “Minh Vũ, chuyện em tìm anh giúp, mong anh đừng nói cho bất kỳ ai, có được không?”

“Được.”

“Nhất định đừng nói cho Lê Minh Tùng.”Bùi Minh Vũ chuyện gì cũng biết, nó càng có thể chứng minh giữa anh ta và Lê Minh Tùng nhất định có quan hệ dây mơ rễ má, nhưng người cô không muốn gặp bây giờ nhát chính là Lê Minh Tùng, cả đời cũng không muốn gặp.

“Được.” Vẫn là một chữ đơn giản, ngay sau đó, Bùi Minh Vũ cúp điện thoại.

Cô biết anh ta là đi tìm người đến giúp cô rời khỏi nơi này.

Nói thật lòng, cô vẫn có chút không nỡ rời khỏi thành phố T, dù sao cô cũng đã ở đây nhiều năm như vậy, thế nào cũng đã có tình cảm.Nhưng bây giờ cô chỉ có thể lựa chọn từ bỏ, những thứ nơi này để lại cho cô đều là những hồi ức đau khổ. Nghĩ tới mọi chuyện xảy ra trước kia, cô thật sự là “thập tử nhất sinh”.

Cô ôm bọn trẻ ngồi trước bốt điện thoại, không dám đi đâu.Cô rất sợ nếu rời đi sẽ bỏ lỡ người đến đón đó.

Bọn trẻ dựa vào người cô ngủ, ngủ rất say, chỉ là những vết bầm tím trên người bọn trẻ thậm chí cô vẫn chưa có thời gian xử lý thay chúng, bây giờ đã phải đưa bọn trẻ rời đi.

Đợi khoảng nửa tiếng đồng hồ, trước mắt cuối cùng cũng xuất hiện một chiếc xe, đèn xe chói mắt chiếu vào chỗ của cô khiến cô lập tức tỉnh lại từ trong ý thức hoảng hốt.

Cửa xe mở ra, một người đàn ông nhìn về phía cô: “Chào cô, là anh Bùi bảo tôi đến.”

Đến thật nhanh, cô ngồi dậy, đầu tiên là bế Quỳnh Quỳnh đi đến trước xe, đặt Quỳnh Quỳnh vào trong xe: “Cảm ơn, tôi đi bế đứa nữa.”

Nhưng người đàn ông đó lại sải bước qua cô đi đến trước bốt điện thoại bế Thùy Thùy đang dựa vào bốt điện thoại mà ngủ: “Thật nhỏ, cô không nói tôi cũng không phát hiện ra cô bé đó, lên xe đi.” Trên mặt người đàn ông có một vết sẹo, một vết sẹo nhỏ dài khiến bộ dạng anh ta nhìn có vẻ có một chút hung ác. Lần đầu tiên nhìn thấy Thanh Thu thật sự có chút sợ hãi, nhưng nhìn thêm vài lẫn cũng quen, con người không thể nhìn vào tướng mạo, cô tin tưởng người Bùi Minh Vũ phái đến.

Ngồi vững rồi, bọn trẻ lại dựa vào cô ngủ, khiến cô có chút ngại ngùng, nhẹ nhàng nói: “Đi thôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.