Chồng Bá Đạo Tình Yêu Sâu Sắc (Ông Xã Đại Nhân Thật Khó Chiều)

Chương 221: Êm dịu như nước



“Cho tôi một lí do để thả anh ta ra.” Ngư Lạc Tuấn không quay đầu lại, thân hình cao lớn đứng ở trong căn phòng này, làm cho căn phòng này trở nên vô cùng nhỏ bé, anh ta lại không để ý chỉ khẽ hỏi.

“Ba năm đó, anh ta sẽ hoàn thành như thế nào?”

“Ha ha… ha ha...” Ngư Lạc Tuấn đột nhiên cười lớn, sau đó chầm chậm quay đầu lại, đôi mắt đen láy hứng thú nhìn Lê Minh Tùng, “Anh có thể làm chủ cho anh ta được sao?” Mắt liếc nhìn người phụ nữ đang trong lòng Lê Minh Tùng, xem ra, thích người phụ nữ này không chỉ có Bùi Minh Vũ, mà còn có người đàn ông này nữa, chỉ dựa vào tư thế của người đàn ông ôm người phụ nữ này liền có thể nhìn ra, anh ta thậm chí sợ cô ấy mệt, đến cả tư thế ngủ cũng giúp cô điều chỉnh sao cho thoải mái nhất.

Người đàn ông cẩn thận chu đáo như vậy cũng để lộ ra trái tim của anh ta.

“Tôi không thể, nhưng cô ấy có thể.” Lê Minh Tùng nhìn Thanh Thu, “Các anh đưa cô ấy đến đây không phải chính là muốn nắm lấy điểm yếu của anh ta, bắt anh ta phải tuân theo sự chi phối và điểu khiển sao, thực ra, thật ra không cần phải phiền phức như vậy, chỉ cần Thanh Thu khuyên nhủ, anh ta sẽ đồng ý thôi.”

“Lê Minh Tùng, anh nói linh tinh, anh đi ra đi, tôi không đồng ý, tôi tuyệt đối không đồng ý.” Bùi Minh Vũ khẽ hét lên, gào lên, gắng gượng đẩy Thanh Thu cho Lê Minh Tùng, trong lòng anh ta vẫn luôn khó chịu, vẫn luôn không cam tâm, thế nhưng, Thanh Thu chính xác là do anh ta tự tay đẩy ra ngoài.

“Sao, anh muốn cả đời này cô ấy sẽ phải theo anh ở lại đây sao?” Giọng nói lạnh lẽo chọc vào mang nhĩ của Bùi Minh Vũ, Lê Minh Tùng lạnh lùng nói.

Cơ thể lại run lên lần nữa, run rẩy không ngừng, “Đi ra, đi ra ngoài hết cho tôi, đi ra ngoài hết cho tôi…” Điên cuồng gào lên, Bùi Minh Vũ nhìn Thanh Thu ở trong lòng Lê Minh Tùng gần như phát điên.

Những nỗi đau đã mất đi, chỉ còn cơn nghiện lúc này đang không ngừng kêu gào ở trong cơ thể khiến cơ thể anh ta nóng lạnh thất thường, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể chết đi vậy, anh ta đột nhiên cảm thấy, cứ sống tiếp như vậy, thật sự rất mệt mỏi.

Ba đã phá hủy nhà họ Bùi, cũng đè cái gánh nặng rất lớn đó lên vai anh ta, lúc đó, anh ta vẫn còn trẻ.

Tiếng hét của anh ta cuối cùng cũng đã đánh thức người đang ngủ say kia, thực ra, cô không ngủ khôn hề sâu, chỉ là cảm thấy cái ôm đó đã giúp cô yên ổn hơn rất nhiều mà thôi.

Từ từ mở mắt ra, ánh sáng chói mắt khiến cô phải mất một lúc mới thích ứng được với căn phòng này.

Ý thức, từ mơ hồ đến tỉnh táo, cơ thể khẽ cựa quậy, cô muốn thoát ra khỏi vòng tay của Lê Minh Tùng, “Minh Tùng, vừa rồi, là anh sao?” Hình như là vậy, bây giờ cô liền muốn biết đáp án, cũng mặc kệ Ngư Lạc Tuấn và Bùi Minh Vũ nhìn cô như thế nào, cô chỉ rất muốn biết đáp án thật sự.

