Chồng Bá Đạo Tình Yêu Sâu Sắc (Ông Xã Đại Nhân Thật Khó Chiều)

Chương 228: Chỉ là đang ngủ



“Cậu chủ...” Máu trên cánh cửa kính của xe đã làm cho những người đó lo sợ, hoảng hốt nhìn Ngư Lạc Tuấn, bỗng nhiên không biết phải làm gì.

“Gọi bác sĩ Giang, đưa hai người họ về nhà, không ai được động vào một sợi tóc của hai người họ...” Ngư Lạc Tuấn ngấp ngửng nói hết lời, hai mắt nhẹ nhàng nhắm lại, máu trên cơ thể anh ta làm cho mọi người nghĩ rằng anh ta đã hôn mê, nhưng mà khuôn mặt anh ta vẫn lộ nụ cười, có lẽ chỉ là đang ngủ.

“Oa...” Tu Hy Điệp bỗng nhiên òa khóc, “Lạc Tuấn, Lạc Tuấn anh tỉnh lại đi.” Cô ta hét lên, nhưng mà người đàn ông đang ngủ kia chỉ nở một nụ cười bình thản, không nói lời nào, “Thanh Thu, có phải anh ấy đã rất đau không, chị nói có phải không?” Cô ta òa khóc và gào thét, Tu Hy Điệp đã không còn tỉnh táo mà hỏi Thanh Thu, rõ ràng là cô ta đã ra tay, nhưng lúc này, cô ta lại đau đớn tột cùng.

Những người đàn ông bên ngoài xe kéo Tu Hy Điệp ra, sau đó mấy người hợp lực cẩn thận đưa Ngư Lạc Tuấn vào ghế xe giống như chiếc giường, còn Thanh Thu lại bị đưa đến một chiếc xe khác, lúc những người đó kéo Tu Hy Điệp, cô chết cũng không thay đổi, cứ thế không xuống xe.

Khuôn mặt người vệ sĩ dẫn đầu trầm lắng, nhưng không nói gì cả, chỉ để mặc cho cô ta ở lại trong chiếc xe của Ngư Lạc Tuấn, vốn dĩ đi leo núi, vốn dĩ muốn có một ngày thật đẹp, nhưng mà, sự việc ngoài ý muốn đã xóa đi tất cả.

Không đi leo núi, chỉ có dòng máu đỏ trước mặt.

Thanh Thu dựa vào ghế xe nhắm mắt lại suy nghĩ, cô không biết về chuyện của Ngư Lạc Tuấn và Tu Hy Điệp, nhưng mà tất cả sự việc vừa xảy ra đã làm cô kinh động, vốn dĩ nghĩ rằng Ngư Lạc Tuấn là một người máu lạnh vô tình, nhưng không ngờ được sau khi tự tay Tu Hy Điệp làm anh ta bị thương, anh ta lại nói thuộc hạ không được động đến Tu Hy Điệp, còn bảo cô không được động vào mảnh sứ vỡ trước ngực, chỉ là sợ làm tay cô bị thương.

Đó là tình yêu gì vậy?

Trái tìm bỗng nhiên bị tổn thương.

Cô nghĩ lại vụ tai nạn xe ngày đó, nghĩ lại việc Lê Minh Tùng đã bất chấp tất cả mà cứu cô, đó là phản ứng trong lúc không ý thức được gì, điều đó cũng chứng minh trái tim của anh ta, nhưng còn sau này thì sao?

Cô thật sự không hiểu được tất cả những gì xảy ra sau đó là sao.

Chiếc xe, đi về theo hướng của lúc đi, vẻ đẹp quyến rũ của hoa anh túc bên đường, đung đưa theo gió, Thanh thu dần dần hòa mình vào cảnh, nếu như đó chỉ là những bông hoa, vậy thì ngọn núi này thực sự rất đẹp.

