“Không bỏ được sao?” Cô hỏi, trong lòng rất khó chịu, thật ra cô đã thử rồi, nhưng cô không nhịn được.
“Quá trình cai sẽ rất đau đớn, dùng thêm một thời gian nữa, sau đó bỏ từ từ.”
“Ừm, em nghe theo anh.” Cô cười, khuôn mặt hơi tái lại tươi tắn như hoa, khiến Bùi Minh Vũ hơi ngẩn người, bản năng dùng tay nắm lấy bàn tay mềm mại mang theo nhiệt độ của cô, anh đau lòng đặt lên khóe miệng: “Thanh Thu, xin lỗi.”
Tất cả là do anh ta, nếu không vì anh ta, cô sẽ không đi Ô Khảm, cũng sẽ không bị Ngư Lạc Tuấn cho dùng thuốc phiện.
Chỉ vì muốn anh ta ngoan ngoãn bán mạng cho hắn, Ngư Lạc Tuấn mới dùng chiêu hiểm như thế. Vừa rồi nghe điện thoại biết được, trái tim của anh ta như muốn vỡ ra. Nụ cười thiên sứ, đó là loại thuốc phiện đặc biệt mà Ô Khảm nghiên cứu ra. Lúc ở Ô Khảm anh ta đã từng nghe người ta nhắc tới, thời gian đầu phát tác sẽ không kịch liệt lắm, nhưng dần dần sẽ thành nghiện, rất khó để bỏ được.
Đó không phải là loại thuốc phiện bình thường.
Bàn tay đang đặt bên miệng anh của cô run lên: “Minh Vũ, người phải xin lỗi là em.” Nếu không phải vì cô, anh ta cũng sẽ không bỏ tiền ra thay Lê Minh Tùng, cũng sẽ không có hậu quả như thế, nhưng lúc đó nếu không nhờ anh, chưa biết chừng lúc này công ty của Lê Minh Tùng đã phá sản, đã thành của người khác rồi.
“Em đừng nói như thế, tất cả đều là anh tự nguyện. Năm đó anh ta giúp nhà họ Bạch bọn anh một lần, lần này coi như trả lại cho anh ta. Thanh Thu, cho dù xảy ra chuyện gì, anh cũng phải nói với em rằng anh thích em, anh muốn em làm vợ anh, Thanh Thu, lấy anh đi, được không?” Bờ môi chạm nhẹ vào đầu ngón tay trắng nõn của cô, anh ta muốn nói ra những điều này từ lâu lắm rồi, lúc này tuôn ra một hơi, trái tim bỗng thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.
Thanh Thu mím môi, mặc dù cô đã sớm biết tình cảm của Bùi Minh Vũ, nhưng đây lại là lần đầu tiên anh ta nói ra với cô, cô cảm thấy luống cuống: “Minh Vũ, em đã có con rồi.” Hơn nữa lại không phải là con của anh ta, cô không biết mình và hai đứa bé cộng thêm Bùi Minh Vũ có được coi là một gia đình hoàn chỉnh không.
Gia đình, cô khát vọng lắm chứ, nghĩ đến cái từ gia đình này, trong đầu cô xuất hiện hình ảnh của Lê Minh Tùng. Lời nói của anh lúc bảo lãnh cô ra ngoài vẫn còn văng vẳng bên tai cô, nếu lúc đó ở trong phòng anh không phải cố ý, vậy thì sao cô lại hận anh chứ?
Anh là vì cô sao?
Nhớ tới những chuyện này, cô không thể không chút cảm động được.
Nhưng mà, thuốc phiện trong người cô…
Bùi Minh Vũ cười nhẹ nhàng: “Đừng gấp gáp, anh sẽ cho em thời gian, chỉ cần em ở bên cạnh anh là được rồi. Thanh Thu, hãy tin anh, anh sẽ mang hạnh phúc tới cho em.” Anh ta sẽ không buông tay nữa, nhiều năm trước buông tay khiến anh ta phải hối hận cả đời, bây giờ, dù phải liều mạng, anh cũng sẽ bảo vệ cô.
Có lẽ anh ta ích kỉ, nhưng dưới góc độ của tình yêu, hào phòng đồng nghĩa với mất đi, đồng nghĩa với hối hận.
Trái tim cô mềm mại hẳn ra, đó là một cảm giác khó diễn tả: “Minh Vũ, anh đừng nói cho bất cứ ai về thứ trong người em, được không?” Cô không muốn người khác lo lắng cho mình, sợ nhất là để lũ trẻ biết được.
“Được chứ.”
“Đừng nói cho Lê Minh Tùng.” Cô thốt lên, đáy lòng rất mâu thuẫn, như vẫn còn oán, còn hận, nhưng lại nhớ anh đến thế.
