Chồng Bá Đạo Tình Yêu Sâu Sắc (Ông Xã Đại Nhân Thật Khó Chiều)

Chương 229: Khiến tôi nghiện ngập



“Sao vậy?” Thanh Thu không hiểu mà hỏi lại cô, ánh mắt của Hy Điệp khiến người ta rất đau lòng, điều đó cũng làm Thanh Thu đột nhiên nhớ đến ngày mà Hy Điệp khiến Ngư Lạc Tuấn bị thương, cô gái này nhìn thì có vẻ yếu đuối, thế nhưng những việc cô muốn làm thì đều dám làm.

“Ừm, tôi biết Lạc Tuấn không phải người tốt, cô xem, anh ta còn giam cầm cô, thế nhưng…”

“Thế nhưng cô thích anh ta, đúng không?”

Cô khẽ gật đầu, “Cô sớm nhận ra rồi sao, haiz, tôi thật sự vô dụng quá, tôi đã thử rời khỏi anh ta, thế nhưng anh ta không cho.”

“Hơn nữa, anh ta còn ép cô đến đây đúng không?”

“Sao cô biết được?”

“Chuyện đấy cả kẻ ngốc cũng nhận ra được, thế nên cô không vui nên liền khiến hắn bị thương.”

Vẻ mặt của Hy Điệp hơi đổi, “Hôm đó cũng khiến cô sợ rồi đúng chứ.”

“Không sao, chỉ cần anh ta không giết cô thì không vấn đề gì, còn việc cô có làm anh ta bị thương không thì cũng chẳng liên quan gì đến tôi.”

“Ài, tôi nghĩ chỉ cần giết anh ta, sau đó mở cửa xe chạy đi, thế nhưng cô xem, tôi vốn chẳng trốn được anh ta, Thanh Thu, nhìn thấy anh ta bị thương mà còn lo lắng tôi bị sợ hãi thì tôi thật sự mềm lòng rồi, tôi nghĩ...” Hy Điệp ngơ ngác nhìn về phía cây thuốc phiện trước mặt, “Tôi nghĩ anh ta cũng như một cây thuốc phiện, khiến tôi nghiện ngập, thế nhưng tôi thật sự không muốn cả đời sống ở một nơi thế này, tôi còn bố mẹ, tôi là con gái duy nhất của họ, nếu họ biết tôi yêu một người đàn ông thế này thì chắc chắn sẽ không đồng ý.”

“Nhưng cô thích anh ta, không phải sao?”Thanh Thu khẽ hỏi, cũng giống như trước đây cô thích Lê Minh Tùng vậy, chỉ nghĩ đến thôi đã thấy đau lòng.

Hy Điệp khẽ gật đầu: “Thế nên tôi mới buồn phiền, Thanh Thu, cô bảo tôi phải làm sao bây giờ?”

Thích vốn chẳng có lý lẽ, “Nếu cô thật sự thích anh ta, mà anh ta cũng vậy thì tôi cảm thấy cô có thể suy nghĩ một chút…” Đều nói chỉ hòa giải chứ không nên khuyên bỏ, tuy cô không thích Ngư Lạc Tuấn thế nhưng cô cũng không muốn chia rẽ một đôi uyên ương, nhớ lại cái lúc trên xe anh ta ra lệnh cho cấp dưới không được làm tổn thương mình và Hy Điệp thì cô cũng có một cảm giác khó nói đối với người đàn ông đó.

“Thế nhưng, tôi không muốn ở đây cả đời, bởi vì tôi không nỡ xa bố mẹ mình, thế nhưng tôi cũng không thể đưa bố mẹ mình đến nơi thế này, nếu họ biết Lạc Tuấn là người như thế thì họ chắc chắn sẽ kiên quyết phản đối.”