Lúc xuống xe, một người đan ông trông có vẻ rất bình thường xách chiếc hộp thuốc được đưa lên, anh ta ra hiệu mọi người đưa Ngư Lạc Tuấn lên chiếc giá đỡ, máu, vẫn còn đang chảy, như thể không bao giờ có thể dừng lại, người đàn ông đó nằm trên chiếc giá đỡ yên lặng lạ thường, Tu Hy Điệp đi theo sau nắm chặt tay anh ta, cô ta không nói gì cả, chỉ không ngừng rơi nước mắt, nước mắt của cô ta cứ chảy mãi như những giọt máu của Ngư Lạc Tuấn.

Thanh Thu bị ép đưa về phòng của cô, mới chỉ một bưởi sáng, cô đã cảm thấy Lê Minh Tùng và Bmc đã rời xa cô như vậy, chắc bọn họ đã trở về khu rừng, nếu như thức đêm giống cô, xem ra, cũng sắp đến Vân Nam rồi, trong căn biệt thự đã yên lặng lại, chỉ là, người đi tuần tra bên ngoài đã nhiều hơn, có lẽ sợ lúc Ngư Lạc Tuấn gặp chuyện sẽ có người thừa nước đục thả câu.

Ví dụ như Ô Khánh, tối hôm đó Ngư Lạc Tuấn đã ra oai với Ô Khánh, vị đại ca đó bây giờ cũng không biết thế nòa rồi?

Cô không chú ý đến Tu Hy Điệp nữa, người cũng vẫn chưa ra khỏi, một ngày ba bữa cô giúp việc sẽ đưa đến đúng giờ, chỉ là, tất cả đều là đồ ăn Trung Hoa, có vẻ đã được hưởng nhờ phúc của Tu Hy Điệp, nhất định là Ngư Lạc Tuấn đã đặc biệt mời một đầu bếp Trung Quốc đến cho cô và Tu Hy Điệp.

Xem có vẻ như những ngày thoải mái, nhưng chỉ có cô mới biết bản thân cô đơn và lo lắng nhường nào.

Không biết Lê Minh Tùng bây giờ ở đâu rồi, cũng không biết anh ta có thể xử lí được vụ súng đạn không, tất cả đều chưa biết rõ được, lúc này cô phát hiện ra cô không hề hiểu rõ về Lê Minh Tùng, anh ta không chỉ gỏi võ, mà bắn súng cũng rất chuẩn.

Một ngày, hai ngày, ba ngày...

Cô vẫn không có tin tức gì về Ngư Lạc Tuấn và Tu Hy Điệp, chỉ là thỉnh thoảng nghĩ lại sắc mặt trắng bệch khi cô gái đâm Ngư Lạc Tuấn bị thương, cô ta không cần phải đau đớn như vậy, cô vẫn nhớ âm thanh lúc Ngư Lạc Tuấn hôn Tu Hy Điệp, hóa ra, đó là Tu Hy Điệp cố ý, lúc đó, Thanh Thu cũng có chút coi thường Tu Hy Điệp, nhưng không nghĩ, một cô gái trông có vẻ yêu đuối lại có thể đâm một ông trùm mà túy như Ngư Lạc Tuấn, có lẽ, ngay đến cả bản thân Ngư Lạc Tuấn cũng không nghĩ đến chăng.

Anh ta có thể tránh được cả cơn mưa đạn, nhưng lại không thể tránh được cái đâm chí mạng của người con gái anh ta yêu.

Đã ba ngày trôi qua, Ngư Lạc Tuấn chắc cũng đã thoát khỏi cơn nguy kịch, lẽ nào, anh ta vẫn chưa tỉnh lại sao?

Ngày thứ tư.

Ngày thứ năm.

Tất cả mọi người đều không có tin tức gì, chỉ có một mình cô suy nghĩ vu vơ, còn cô, cũng càng nhớ Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh.