Sắc mặt của Bùi Minh Vũ đột nhiên trở nên vô cùng nhợt nhạt, trong cái nhợt nhạt đó không có lấy một tia máu, cô cuối cùng vẫn là không hề yêu anh ta dù chỉ là một chút, bởi vì, giọng mà cô nhìn Lê Minh Tùng hỏi sao lại có thể êm dịu như vậy.

Êm dịu như nước…

Bàn tay thon dài ôm eo của Thanh Thu lại ôm ngày càng chặt hơn, Lê Minh Tùng không hề vì sự cựa quậy của cô mà buông ra, anh cúi đầu nhìn vào mắt cô, giống như không coi ai ra gì nói: “Đúng, là anh.”

“Ha ha, ha ha, ha ha…” Thanh Thu đột nhiên cười lớn, trong con mắt ngập tràn nước, mặc dù ở nơi như thế này Lê Minh Tùng hoàn toàn là một chỗ dựa của cô, thế nhưng cô vẫn thất vọng, sự xúc phạm đến trái tim cô trong nhà tắm vẫn còn những trận thập tử nhất sinh sau này, sự lạnh lùng lúc anh đẩy cô ra, tất cả, vào giây phút này đều trào dâng lên ở trong lòng cô, “Tại sao lại là anh?” Sau khi cười, vào lúc mà tất cả mọi người ở xung quanh đây đều đang lặng lẽ nhìn cô, cô liền khẽ hỏi, những giọt lệ giống như nước tiếp tục tuôn ra từ trong mắt cô, trái tim, đau đớn như vậy, rất đau rất đau.

Tưởng rằng cả đời này cũng sẽ chẳng thể cùng anh…

Thế nhưng lại không ngờ ở nơi như thế này cô lại có thể lại một lần nữa tăng thêm mối quan hệ nam nữ với anh, có chút không cam lòng, cô rất không cam lòng.

Giọt nước mắt đó, ở dưới ánh đèn trong căn phòng này giống như giọt sương óng ánh lúc bình minh ánh lên trong mắt Lê Minh Tùng, khiến anh đột nhiên thấy đau lòng, “Thanh Thu…” Anh đưa tay ra muốn lau đi những giọt nước mắt nơi khóe mắt cô, thế nhưng không ngờ, cơ thể cô đã vọt xuống đất, tay của cô liền nhanh như chớp đưa về phía anh, cái giơ tay đó, Lê Minh Tùng nhìn thấy rõ ràng, là tay cô đang đưa về phía anh.

Anh có thể tránh được, thế nhưng không biết vì sao, giọt nước mắt trong mắt cô giống như mũi kim vậy đâm thẳng vào cơ thể anh, khiến anh đứng im ở đó hứng trọn lấy cái tát đó của cô, “Chát”, dứt khoát như vậy, đến mức cơ thể to lớn của anh suýt chút nữa lùi về phía sau một bước, có thể thấy, cô đã dùng rất nhiều sức lực.

“Thanh Thu…” Cô đã đánh xong, anh lúc này mới từ từ bắt lấy bàn tay đang bắt đầu buông xuống của cô, “Tại sao?”

“Tôi hận anh.” Rất hận rất hận, hận đến không thể giết chết anh, nghĩ đến Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh bị nhốt ở chỗ Lạc Phương Mẫn cô liền hận anh muốn chết.

Ba chữ, cô như nghiến răng nghiến lợi nói, quay lưng lại với Bùi Minh Vũ cô nhìn về phía Ngư Lạc Tuấn, cô lúc này mặc dù ăn mặc vẫn có thể coi là chỉnh tề, thế nhưng lại đi chân trần, song, điều này lại chẳng thể làm ảnh hưởng đến sự ung dung của cô, cô đứng ở đó, ngược lại lại khiến cho hai người đàn ông ở đang đứng ở trước mặt Bùi Minh Vũ bất giác lùi sang một bên, môi đỏ khẽ mở, cô nói với mọi người: “Ra ngoài.”