Thanh Thu không biết phải trả lời thế nào liền chỉ im lặng mà kéo Hy Điệp ngồi xuống bãi cỏ, sau đó vươn tay nhặt một cây hoa thuốc phiện đặt dưới mũi, nó thật đẹp, cũng thật thơm, đóa hoa ấy đẹp đến độ khiến cô không thể rời mắt, lúc cô định nói chuyện thì đột nhiên có một giọng nam từ sau truyền đến, “Thế thì ở đây nửa năm, còn nửa năm về ở với bố mẹ em.” Giọng nam bình tĩnh dịu dàng chẳng giống Ngư Lạc Tuấn chút nào, thế nhưng đây thật sự là lời anh ta nói ra.

Hy Điệp đứng phắt dậy, sau đó quay người nhìn anh một cách vui vẻ, “Lạc Tuấn, anh có thể đi cầu thang? Anh có thể xuống tầng rồi?”

Anh ta khẽ quơ cây gậy trong tay, “Ừ, thế nhưng phải chống cái này, cô ngốc, em lại suy nghĩ linh tinh rồi đúng không?”

“Làm gì có.” Hy Điệp cười, rồi càng trở nên ngại ngùng.

Ngư Lạc Tuấn nhéo mũi cô một cách yêu chiều, sau đó quay lại nói với Thanh Thu rằng: “Có tin tức bên phía ngài Lê, đồ đạc ngày kia sẽ bắt đầu chuyển đến đây, tôi nghĩ đến thời gian hẹn thì anh ta sẽ đến đón cô, đến lúc đó thì chỗ tôi cũng không giữ được cô, nếu mà còn giữ cô lại chắc tai tôi sẽ bị Hy Điệp lải nhải điếc mất thôi.”

Sáu ngày, cuối cùng Thanh Thu cũng có tin tức của Lê Minh Tùng, đồ đạc ngày kia sẽ bắt đầu chuyển lại đây, thế thì đến đây cũng vừa lúc đến hạn, dự tính của Lê Minh Tùng vẫn rất chuẩn, thế nhưng anh ấy lấy mấy thứ đó ở đâu ra?

Thanh Thu nói với Hy Điệp: “Hy Điệp, cảm ơn cô.”

“Cảm ơn gì chứ, ở đây tôi thấy thân thiết nhất với cô đấy, sau này tôi sẽ gọi cô là chị Thanh Thu.” Cô đang nói thì bỗng hét lên, “A…”

“Sao vậy?” Thanh Thu tưởng là có chuyện gì, thế nhưng nhìn hai người trước mặt thì cũng không có gì đặc biệt, chẳng qua là Ngư Lạc Tuấn cầm tay Hy Điệp mà thôi, thế là cô hiểu ngay, hóa ra Hy Điệp nói thấy cô thân thiết hơn thì có người cũng ghen rồi.

“Không có gì, em đói bụng rồi, mình về đi. “ Hy Điệp cố gắng che giấu sự xấu hổ của mình thế nên liền vội lảng sang chuyện khác, chỉ là bàn tay vẫn bị Ngư Lạc Tuấn nắm chặt không buông.

Cô vừa nói thế thì Thanh Thu cũng cảm thấy đói bụng, một ngày ba bữa, thiếu bữa nào cũng thật khó chịu mà.

Đồ ăn Trung Quốc mà đầu bếp nấu càng ngày càng chuẩn vị hơn rồi, sau khi ăn xong cơm thì Ngư Lạc Tuấn liền kéo Hy Điệp đi, không cần nghĩ cũng biết vấn đề lúc trước Ngư Lạc Tuấn đã giải quyết thay cô ấy rồi, nửa năm ở đây, nửa năm ở Trung Quốc, xem ra Hy Điệp đời này sợ là chạy không thoát Ngư Lạc Tuấn rồi.

Có tin tức của Lê Minh Tùng rồi nên Thanh Thu cũng có điều chờ mong, cô đếm từng giây từng phút đi qua, chỉ mong nhanh một chút đến ngày đó, cô muốn về nhà, sau đó cùng ăn cơm với Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh.

Thuốc cũng đã uống hết từ lâu, cũng may bệnh của cô không hề phát tác, đây là một dấu hiệu tốt, có lẽ bệnh của cô đã khỏi rồi.