Đã quá trưa, cô ngủ nướng một giấc, lúc tỉnh lại cũng không muốn dậy, chỉ là tiếp tục nằm trên giường, cầm một quyển sách, lật qua cả nửa ngày cũng không vào đầu được chữ nào, cửa bỗng nhiên bị đẩy ra, “Thanh Thu, chị mau dậy đi.” Tu Hy Điệp xông vào bên trong, đi đến trước giường cúng không quan tâm cô đang ngủ hay không mà kéo cô ngồi dậy, Thanh Thu ngáp một cái, “Tu Hy Điệp, cuối cũng em cũng đến tìm chị.”

“Chẳng phải chị cũng không đến tìm em sao?” Khuôn mặt Tu Hy Điệp tỏ ra vô tội, “Đến giờ này rồi mà chị còn ngủ, đúng là heo.”

Trái tim cô bỗng ảm đạm, quay đầu lại nhìn hai người gác ở bên ngoài cửa qua cánh cửa mở một nửa, “Chị cũng muốn, nhưng mà người gác bên ngoài đã vẽ ranh giới rồi, chị không ra ngoài được.”

“Ồ, hóa ra là vầy, vậy em đã sai khi trách chị rồi, Thanh Thu, chị có biết làm món mì tai mèo không.”

“Cũng được, chị từng làm.”

Mắt Tu Hy Điệp như lóe sáng, “Thanh Thu, vậy chị dạy em làm món mì tai mèo đi, được không?”

“Không được.” Cô cũng không muốn từ chối, “Ở nơi này, quần áo đến tận tay, cơm đến chỉ cần mở miệng ăn là được, em còn học làm cái đó làm gì?” Cô không có tâm trạng, cô thà rằng ngơ ngác nhìn bức tường cũng không muốn làm mì tai mèo.

Mặt Tu Hy Điệp đỏ ửng, cúi đầu xuống, một lát sau mới nói: “Là vì Ngư Lạc Tuấn thích ăn.”

Hóa ra là vậy, Thanh Thu cười nhẹ, “Anh ta không sao rồi chứ?”

Tu Hy Điệp ngượng ngùng đáp: “Đã thoát khỏi nguy hiểm, nhưng mà, anh ấy nói anh ấy muốn ăn mì tai mèo.”

“Được, chị sẽ dạy cho em.” Trong lòng bỗng nghĩ, cho dù là thù oán gì, hận điều gì, khi cô ta làm Ngư Lạc Tuấn bị thương mà Ngư Lạc Tuấn vẫn nói một câu không ai được động đến cô ta đã làm cho Tu Hy Điệp mềm lòng, hóa ra thủ đoạn để người đàn ông chinh phục người phụ nữ lại đơn giản như vậy, nghĩ đến bộ dạng trước kia Tu Hy Điệp bất chấp tất cả để giết được Ngư Lạc Tuấn, còn bây giờ lại muốn làm món mì tai mèo cho anh ta, ai cũng không thể không thở dài trước sự quyến rũ của tình yêu, hơn nữa, tình yêu đã làm nên kì tích cho con người.

Nhưng mà, Thanh Thu thích lúc Tu Hy Điệp ở đây, bởi vì, như vậy ít nhất cô cũng có thể rời khỏi căn phòng như nhà tù ấy, hai người đi vào nhà bếp, Thanh Thu làm mẫu cho Tu Hy Điệp, cô làm mì, Tu Hy Điệp cũng làm mì, chỉ nói rằng cả quá trình nhất định phải tự tay cô ta làm mới được, như vậy, hai người tự làm của mình, chỉ là, Thanh Thu luôn nhanh hơn Tu Hy Điệp một bước, Thanh Thu làm một bước, Tu Hy Điệp học làm một bước, rất nhanh chóng, cô gái nhỏ đã nặn ra được những chiếc tai mèo bỏ vào trong chiếc nồi đã sẵn gia vị.

