Chồng Bá Đạo Tình Yêu Sâu Sắc (Ông Xã Đại Nhân Thật Khó Chiều)

Chương 215: Cô là vợ tôi



Người đàn ông đối diện Y Thương liếc nhìn Thanh Thu một cái, rồi lại liến thoắng hỏi một tràng, Y Thương chỉ chỉ vào Thanh Thu, rồi lại chỉ vào Lê Minh Tùng, rồi nói bừa một câu.

Thanh Thu nắm lấy cổ tay cô ta, “Cô nói gì với bọn họ vậy?”

“Tôi nói cô là vợ anh ta.”

Cô vừa định nói không phải thì bên kia, Phong Thành đã khẽ lắc đầu với cô, tuy chỉ là cái lắc đầu rất nhẹ thôi nhưng cô lại nhìn thấy rất rõ, đột nhiên hiểu ra Y Thương làm như vậy là đang bảo vệ cô.

Lê Minh Tùng giờ có thể coi là khách hàng của những người kia rồi, người phụ nữ của khách hàng thì họ ít nhiều cũng sẽ tôn trọng.

Nhìn khẩu súng trong tay của những người trước mặt kia, Thanh Thu không phản bác lại gì, cô tự nhủ với mình rằng chỉ là tạm thời thôi, chỉ là tạm thời mà thôi.

Y Thương lại quay sang chỗ Lê Minh Tùng, “Họ hỏi tiền đều là thanh toán hết một lần à?”

Khóe miệng Lê Minh Tùng khẽ nhếch lên cười, thanh hình lực lưỡng in trên gốc cây bị kéo ra vừa dài vừa hẹp, chỉ nghe anh ung dung đáp lại: “Phải.”

Tên cầm đầu kia lại nói một câu gì đó, Y Thương liền nói: “Anh ta nói mời chúng ta lên xe, đi cùng bọn họ.”

Lê Minh Tùng gật đầu với người đàn ông đó, sau đó đưa tay lên, đối phương cũng lễ độ giơ tay ra bắt tay với anh, nếu không phải là súng trong tay của đám người kia thì Thanh Thu thật sự không cảm thấy đám người đó giống hung thần ác quỷ nghiệt gì cả, mạnh hơn nhiều so với đám sáu người đêm hôm đó nhiều.

Nhưng những thứ này vẫn phải cảm ơn khả năng chém gió của Lê Minh Tùng đi.

Anh làm gì có tiền gì để mua thuốc trắng cơ chứ, làm ăn kinh doanh chính đáng của anh vẫn còn cần tiền kia kìa.

Mấy người đó quay người liền định ngồi lên chiếc xe việt giã kia của họ, nhưng ai ngờ người đàn ông phía sau kia lại hét lên một câu.

Y Thương đi bên cạnh Thanh Thu đột nhiên mặt biến sắc, nói năng có chút lo âu: “Anh ta nói đàn ông một xe, phụ nữ một xe, bảo chúng tôi ngồi xe của họ.”

“Không được.” Lê Minh Tùng tùy chối luôn mà chẳng thèm suy nghĩ.

Y Thương thực sự nói với người đàn ông kia lời của Lê Minh Tùng.

Nhưng người đàn ông kia lại nhún vai, cười rồi bảo Y Thương dịch lại: “Đây là quy định của nơi này, nếu mọi người không đồng ý thì chỉ có thể bắt tất cả đưa về địa bàn của họ rồi tính tiếp.”

Lê Minh Tùng im lặng một hồi lâu, khuôn mặt lạnh lùng đã hiện lên sự không hài lòng, “Nói với họ, nếu như muốn tách chúng ta ra thì cũng là để cô đi với Phong Thành, tôi đi với Thanh Thu.”

“Nhưng hai người bọn anh đâu có hiểu được lời họ nói.” “Không sao, nếu như vậy thì tôi đồng ý, còn không thì biễn bàn, vụ làm ăn kia cũng không cần làm nữa, họ không làm thì còn có người khác muốn làm.”