Hy Điệp không phải lúc nào cũng ở cùng cô, thế nhưng cô thật sự vẫn được ra vào tự do như Hy Điệp đã nói.

Nơi như Ô Khảm này thì việc gặp được người cùng quê sẽ cảm thấy rất thân thiết.

Thế nhưng, cứ như vậy chờ đến ngày đó thì vết thương của Ngư Lạc Tuấn cũng gần như khỏi hẳn, sức khỏe của người đàn ông lớn lên ở nơi đây đúng chẳng phải bình thường, người đàn ông khỏe mạnh, cơ thể cũng hồi phục rất nhanh.

Sau đó chẳng biết là vô tình hay cố ý mà mỗi lần Hy Điệp đến tìm Thanh Thu thì Ngư Lạc Tuấn đều đi theo, bởi anh ta bị thương thế nên thoải mái như thể đi nghỉ phép vậy, mỗi ngày đều đi theo cạnh Hy Điệp, hoặc là xem như Hy Điệp ở cạnh anh ta, nhìn hai người bọn họ như thế, Thanh Thu cũng cảm thấy nhát đâm kia của Hy Điệp rất đáng giá, bởi vị nhát dao ấy khiến Hy Điệp nhận ra được tấm lòng chân thành của một người đàn ông.

Kỳ hạn 10 ngày sắp đến.

Mặc kệ tin tức Lê Minh Tùng cho Ngư Lạc Tuấn là thật hay giả thì Thanh Thu đều bắt đầu dọn đồ đạc, cô chỉ muốn chuẩn bị sẵn sàng để đi khỏi, nơi này dù có đẹp thế nào thì cô cũng không muốn ở thêm 1 phút nào nữa, cô phải về nhà, về bên Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh.

“Thanh Thu, chị hôm nay thật sự phải đi rồi sao?” Hy Điệp luôn chẳng gõ cửa mà cứ thế đi vào, nhưng Thanh Thu cũng đã quen với điều đó, cũng may đều là phụ nữ, chứ không cô thật sự muốn gõ đầu Hy Điệp.

“Ừm, chắc là có thể đi.” Chỉ cần Lê Minh Tùng đưa đồ đến thì Ngư Lạc Tuấn chắc sẽ thả cô đi.

“Em cũng muốn đi với chị, nhưng mà Ngư Lạc Tuấn không cho.”

“Ha ha, thế chị hỏi em, nếu anh ta không đi mà bảo mình em đi, em có chịu không?”

“Chuyện đó…” Hy Điệp quả nhiên là hơi ngập ngừng, nhưng sự ngập ngừng này đã nói rõ cô cũng không muốn rời xa người đàn ông đó.

“Em vẫn nên ở lại đi thôi, chứ không lại mắc bệnh tương tư mất.” Cô che miệng cười, Hy Điệp ngốc nghếch mãi mới hiểu được, “Chị Thanh Thu, chị xấu quá đi, còn trêu em.” Thế là Hy Điệp xông lên cù Thanh Thu, hai cánh tay nhanh vô cùng.

“Cô Trọng, cô Tu, ông chủ mời hai vị xuống dùng cơm.” Đang lúc cả hai vui đùa thì người giúp việc đến báo.

“Được, Thanh Thu, chúng ta đi thôi.” Hy Điệp liền kéo Thanh Thu đi, thế nhưng lúc đi đến hành lang thì cô mới phát hiện ra một chuyện, đó là lần này người giúp việc lần này không dẫn họ đến phòng ăn trên tầng 3 mà là đi đến tầng 1, “Có khách sao?” Cô hơi giật mình, bởi sắp được gặp Lê Minh Tùng thế nên giờ cô thật sự không muốn có thêm chuyện phức tạp gì, chỉ muốn yên lặng mà rời khỏi đây.

“Đúng vậy.” Người giúp việc cũng không nhiều lời gì mà nói luôn.

