Ăn xong cơm, cô liền dẫn bọn trẻ đến trường. Cô soạn bài, Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh ở trên sân vận động chơi, chỉ trong chốc lát đã tụ tập được mấy đứa lớn chơi đùa rất vui vẻ.
Thanh Thu đi vào phòng hiệu trưởng: “Hiệu trưởng, tôi có thể mượn điện thoại gọi một chút không?”
“Được.” Thầy hiệu trưởng chậm rãi liếc nhìn điện thoại: “Gọi đi.”
Nhưng, ông ấy lại không có ý định rời đi.
Thanh Thu đứng ở trước bàn học, cô muốn gọi điện nhưng lại cảm thấy có hiệu trưởng ở đây mà cứ thế gọi điện thoại cho Phong Thành nói về chuyện viên thuốc đó dường như có chút không hay: “Hiệu trưởng, thầy có thể…”
“Cô gọi đi, không phải ngại, không ảnh hưởng đến tôi.”Trong ngôi trường nhỏ này luôn thiếu giáo viên, người đến dạy học đến rồi đi, đi rồi lại đến, chưa từng có người ở lại. Thầy hiệu trưởng cho rằng Thanh Thu là muốn gọi điện nói muốn quay về, vừa cúi đầu liền chấm điểm văn của lớp lớn, giả bộ dạng đang làm việc, thực ra là muốn biết có phải cô muốn quay về hay không.
Nghĩ đến chuyện chảy máu mũi buổi sáng, Thanh Thu vẫn nhấc điện thoại lên, cô bây giờ không thể xảy ra bất cứ tình hình nào, cô vẫn muốn chăm sóc bọn trẻ.
Bùi Minh Vũ có lễ vẫn đang bận, bởi vậy, cô vẫn nên gọi cho Phong Thành. Phong Thành nói, gọi cho anh ta cũng giống như gọi cho Bùi Minh Vũ.
“Thanh Thu, có chuyện à?” Giọng đàn ông lạnh lùng cứng rắn, đó chính là giọng của Phong Thành.
“Có chuyện.” Giọng nói của cô yếu ớt, cảm thấy qua mấy ngày này, thứ để lại ở nhà Phương Mẫn nhất định cũng không còn, nhưng, cô phải thử.
“Cô nói đi.”
“Tối hôm đó trước khi đi tôi đã đánh rơi một cái ba lô.” Ngẩng đầu liếc nhìn hiệu trưởng Lục một chút, cô cắn răng, vẫn phải nói: “Chiếc ba lô đó rất quan trọng với tôi.”
“Ừ, rơi ở đâu vậy?”
“Ở… ở trong nhà của Lạc Mẫn Kiều…” Nghĩ tới đêm đó rối loạn như vậy, cũng không biết có tin tức về thành phố F phát đi hay không.Từ khi ra đi, cô không có bất kỳ tin tức nào của thành phố F nữa.
“Tôi biết rồi, hai ngày nữa tôi sẽ qua đó, trực tiếp đem đến cho cô.”Phong Thành tùy ý nói, giống như anh ta sớm đã quyết định phải đi vậy.
Nhưng, anh ta không phải là mới rời đi mấy ngày sao?
“Vậy, làm phiền anh rồi.”Cô cũng không biết là thế nào nữa, cô thích sự yên tĩnh nơi đây, lâu rồi cũng không có cuộc sống yên bình như vậy.Cô thích cảm giác trở về với sự giản dị, thuần phác yên tĩnh này.
“Được, cứ như vậy đi.”Phong Thành vẫn bình thản như trước, nhưng cô biết, chỉ cần chuyện cô nói, Phong Thành đều sẽ xử lý thay cô.
Nghĩ đến vết sẹo ở trên mặt đó của Phong Thành, khuôn mặt cô lại lộ ra một nụ cười hiền hòa.
Con người, thật ra thật sự không thể nhìn vào tướng mạo.