Nghe anh nói chuyện rất có sức mạnh, làm Thanh Thu không kìm được mà đoán anh rốt cuộc là người thế nào vậy, ở trong rừng núi thế này mà anh cũng chẳng có bất cứ điều gì không quen cả, anh thích ứng với mọi thứ ở đây, thậm chí còn biết gọt cái chêm, nghĩ đến mấy cái chêm nhỏ anh gọt để trong túi áo mình kia, cô nghĩ nếu cô và Y Thương ở riêng với nhau cũng chẳng sợ, những vật nhỏ đó chí ít cũng có thể đảm bảo cho cô tạm thời an toàn.

Nhưng khí phách của anh lại áp đảo được người đàn ông kia rồi, nghĩ một hồi rồi anh ta lại bảo Y Thương dịch lại: “Được rồi, vậy chúng tôi sẽ nhường một bước, ai lên xe của chúng tôi?”

Phong Thành đáp: “Tôi và cô ấy.” Tay anh ta chỉ vào Y Thương.

“Được, có điều xe của các người cũng phải có người của chúng tôi đi cùng nữa.” Người đàn ông đánh mắt ra hiệu cho hai tên bên cạnh, hai tên đó lập tức nhảy lên xe việt dã của bọn họ, hơn nữa lại là ngồi hàng ghế sau nữa, có khi lát nữa Lê Minh Tùng lái xe, cô chỉ có thể ngồi cạnh anh thôi, nhưng hai tên ngồi ghế sau kia cầm súng không phải lúc nào cũng có thể lấy mạng họ hay sao?

Lê Minh Tùng mặt không cảm xúc nhảy lên xe, “Thanh Thu, lên xe.”

Cô im lặng nhảy lên xe, thực ra sắp xếp như thế cũng tốt, nhỡ xảy ra chuyện gì thì anh và Phong Thành cũng có thể kịp thời bảo vệ an toàn cho hai người phụ nữ bọn họ.

Đối phương có ba chiếc xe, cộng thêm chiếc này của bọn họ nữa là bốn, đèn xe sáng chiếu rọi vào trong rừng, nơi thông đến đó có lẽ cũng chính là nơi cô muốn đến chăng.

Minh Vũ, cô cuối cùng cũng sắp được gặp anh ta rồi.

Nhưng chiếc xe mới đi được không bao lâu, đúng lúc cô đang hân hoan vui mừng nhìn ánh đèn phía xa thì chiếc xe việt dã cuura người đàn ông kia lại đột nhiên dừng lại, Lê Minh Tùng chỉ đành giảm tốc độ,, nhưng chưa từng nghĩ hai tên đàn ông phía sau đột nhiên hét lên với cô và Lê Minh Tùng một câu gì đó, sau đó hai khẩu súng luôn khiến cô lo lắng ấy thật sự đã dí vào ngực cô và Lê Minh Tùng...

Lạnh lẽo.

Cứng nhắc.

Biến cố đột nhiên xảy đến khiến người ta bất ngờ không kịp đề phòng, một hàng bốn người lần lượt bị áp giải xuống xe.

Dưới sự phiên dịch của Y Thương, hai người đàn ông nhún vai, sau đó lôi hết vũ khí đem theo trên người ra, trên người Phong Thành chỉ có đống chêm nhỏ kia, đó là vũ khí xưa nay của anh ta, hnhuwng ngược lại là Lê Minh Tùng, anh lại tiện tay rút ra ba khẩu súng lục.

Có một khẩu súng trong đống đó chính là khẩu súng lức đầu anh dùng để cứu cô chăng.

Người đàn ông vác súng đã lên nòng lục soát xong trên người Lê Minh Tùng và Phong Thành liền chuyển hướng về phía Y Thương và Thanh Thu, sắc mặt Y Thương đột nhiên biến sắc, “Trên người tôi chẳng có gì cả.”