Giọng nói của cô không cao không thấp, thế nhưng lại mang theo một ý vị nghiêm nghị và không thể xâm phạm, vẻ mặt đó khiến Ngư Lạc Tuấn thất thần, anh ta không ngờ cô lúc này lại có thể bình tĩnh tự nhiên như vậy, thậm chí cũng tin là anh ta sẽ nghe theo lời cô mà lùi ra.

Ô Khánh ở ngoài nhìn Thanh Thu không nén nổi ánh mắt tán thành, từ trước đến nay người phụ nữ xuất hiện ở đây làm gì có ai không nơm nớp lo sợ bản thân trở thành món đồ chơi của những người đàn ông ở đây chứ, thế nhưng người phụ nữ trước mặt, cô chẳng có một chút e sợ, hai tay giơ lên, Ô Khánh thong dong vỗ tay tán thưởng, sau đó cười ngặt nghẽo nói với Ngư Lạc Tuấn, “Lão nhị, lời của cô Trọng sao có thể không nghe chứ, nào, chúng ta đi tìm một nơi uống một ly, có lẽ uống đến lúc say cũng chính là lúc cô Trọng muốn đi ra đó.”

Ngư Lạc Tuấn vừa muốn từ chối, thế nhưng không ngờ ngay cả Ô Khánh cũng giữ thể diện cho Trọng Thanh Thu, trên mặt cứng nhắc nở ra một nụ cười, “Được, lần này nghe theo đại ca vậy.” Xua tay một cái, hai người đàn ông đó lập tức rút lui khỏi căn nhà nhỏ bé đó.

Ngư Lạc Tuấn quay đầu lại nhìn Lê Minh Tùng, “Anh Lê, không bằng, cùng nhau đi uống một ly đi.”

“Không đi.” Ánh mắt Lê Minh Tùng như dao xoẹt qua Thanh Thu, trên mặt vẫn đau rát, cái tát đó, cô hoàn toàn dùng hết sức, cô nói cô hận anh, thế nhưng anh, thật sự đáng hận như vậy sao? Nhìn chằm chằm vào cô, anh không muốn đi, không muốn đi một chút nào.

Ngư Lạc Tuấn ít nhiều không thể nhịn nhục được, phải biết đây chính là địa bàn của anh ta, “Anh Lê, người anh đã có rồi, để cho hai người bọn họ nói vài câu cũng không được sao?” Ngư Lạc Tuấn chẳng hề che giấu sự hờn giận của anh ta, nếu không phải người này muốn mua hàng của anh ta và còn nói có thể cung cấp đồ mà anh ta muốn thì anh ta căn bản cũng chẳng cần để ý làm gì.

“Không được.” Ngư Lạc Tuấn đã nói đến như vậy rồi, vậy mà không ngờ Lê Minh Tùng giống như nước đổ lá khoai vậy, lại thờ ơ đáp lại Ngư Lạc Tuấn chỉ với hai chữ.

Nhìn thấy trên trán Ngư Lạc Tuấn thậm chí đã nổi lên vạch đen, Thanh Thu biết Lê Minh Tùng là vì cô, cái tát mà cô đánh thực sự rất mạnh, thế nhưng, cô không cảm thấy bản thân mình sai, đó là đáng đời Lê Minh Tùng, cơ thể của cô cô không muốn cho anh.

Thế nhưng, điều gì cũng có nhiều nguyên nhân, đến cô cũng đã không thể khống chế được bản thân mình, tất cả, đã xảy ra tự nhiên như vậy, khiến cô bây giờ có muốn hối hận cũng đã không kịp rồi.

Bỏ đi, dù sao cũng không thể vì anh mà xảy ra sai sót gì được, bây giờ, đưa Bùi Minh Vũ ra mới là việc cần làm, suy nghĩ lại, cô lại một lần nữa nhỏ giọng nói: “Anh ra ngoài trước đi.”