Ngày Phong Thành đến là ngày trong thôn náo nhiệt nhất. Anh ta vẫn lái chiếc xe việt dã của mình, một xe đầy ắp đồ, gần như ngoại trừ chỗ ngồi lái của anh ta ra, những chỗ khác đều chất đầy. Gỡ từng thứ xuống, Thanh Thu cảm thấy ý nghĩ cô ở lại đây ngay lập tức thay đổi.Phong Thành dường như đem tất cả những thứ có thể mang đi ở thành phố F đến cho cô. Trong căn nhà nhỏ bây giờ giống như một tiệm tạp hóa nhỏ. Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh thích thú hét lên, mấy ngày không được ăn bánh mì, liền cầm lên gặm khiến cô đột nhiên cảm thấy mình thích nhưng lại ép bọn nhỏ ở lại chỗ này có phải sai rồi hay không?
Gỡ hết mọi thứ xuống, Phong Thành tiện tay lấy xuống một cái ba lô, sau đó đưa cho cô: “Đây, chắc hẳn là cái này chứ?”
Cô mừng rỡ nhận lấy, thật sự không sai: “Cảm ơn anh, Phong Thành.”
“Đừng cảm ơn tôi, nó cũng không phải là tôi tìm thấy.”
“Vậy thì…”
Phong Thành liền quay người: “Cứ như vậy nhé, tôi còn có chuyện, tôi đi trước đây.”
“Chú Phong, lần sau cha nuôi có đến hay không?” Mắt thấy Phong Thành sắp đi, Quỳnh Quỳnh xông lên lắc cánh tay của anh ta hỏi.
Phong Thành ngồi xổm xuống, vẻ mặt cuối cùng cũng hiền hòa một chút: “Cháu nhớ cha nuôi sao?” Trên đường đến anh ta đã biết cha nuôi mà bọn trẻ nhắc đến là chỉ Bùi Minh Vũ.
“Vâng, cháu rất nhớ cha nuôi…”
“Haizzz…” Phong Thành thở dài một tiếng, rất nhanh liền đứng dậy, sau đó kéo tay của Quỳnh Quỳnh ra: “Cha nuôi không có thời gian.” Nói xong, anh ta sải bước đi ra ngoài, thậm chí ngay cả đầu cũng không quay lại.
Nhìn bóng lưng của anh ta, nghĩ lại bốn chữ anh ta vừa mới nói, Bùi Minh Vũ gần đây quả thực rất bận.Thôi bỏ đi, không nghĩ nữa, bây giờ cô phải chăm sóc tốt cho mình và bọn trẻ là được rồi.
Cô vốn không phải là người bỏ dở giữa chừng, nơi đây là sự lựa chọn của cô, vậy thì phải nghiêm túc ở lại, cũng làm một chút chuyện mình có thể làm.
Bọn trẻ và người ở đây rất nhanh đã trở nên thân quen.Thanh Thu đã có thuốc, uống vào mới không chảy máu mũi nữa, cuối cùng cũng có sức lực.
Xe của Phong Thành đến rồi lại đi, cũng mang đến bao nhiêu đồ mới lạ, để lại một chút cho mình, còn lại thì phát cho những người trong thôn.Người dân thôn bao nhiêu năm cũng chưa từng nhìn thấy những đồ mới lạ đó, giống như những thứ đồ thích liền không cho phép trẻ con trong nhà động vào.
“Mẹ, trứng kho nhà mình còn không ạ?”
“Còn sáu quả.” Phong Thành đem tới một thùng trứng kho, loại giống như bán ở trong siêu thị, ăn vào cực kỳ ngon miệng, nhưng sau nửa tháng cũng không còn lại bao nhiêu, cô biếu người ta được một nửa rồi.
“Mẹ, Hoa Hoa vẫn chưa từng ăn, con muốn cho bạn ấy…”
Thanh Thu vừa thái rau vừa nói: “Không phải là đã cho bạn ý ba quả rồi sao?” Hoa Hoa là con nhà hàng xóm bên cạnh, vì vậy cô đã cho thêm hai quả.
“Mẹ bạn ý không cho bạn ý ăn.”Thùy Thùy khẽ nói.