“Vậy cô ta thì sao?”

“Bọn họ là phụ nữ, anh nghĩ một người phụ nữ còn ôm con thỏ con thì có bản lĩnh giết người không?” Lê Minh Tùng mang theo giọng điệu chế nhạo nhưng lại không muốn để người đàn ông kia đến gần Y Thương và Thanh Thu.

“Không được, để tôi lục soát.”

Cả người Thanh Thu lùi về phía sau, không, cô không muốn để bọn họ lục soát người mình, cho dù là đổi thành phụ nữ cô cũng không muốn, bởi vì trong túi áo cô còn mấy cái chêm, đó là vật trước đó giấu trên người để giữ lại phòng thân, đó cũng là thứ để phòng thân cô có duy nhất, “Đừng động vào tôi.” Ánh mắt sáng quắc lên nhìn người đàn ông đối diện đang đi về phía cô, cảm giác buồn nôn trong dạ dày cô lại đến nữa rồi, thật không dễ chịu gì.

“Lục soát.” Mấy tên đàn ông mặc kệ cô có nói gì, bọn họ lập tức vây lấy Thanh Thu.

Cô hoảng loạn nhìn về hướng Lê Minh Tùng và Phong Thành, cô sợ chết khiếp rồi.

Ánh mắt đó giống hệt như con thỏ nhỏ trong lòng cô, yếu đuối và mang theo bao nhiêu sự bất lực.

Chính vào lúc đám đàn ông kia định ra tay thì bỗng vang lên hai tiếng hét, “Dừng tay.”

Đó là tiếng hét của Phong Thành và Lê Minh Tùng.

Phong Thành chắc là vì Y Thương, bởi vì Y Thương cũng có số phận như cô.

Tên đàn ông cầm đầu kia liếc nhìn Lê Minh Tùng và Phong Thành.

“Y Thương, cô lại đây, tôi muốn nói chuyện riêng với vị đây.” Lê Minh Tùng bình tĩnh nói, rõ ràng là đang bị người ta áp giải nhưng anh lại chẳng có tí gì gọi là sợ hãi cả, ngược lại lại còn bình tĩnh khiến người khác không thể đoán được.

Khí thế của anh khiến người đàn ông kia liền gật đầu đồng ý, thế là Y Thương, người đàn ông kia và cả Lê Minh Tùng nữa liền cùng nhau đi đến một chỗ khá hẻo lánh, chẳng ai nghe thấy bọn họ nói gì cả, chỉ thấy bọn họ liên tục nói chuyện, nhưng giọng nói lại cực nhỏ cực nhỏ.

Một lúc sau, Lê Minh Tùng tươi cười còn tên đàn ông kia lại đỏ ửng mặt lên, sau đó liền vẫy tay ra hiệu cho những tên kia dừng tay lại, rất nhanh, Y Thương và Thanh Thu đã bị áp tải lại với nhau, còn Lê Minh Tùng và Phong Thành lại bị áp tải lên hai chiếc xe khác nhau.

Sau khi bị đẩy lên xe, Thanh Thu cuối cùng cũng thả chú thỏ nhỏ trong lòng ra, “Đi đi, vào trong rừng đi, nơi đó đẹp biết bao.” Ở đây, chỉ cần là nơi có con người thì đều không tốt đẹp gì, chẳng tốt đẹp chút nào cả.

Chiếc xe rất nhanh đã đi đến một sơn trang, mấy người họ lần lượt bị áp tải xuống xe, sau đó bị đưa vào một căn phòng dưới hầm, chẳng ai thấy ai cả, chẳng ai biết ai đã xảy ra chuyện gì rồi.

Căn phòng phong kín chỉ có một lỗ thông khí, đồ ăn và nước được đưa vào từ một cái cửa bé, không gian nhỏ hẹp chẳng có gì ngoài một chiếc giường.