Khóe môi Lê Minh Tùng khẽ cong lên, đường cong đẹp mắt đó đã làm cho khuôn mặt của anh trông dịu dàng hơn một chút, nghĩ lại mọi thứ lúc trước, cuối cùng anh cũng gật đầu, sau đó nói: “Anh đợi em ở bên ngoài.” Nói xong, vẫn là không để ý đến Ngư Lạc Tuấn, trực tiếp coi Ngư Lạc Tuấn cái người chủ ở đây như không tồn tại vậy cứ thế bước ra khỏi cửa.

Vào lúc mà mọi người bắt đầu nối đuôi nhau rời khỏi đây, giọng của Bùi Minh Vũ lại yếu ớt truyền đến, “Đợi chút, Thanh Thu, em đi cùng bọn họ đi, em mau đi cùng bọn họ đi.” Anh ta kéo vạt váy của Thanh Thu, cô bây giờ đã trở lại bình thường rồi, không còn là người phụ nữ bị thuốc kích dục hối thúc như trước nữa, thế nhưng, anh ta lại càng không dám đối diện với cô, anh ta sợ, vô cùng sợ.

Thanh Thu không hề quay đầu lại, mà quét tầm mắt về phía Lê Minh Tùng và Ngư Lạc Tuấn, “Mau đi đi.” Không dễ dàng gì để có thể nói ra hai chữ cự tuyệt, cô cần phải cố gắng nói chuyện với Bùi Minh Vũ, cuối cùng cũng đã gặp được anh ta, nói gì thì nói cũng không thể bỏ lỡ cơ hội này.

Đi cũng không đi được, chỉ cần cố gắng, vậy thì sẽ không phải hối hận nữa.

Ngư Lạc Tuấn và Lê Minh Tùng một trước một sau đi ra ngoài, Ngư Lạc Tuấn thậm chí còn thay cô đóng cửa lại.

Thế nhưng thật ra, đóng hay không đóng cũng chẳng có ý nghĩa gì, trong căn nhà này có camera, tắt điện thì camera không thể nhìn thấy người, thế nhưng vẫn có thể truyền ra lời nói của cô và Bùi Minh Vũ.

Trong phòng rất nhanh chỉ còn lại Thanh Thu và Bùi Minh Vũ, đây là lần đầu tiên cô gặp được Bùi Minh Vũ ở Ô Khảm trong tình trạng tỉnh táo, anh ta đã gầy đi, gương mặt gầy và đen lại còn đeo thêm mắt kính, làm cho mắt kính giống như to thêm một vòng, khom người quỳ xuống trước mặt anh ta, toàn thân anh ta đang run rẩy, nhìn xung quanh căn nhà này, cô nhìn thấy đống đồ đó ở trong góc tường, dứt khoát ngồi xuống trước mặt Bùi Minh Vũ, anh ta dù sao cũng cao hơn cô một chút, làm cô phải khẽ ngước lên nhìn khuôn mặt hốc hác của anh ta, nói thật, bây giờ đến cô cũng phải khâm phục Bùi Minh Vũ rồi, đã làm nhiều năm như vậy, cũng đã bán một lượng lớn như vậy, thế nhưng anh ta lại thần không biết quỷ không hay không bị ai phát hiện, khẽ mấp máy môi, cô chỉ muốn khuyên anh ta quay về, nơi như thế này thật sự không phải là nơi con người có thể ở, thế nhưng cô mới muốn nói chuyện, thì Bùi Minh Vũ liền nhìn xung quanh, sau đó lắc đầu với Thanh Thu.

Thanh Thu lúc này mới phát hiện ra camera xung quanh, lúc trước, cô thật sự không hề chú ý đến những điều này, khẽ cười, trong lòng đã có cách, cô ghé sát tai Bùi Minh Vũ thì thầm điều gì đó.

Bùi Minh Vũ yên lặng lắng nghe, cô cách anh ta gần như vậy, rất gần, đến nỗi còn có thể khiến anh ta ngửi thấy mùi trên cơ thể của cô sau khi mới vừa ở cùng người đàn ông đó, đó là mùi khiến anh ta đau đớn, thế nhưng, đó cũng là anh ta tự tay đẩy cô cho Lê Minh Tùng, anh ta sao có thể trách cô được chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.