Cô lắc đầu bật cười: “Thùy Thùy, nhà chúng ta chỉ có sáu quả.”
“Mẹ, con không đòi mẹ cháo thịt hoặc cháo trứng muối nữa. Con cũng không cần sườn nữa, mẹ lấy phần của con cho Hoa Hoa đi, bạn ấy rất muốn ăn.”
Trong lòng mềm nhũn, cô liền đi lấy hai quả trứng kho đưa cho Thùy Thùy: “Cầm lấy đi, mau về ăn cơm nhé.” Túi màng nhựa kín đựng thật tốt, để không hỏng, cầm cũng tiện.
Tối hôm đó, ông nội của Hoa Hoa mừng thọ, trong nhà giết gà, Thanh Thu và bọn trẻ liền trở thành khách.
Cô càng ngày càng thích nơi này, cô cảm thấy cứ thế này cả đời cũng chưa hẳn không tốt, bởi vì bọn trẻ bây giờ cũng không làm loạn muốn quay về thành phố F nữa, thậm chí đã học được cách trèo cây lấy trứng chim và bắn súng cao su rồi. Mỗi ngày đều điên cuồng với thứ gì đó, đúng vậy, chỉ cần bọn trẻ vui là được.
Những đứa trẻ trong thôn nhỏ này giống như bụi cỏ tự do, để mặc bạn trưởng thành thành cây đại thụ cao chọc trời.
Một mùa xuân nhanh chóng qua đi, chớp mắt đã đến mùa hạ, sắp đến sinh nhật bọn trẻ rồi. Phong Thành đến mang theo bánh sinh nhật, cùng đón sinh nhật với bọn trẻ, cùng hát bài hát chúc mừng sinh nhật, thổi tắt những ngọn nến mà bao đứa trẻ trong thôn ao ước, Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh thật sự rất hạnh phúc.
Trời tối, bọn trẻ đều đã ngủ, Thanh Thu theo Phong Thành đi tới bên ngoài cửa ngồi dưới gốc cây đa lớn: “Anh nói đi, Minh Vũ có phải đã xảy ra chuyện hay không?” Không ai hiểu rõ Minh Vũ hơn cô, cô ở nơi này lâu như vậy, anh ta không thể nào biết rõ mà không đến thăm cô.Đúng vậy, quả thực cô không gọi điện thoại cho anh ta, nhưng điều này không thể hiện cô không hiểu anh ta.
Ngón tay kẹp điếu thuốc của Phong Thành run lên, sau đó lấ bật lửa ra châm thuốc. Anh ta không nhìn cô, chỉ giương thẳng mắt lên nhìn về phía trước, cũng không biết anh ta đang nhìn gì: “Cô thật sự muốn biết?” Giọng nói người đàn ông trầm lắng sâu nặng như băng tuyết trong mùa đông khiến người ta run rẩy lẩy bẩy khi tiếp xúc.
“Anh nói đi, tôi biết đã xảy ra chuyện.”Bùi Minh Vũ chưa từng bỏ lỡ sinh nhật của bọn trẻ, ít nhất cũng phải gọi một cuộc điện thoại.Nhưng một năm nay, ngay cả một cuộc điện thoại anh ta cũng không gọi.
Hít một hơi thuốc thật sâu, Phong Thành lần đầu tiên có chút sặc, ho lúc lâu mới nói: “Anh ấy không cho phép nói.” Chỉ mấy chữ này nhưng cũng tiết lộ được tâm trạng anh ta muốn nói.
Cô nhẹ nhàng cười: “Cho tôi một điếu thuốc.”
Phong Thành tiện tay lấy một điếu đưa cho cô: “Đây.”
Luôn là những từ rất ngắn gọn, nhưng lại cũng mang cho người khác những kiềm chế không nói ra được. Cô học dáng vẻ của Phong Thành cũng hít một hơi, nhưng vẫn ho nặng hơn so với anh vừa nãy, lập tức nước mắt nước mũi đều tuôn ra, hồi lâu mới thở ra hơi: “Thứ này vẫn thật sự không hợp với tôi. Anh nói đi, anh ấy sẽ không biết được là anh nói với tôi đâu.” Trái tim đập thình thịch, lắng nghe giọng của Phong Thành. Bùi Minh Vũ dường như thật sự đã xảy ra chuyện.