Cô giật thót trong lòng, người mà có thể khiến Ngư Lạc Tuấn tiếp đón long trọng ở chỗ của mình thì chỉ có một, đó chính là Ô Khánh, cô cũng không nhìn người giúp việc mà chỉ hỏi nhỏ: “Có phải đại ca đến?” Bởi người nơi này gọi Ô Khánh là đại ca thế nên cô cũng gọi theo.

“Đúng vậy.”

Lúc này Ô Khánh còn đến đây làm gì?

Bây giờ, cô thấy yên tâm với Ngư Lạc Tuấn mà ngược lại lại thấy lo lắng về Ô Khánh, trong mắt Ngư Lạc Tuấn chỉ có Hy Điệp, nhưng Ô Khánh…

Cô rất sợ đôi mắt nhìn có vẻ dâm tà kia.

Trên bài ăn dài, mà nếu ngồi đầy thì ít nhất có thể ngồi hơn hai mấy người, mà giờ chỉ có Ngư Lạc Tuấn và Ô Khánh ngồi ở hai đầu, thế nhưng bên cạnh họ đều đặt một chiếc ghế, 1 cái là của Hy Điệp, còn 1 cái đương nhiên là của cô.

Cô không còn lựa chọn nào liền chỉ đành ngồi cạnh Ô Khánh.

“Lạc Tuấn...” Hy Điệp chạy tót đến chỗ Ngư Lạc Tuấn, “Sao lại ăn ở đây vậy?”

“Ngồi xuống.” Giọng nói của Ngư Lạc Tuấn vừa trầm vừa lạnh lẽo lại mang theo ý ra lệnh.

“A.” Hy Điệp ngoan ngoãn ngồi xuống.

“Chào hỏi đại ca đi.”

“Chào đại ca.” Hy Điệp ngoan ngoãn chào hỏi, cô bây giờ như thể một con búp bê vải mặc Ngư Lạc Tuấn sai khiến.

“Cô chính là Tu Hy Điệp?” Ô Khánh có vẻ hoàn toàn lành lặn, xem ra phát súng hôm đó Lê Minh Tùng bắn không hề khiến anh ta bị thương, thế nhưng Thanh Thu tin chắc anh ta sẽ ghi thù Lê Minh Tùng chuyện đó, bởi vì Lê Minh Tùng khiến anh ta mất mặt trước cấp dưới của mình.

Cô nghĩ vậy liền không kìm được sự bối rối trong lòng, nếu Lê Minh Tùng đưa đồ đến mà bọn họ không buông tha cho cả hai thì phải làm sao?

Những người này nói thay đổi là thay đổi, mọi thứ đều có khả năng.

Thế nên, cô phải hết sức cẩn thận trước khi rời đi.

“Vâng, đại ca.” Nụ cười dịu dàng chính là nụ cười chiêu bài của Hy Điệp.

“Ha ha…Ha ha…Không tệ, Lạc Tuấn à, cậu thật có mắt đấy, bao giờ thì định có con đây, cái vùng núi này của chúng ta lâu lắm không có trẻ con rồi.”

Khuôn mặt Hy Điệp đã đỏ ửng, cô cúi gằm mặt xuống mà không dám nhìn về phía người khác, mà tay Ngư Lạc Tuấn cũng đặt lên trên tay Hy Điệp, rồi nắm tay cô, “Vội gì chứ, Hy Điệp còn nhỏ, mới 18 thôi, về sau thời gian còn dài, mà nói thì bên người đại ca vẫn còn thiếu một nửa đấy.”

Ô Khánh lại không trả lời Ngư Lạc Tuấn mà quay sang nói với Thanh Thu, “Không bằng hôm nay cô Trọng giả làm bạn gái tôi một hôm xem sao? Nếu không, kẻ làm đại ca như tôi đây hôm nay lại bị kém cỏi hơn tên nhóc Ngư Lạc Tuấn này mất.”

Anh ta nói là giả, chứ không phải thật, thế nên cũng khiến cho Thanh Thu không dễ để từ chồi, “Đại ca cứ đùa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.