Thanh Thu không biết là đã bị nhốt bao lâu nữa, chỉ nhớ là cô đã ăn hai bữa cơm, ở nơi như thế này nếu không phải là được quan tâm đặc biệt thì cô nghĩ chắc cơm đưa đến có lẽ chỉ là đồ thừa hoặc đồ ôi thiu mới đúng, nhưng mà mỗi lần đồ ăn được đưa đến đều không giống nhau, thức ăn cũng vẫn có thể nuốt được, mỗi lần đồ ăn được đưa đến cô đều ăn hết.

Cho dù xảy ra chuyện gì thì cô vẫn tin tưởng Phong Thành, còn cả Lê Minh Tùng nữa, trước khi gặp được Bùi Minh Vũ, cô tuyệt đối không thể gục ngã.

Ba ngày rồi, cuộc sống cứ như vậy, cô bị nhốt trong căn phòng này đã ba ngày rồi, bởi vì cô có thể cảm nhận được ngày hay đêm từ lỗ thông khí kia.

Cô không có bất cứ thông tin gì của bà người còn lại, lúc có người đến đưa cơm, cô đều thử hỏi thử gì đó xem nhưng người đó căn bản không để ý đến cô, hoặc là bọn họ không hiểu cô đang nói gì chăng.

Có cảm giác như ngày tận thế vậy, cô cảm thấy mình bị nhốt dưới căn phòng dưới hầm này có lẽ mãi mãi chẳng thể nhìn thấy ánh sánh nữa.

Nhưng lúc nghĩ như vậy thì cô lại cảm thấy mình vẫn còn có hi vọng, bởi vì cô như vầy mà bị giữ ở đây thì căn bản chỉ tốn cơm gạo nơi đây thôi, họ đã để cô sống thì nhất định là có giá trị thôi.

Ngày thứ tư.

Ngày thứ năm.

Sáng sớm ngày thứ sáu, khi cửa phòng cô được mở ra, đồ đưa vào không phải là cơm mà là động tác tay của một người ra hiệu cho cô đi theo ra ngoài.

Trong lòng bàn tay cô là một cái chêm nhỏ, mấy ngày rồi đồ vật nhỏ đó chưa từng rời khỏi lòng bàn tay cô, cũng sớm đã bị mồ hôi của cô thấm ướt đẫm rồi.

Cô ung dung đi theo người đó ra ngoài, lần theo bậc thang dưới tầng hầm để lên, rất nhanh đã đi đến một đại sảnh ở tầng trên, cầu thang lượn vòng bằng gỗ lim, bước từng bước lên đến tầng hai, người phía trước dừng lại ở trước một căn phòng rồi khẽ gõ cửa sau đó thấp giọng nói vào bên trong: “Đã đưa người đến rồi.”

“Vào đi.” Giọng đàn ông trầm lắng mà lạnh lùng, như thể có thể xuyên thấu lòng người, có thể giết người không bằng, chỉ nghe thôi cũng khiến người ta phải run sợ.

Người đó liền đẩy cửa ra, sau đó là một động tác tay với Thanh Thu, ý bảo Thanh Thu có thể vào rồi.

Trước mắt là một phòng sách sáng loáng, một bên trường đều là giá sách, trên giá sách bày đủ các thể loại sách khác nhau, có cái thậm chí còn là sách đóng buộc chỉ rất cổ rồi, đó là sách đã từ bao nhiêu năm về trước rồi?

Còn một bên tường là tranh chữ, cách khoảng một mét lại treo một bức, có thể thấy chủ nhân của phòng sách này rất thích những thứ này mà.

Mà những thứ này không phải là thứ khiến Thanh Thu kinh ngạc nhất mà thứ khiến cô kinh ngạc nhất là trong đống đó phần nhiều đều là viết chữ Trung Quốc, lúc bước chậm qua đấy, cô đã nhìn thấy những chữ trên đống sách đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.