Hơn nữa còn là chuyện lớn, nếu không, anh ta không thể không đến thăm bọn trẻ.
Phong Thành tiện tay vứt điếu thuốc trong tay xuống đất, sau nó vê đi vê lại, thấp giọng nói: “Có lẽ anh ấy không trở về nữa.”
“Anh ấy ở đâu?”
Phong Thành lắc đầu: “Không biết.”
“Đã bao lâu rồi anh không nhận được điện thoại của anh ấy?”
“Hai tháng rồi.”
Đó không phải là sau khi cô đến đây được một tháng sao?
“Anh ấy đã đi đâu?Tại sao không trở về nữa?”
Cô hỏi, nhưng Phong Thành không để ý đi về chiếc xe việt dã của anh ta, giơ tay từ trong xe lấy ra chai rượu, mở nắp liền đưa chai lên miệng uống một ngụm lớn. Rượu trắng, chỉ là không biết bao nhiêu độ. Dừng lại, cảm giác say tràn khắp sân, dường như cũng làm tăng thêm lòng can đảm của người đàn ông trong anh ta. Hồi lâu, anh ta thở ra một hơi nói: “Anh ấy ở trong núi lớn, ở Myanmar.”
Tay cầm điếu thuốc lẳng lặng dừng ở trước mặt. Thanh Thu quên hút thuốc, cứ vậy để mặc cho điếu thuốc cháy từng chút một đến ngón tay, nhưng cô lại không cảm giác được sự đau đớn: “Có phải là vì tôi hay không?” Nếu như không phải, Phong Thành không thể nói với cô những điều này.
“Đúng.”
Thanh Thu đã nghe thấy giọng nói nhỏ không thể tranh cãi đó, trên mặt lại là sự bình tĩnh không kinh ngạc, thậm chí cô cũng không hỏi Phong Thành Bùi Minh Vũ đã làm gì giúp cô, liền nói: “Ngày mai tôi đi với anh.”
“Anh ấy cũng nói bảo anh nghe theo sự sắp xếp của tôi.” Nhất định là như vậy, nếu như không phải, Phong Thành không thể nào đối tốt với cô như vậy.
Myanmar, khi nghe thấy chữ này, lòng cô liền điên loạn, trong lòng đã mơ hồ đoán được điều gì đó.Bùi Minh Vũ đột nhiên trở nên giàu có, chỉ mấy tháng đã khiến Bùi Thị chết đi sống lại, thậm chí còn trả sạch nợ cho Lê Minh Tùng.Hóa ra là bởi vì điều đó.
Đó là thứ mà người thường tuyệt đối không thể động vào.
Anh ta lại động vào.
Đột nhiên cô hiểu ra được vì sao Bùi Minh Vũ luôn đẩy mình về phía Lê Minh Tùng.Hóa ra, anh sớm biết anh đã đi trên con đường một đi không trở lại.
Nhưng, anh ta cũng từng nói cho anh ta thêm hai tháng nữa, anh ta sẽ không bận nữa, còn nói…
Cô nhắm mắt lại, đây là giọt nước mắt đầu tiên rơi xuống từ sau khi cô rời khỏi thành phố F, nhưng lại khổ sở như vậy: “Ngày mai, nếu anh không đưa tôi đi, tôi sẽ tự đi.”
Dường như không nghĩ đến sự khăng khăng của cô, Phong Thành có chút ngại ngùng: “Tôi nói với cô cũng không phải muốn để cô đi cứu anh ấy. Cô không có bản lĩnh này, nói không chừng không cứu được người còn đem mình đẩy vào trong đó, cô hãy để tôi bớt lo lắng đi.” Đây là câu nói dài nhất mà Phong Thành nói: “Còn nữa, Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh cũng không thể không có cô.”