Một bát, hai bát, nấu hai bát mì lớn, Tu Hy Điệp lúc này mới làm xong, “Thanh Thu, cảm ơn chị.” Bê chiếc khay đã để bát mì, Tu Hy Điệp cẩn thận đi về hướng căn phòng cuối ở tầng ba, hóa ram Ngư Lạc Tuấn ở căn phòng đó, chỉ cách cô hai căn phòng mà thôi, nhưng cô ở đây lâu như vậy vẫn không hay biết.

Tối hôm đó, Thanh Thu ăn bát mì mà chính tay cô làm, cảm giác như được trở về nhà, Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh của cô bây giờ nhất định cũng đang rất nhớ cô.

Mì tai mèo có bỏ thịt và trứng, rõ ràng ăn rất no, nhưng mới hơn mười hai giờ đêm, cô lại muốn ăn những món ăn mà thường ngày cô giúp việc mang đến, cô cũng không biết bản thân mình làm sao, may mà một giwof sau cô giúp việc gõ cửa hỏi xem có phải cô đói không, Thanh Thu cũng không khách khí gọi đồ ăn đêm, đây cũng là lần đầu tiên cô ăn khuya ở đây, ăn xong bữa cơm, càng cảm thấy ngon, cô không nghĩ điều gì, đêm hôm đó cô đã ăn hai bữa cơm.

Ngày thứ sáu, mới sáng sớm đã bị Tu Hy Điệp gọi dậy, “Thanh Thu, cảm ơn chị tối qua đã dạy em nấu món mì tai heo, thực sự rất ngon.”

Không cần nghĩ cũng biết là Ngư Lạc Tuấn rất hài lòng, cô nhìn Tu Hy Điệp, “Nói đi, hôm nay lại muốn nấu món gì?”

Mặt Tu Hy Điệp đỏ ửng, kéo tay Thanh Thu, cô ta ngượng ngùng nói: “Không cần đâu, anh ấy cũng không ăn nhiều, em nấu hai bát to, kết quả, anh ấy chỉ ăn nửa bát.”

“Có phải là do không vận động mà suốt ngày nằm trên giường?”

“Chắc không phải đâu, từ khi tỉnh lại Ngư Lạc Tuấn ngày nào cũng xuống giường vận động.”

Nhìn thấy ánh mắt sáng lên khi nói đến Ngư Lạc Tuấn của Tu Hy Điệp, Thanh Thu không biết là nên ngưỡng mộ hay nên lo lắng cho cô ta, cô ta và Ngư Lạc Tuấn sẽ có kết quả như thế nào?

“Hy Điệp, em là sinh viên năm mấy?”

“Năm hai.”

“Được nghỉ hè rồi à.”

“Vâng, vì vậy Lạc Tuấn mới đưa em đến đây, Thanh Thu, chúng ta đi ra vườn dạo được không?”

Thanh Thu nhìn về hướng cửa, “Cái này...”

“Yên tâm đi, em đã nói với Lạc Tuấn rồi, nếu chị muốn ra ngoài thì đi, mấy ngày này cũng không có người để ý đến chị đâu.”

“Thật không?”

“Thật.”

Ngón tay ấn nhẹ vào mũi của Tu Hy Điệp, “He he, vẫn là em có cách, nếu không, chị chỉ có thể ở trong phòng cả ngày.”

Hai người giống như hai chú chim nhỏ vui vẻ bay khỏi chiếc lồng, nắm tay nhau đi trong vườn, hoa cỏ cây lá, thực vật ở đây đều không giống với những gì trước kia từng nhìn thấy, mang một cảm giác tươi mới riêng, Tu Hy Điệp nhìn hết cái này đến cái kia, tò mò mọi thứ, nhưng khi đứng trước vườn hoa anh túc, cô bỗng nhiên đứng yên, lông mày bắt đầu chứa đựng một nỗi buồn man mác, “Thanh Thu, chị nói đi, nói với em, em phải làm sao? Chị lớn hơn em, chị hãy cho em ý kiến được không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.