“Ừ.” Bùi Minh Vũ đồng ý nhanh chóng, anh ta vỗ nhẹ vào lưng cô: “Ngoan, ngủ đi, anh sẽ ở bên em, có thứ đó là sẽ ổn thôi.” Anh ta đỡ cô nằm xuống, một tay vẫn nắm chặt lấy tay cô. Thấy cô nhắm mắt lại, anh ta biết cô đang khó chịu, nhưng chẳng ai có thể khó chịu thay cô được: “Nhịn một chút, có lẽ chưa tới một tiếng là tới.” Ngư Lạc Tuấn nói sẽ sai người mang tới, vậy thì trong thời gian này anh ta sẽ ở bên cạnh Thanh Thu, không đi đâu cả.
Đã bảo Phong Thành đi tìm người rồi, anh ta còn phải nghiên cứu cách bỏ Nụ cười thiên sứ.
Nhất định sẽ có cách, có người nghiên cứu ra được thì cũng sẽ có cách để bỏ. Chẳng qua trước khi tìm ra cách cai nghiện, chỉ có thể dùng Nụ cười thiên sứ mà Ngư Lạc Tuấn cung cấp để không phát tác, nói các khác, hiện tại Thanh Thu không thể bỏ thứ đó được, đó là loại thuốc phiện mà những loại khác không thể thay thế.
Anh ta vẫn nắm tay cô để cô có thể yên tâm chìm vào giấc ngủ. Đến cùng vẫn để Bùi Minh Vũ biết chuyện, nhưng cô lại chẳng thể làm gì được.
Thanh Thu ngủ bao lâu thì Bùi Minh Vũ ở bên cạnh cô bấy lâu. Lúc tỉnh lại, anh ta vẫn ngồi đó như một pho tượng. Bờ môi của cô hơi khô, tỉnh lại vì cơn đau trong người không ngừng dày vò: “Minh Vũ, sao anh không đi nghỉ ngơi đi?”
“Anh không mệt, em có muốn uống nước không?”
Cô gật đầu một cách khó nhằn: “Rót nước xong thì anh đi làm việc của anh đi, nhiều việc đang chờ anh lắm đấy, Minh Vũ, đừng khiến em thất vọng.”
“Thứ đó tới thì anh đi, em vội gì chứ.”
“Không được, anh đi đi.” Cô đẩy mạnh anh ta, chỉ chính cô là người hiểu rõ thứ bọn họ cần nhất vào lúc này là gì.
“Nhưng em…”
Cô cười, biết anh ta không yên tâm: “Được rồi, vậy em cùng đi làm việc với anh.” Vừa nói, cô vừa xuống giường, sau đó kéo anh ta về phía phòng làm việc. Thời gian chính là vàng bạc đối với bọn họ, mối nguy ba năm cần sự vất vả để giải trừ.
Trong căn phòng trắng ở Ô Khảm, lúc cô nói ra ý định của mình, Bùi Minh Vũ đã từng lắc đầu. Anh ta cảm thấy đây là điều không thể, cũng không tin, nhưng cô nói kiên quyết rằng, cô và anh tay bắt tay với nhau thì nhất định sẽ làm được.
Chính vẻ mặt tự tin đó đã khiến anh ta tin cô.
Vậy nên, anh ta lựa chọn trở lại.
Nhưng không ngờ lại là hại cô.
Lúc Lê Minh Tùng đẩy phòng làm việc của Bùi Minh Vũ ra, đập vào mắt anh là hình ảnh Thanh Thu ngồi bên cạnh Bùi Minh Vũ, còn Bùi Minh Vũ thì ngồi gõ chữ trên bàn.
Anh dựa nghiêng người vào cửa, nhìn bóng lưng của hai người, trong lòng không phục, thế nhưng, chuyện Thanh Thu từ bỏ anh mà lựa chọn Bùi Minh Vũ lại là sự thật không cần bàn cãi: “Ha ha, tên họ Bạch, anh bảo tôi tới là để xem cảnh này sao?”
Giọng nói ngả ngớn vọng lại từ đằng sau, khiến cả người Thanh Thu không khỏi run lên, nhưng cô cố nhịn không quay đầu. Vì để Bùi Minh Vũ yên tâm làm việc nên cô mới ngồi yên tĩnh ở bên cạnh anh ta.
Bùi Minh Vũ ngừng gõ bàn phím, khuôn mặt trắng nõn của anh ta không có chút biểu cảm gì, chỉ nói: “Chẳng phải anh nói tối mới rảnh sao? Sao giờ đã tới rồi?” Giọng điệu chất vấn đó rõ ràng là đang lên án Lê Minh Tùng nói dối trước.
“Ha ha, vốn là không rảnh, nhưng vừa lúc tôi đi ngang qua nơi này nên thuận tiện vào xem, Bùi Minh Vũ, tôi chỉ cho anh mười phút, bởi vì nửa tiếng sau tôi phải tham gia một cuộc họp. Bùi Minh Vũ, hiện tại tôi bắt đầu tính giờ, mười phút sau tôi sẽ đi.”
Dứt lời, Lê Minh Tùng nhìn về phía bóng lưng của Thanh Thu, đáy mắt mang nét phức tạp, vẻ mặt đó khiến Bùi Minh Vũ giật mình, xoay người chắn giữa Lê Minh Tùng và Thanh Thu: “Đi thôi, sang phòng khách ở bên cạnh.”
“Được thôi…” Tiếng ngân rất nhẹ nhàng, nhưng lại rơi vào tai Thanh Thu một cách rõ ràng. Từ đầu tới cuối cô đều không quay lại, chắc chắn lúc này sắc mặt của cô không ổn chút nào, Ngư Lạc Tuấn còn chưa mang đồ tới, bộ dáng của cô lúc này như một người sắp chết đang giãy giụa để sống tạm bợ vậy.
Không, nhất định không thể để anh nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của cô.
Hai người đàn ông này sang phòng làm việc ở bên cạnh, cô đoán có thể trước đó Bùi Minh Vũ đã nhờ vả Lê Minh Tùng, mục đích chỉ có một, đó là Hy Điệp.
Nhưng cô lại cảm thấy buồn cười, Ngư Lạc Tuấn sẽ vì Hy Điệp mà đưa cách điều chế và phương pháp cai nghiện cho Bùi Minh Vũ sao?
Thanh Thu cảm thấy không thể nào.
Ngư Lạc Tuấn dám coi Hy Điệp thành một quân cờ, không quan tâm gì tới cô ấy, vậy thì sẽ không đặt Hy Điệp ở trong lòng, còn về việc anh ta đuổi theo lúc sau, hẳn là vì không muốn người phụ nữ của mình rơi vào tay người khác.
Thanh Thu đã chẳng thể nào đoán nổi ý nghĩ của người đàn ông đó, cô biết trái tim của anh ta là màu đen.
Cô lẳng lặng ngồi đó, thực sự không muốn đứng lên, cũng không muốn đi nghe cuộc nói chuyện của hai người đàn ông này.
Kết quả rất khó nói, còn cô thì càng thấy thương thay cho Hy Điệp.
Điện thoại vang lên trong lúc cô đang ngẫm nghĩ, Bùi Minh Vũ không ở đây, Thanh Thu bắt máy: “Anh Bùi, thứ mà anh cần đã tới rồi, ở dưới lầu, anh cho người xuống lấy đi.”
“Chào anh, Minh Vũ không ở đây, tôi đi gọi anh ấy.”
“Được, nhanh lên, trời nóng thế này…” Người gọi điện càu nhàu, sau đó tắt máy ngay lập tức. Cô cũng không biết thứ mà Bùi Minh Vũ cần là thứ gì, nhưng nghĩ tới lời càu nhàu của người ta, cô không thể làm gì khác ngoài việc đứng dậy đi gọi Bùi Minh Vũ, đứng cách cánh cửa là được rồi, cô không muốn gặp Lê Minh Tùng.
Ra khỏi phòng làm việc, cửa phòng khách đang mở, phòng đó còn chưa lắp điều hòa, cô nghĩ chắc hai người này nóng nên mới không đóng cửa.
Đang định gọi, bỗng một tiếng “rầm” như tiếng vỗ bàn vang lên, ngay sau đó Lê Minh Tùng quát: “Không được, người đang trong tay tôi, sao lại phải giao cho anh, không giao.”
“Lê Minh Tùng, không giao cho tôi anh sẽ hối hận.”
“Không, Lê Minh Tùng tôi chưa từng làm chuyện gì phải hối hận, tôi nói không giao là không giao.”
“Phải thế nào anh mới bằng lòng giao Hy Điệp cho tôi?”
“Đơn giản, anh đưa Thanh Thu cho tôi, tôi sẽ giao Hy Điệp cho anh.” Lê Minh Tùng nói hờ hững.
Trái tim Thanh Thu run lên, anh cần cô làm gì?
Anh yêu cô như vậy thật sao?
Có lúc cô không nhịn được nghĩ rằng anh yêu cô, nhưng có lúc cô lại cảm thấy đó là giả. Trí óc cô không thể nào quên đi cảnh tượng anh tàn nhẫn với cô, như một cái gai đâm sâu vào ngực, chỉ để lại những cơn đau quằn quại, không thể nào biến mất.
“Đừng hòng.” Tiếng nói cố chấp của Bùi Minh Vũ vang lên, hẳn là hai người này không thể đàm phán được nữa.
“Anh gọi tôi tới chỉ vì chuyện này?” Vốn Lê Minh Tùng không muốn tới, tại sao Bùi Minh Vũ gọi anh tới là anh phải tới chứ? Nhưng khi nghĩ tới Thanh Thu, anh lại không tự chủ được mà tới, thì ra, cũng có lúc anh vô dụng như vậy.