Cầm hoá đơn mà bác sĩ viết đi giả tiền rồi ra ngoài phòng nạo thai đợi, cô đến rất sớm, trước cô có một người, đang tiến hành phá thai, đợi đi, ngoài đợi ra cô không còn cách nào khác.
Ngồi trên chiếc ghế dài ngoài phòng phá thai, càng nghĩ đến phẫu thuật cô lại càng sợ, còn sợ hơn khi sinh Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh, con người thường kì lạ như vậy, lúc sinh con vì có con, vì sắp được làm mẹ cho nên dù thế nào cũng không sợ, nhưng bây giờ, cô lại rất sợ, cô không ngừng vặn góc áo, vặn đến nỗi ngón tay dần trắng bệch, mặc dù cô rất im lặng nhưng cái tâm trạng ấy khiến Bùi Minh Vũ đoán được cô rất hồi hộp, Bùi Minh Vũ ngồi bên cạnh cô, đưa tay ra nắm lấy tay cô, "đừng sợ, anh dặn dò rồi, bọn họ sẽ từ từ một chút, cẩn thận một chút, anh đảm bảo sẽ không đau lắm đâu." Giọng nói của anh ta rất nhẹ nhàng rất dịu dàng, lại khiến đôi mắt cô nhòe đi, tại sau lần nào lúc bản thân giày vò hồi hộp nhất đều là Bùi Minh Vũ ở bên cạnh cô? "Minh Vũ, tại sao lại tốt với em như vậy?" Lúc cô sinh Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh, anh cũng dịu dàng như vậy ở bên cạnh cô. "Không tại sao hết, chính là muốn đối xử tốt với em." Anh ta cười, dịu dàng giơ tay lên vén tóc loà xoà trên trán cô lên, "là mẹ trẻ con rồi, thưc sự không cần sợ, anh hỏi qua rồi, bác sĩ nói chỉ nhói một chút thôi." Lời của anh ta lại khiến nỗi buồn trong mắt cô càng sâu hơn, người đàn ông như anh, đến những thứ này cũng đều hỏi, cô sững lại nhìn Bùi Minh Vũ, cô chỉ cảm thấy bản thân mắc nợ anh ta càng lúc càng nhiều, cho dù có dùng cả đời cũng không trả hết, lúc này, cô chỉ cảm thấy áy náy. Cuối hành lang, Lê Minh Tùng đã chạy đến, thân hình cao to của anh đứng ở đó không cử động nhìn cảnh tượng trước mặt, trên chiếc ghế dài ở ngoài phòng phá thai, Thanh Thu và Bùi Minh Vũ đang ngồi cùng nhau, tay nắm tay, cứ thế nhìn nhau, anh mặc dù không nhìn thấy ánh mắt của họ đang trao nhau, nhưng sự ấm áp trong cảnh ấy lại cứ bện vào nhau không rời, anh đột nhiên cảm thấy nếu bản thân anh đột nhiên xuất hiện trước mặt Thanh Thu thì lại trở nên dư thừa. Phòng phá thai, ba chữ đó nói lên cô thật sự đến đây để phá thai. Đứa con ấy rốt cuộc là của anh hay của Bùi Minh Vũ? Trong phút chốc, anh lại nghĩ đến đứa trẻ ấy có thể là của Bùi Minh Vũ, cho nên Bùi Minh Vũ mới đi cùng Thanh Thu đến bệnh viện phụ sản. Nhung không đúng, nếu thật sự là của Bùi Minh Vũ, cô việc gì phải đi phá thai. Hoặc là đến bản thân cô cũng không thể phân định được đứa trẻ là của ai, cho nên cô mới phá thai. Trong đầu Lê Minh Tùng đã rối bời cả lên, anh làm cách nào cũng không thể bình tĩnh lại, anh muộn hút điếu thuốc, nhưng lại phát hiện bàn tay đang lấy thuốc của anh liên tục run rẩy, khiến anh không tài nào bật được lửa. Không được, như này thật sự không giống anh, lúc Phương Thu đột nhiên mất tích, anh không chưa từng mất kiểm soát như thế này. Ổn định lại tinh thần, Lê Minh Tùng cầm thuốc và bật lửa bước nhanh đến phòng hút thuốc, bật hết lần này đến lần khác, mới châm được điếu thuốc trong tay, hít hai hơi thật sâu, vị cay sè ấy khiến anh cuối cùng cũng tỉnh táo được chút. Anh bắt đầu nhớ lại từng việc sau khi anh và Thanh Thu gặp lại nhau, đầu tiên là Ngô nói với anh Thanh Th đã trở về thành phố F, sau đó đi Miến Điện với Phong Thành, thế là, anh đuổi theo. Đúng vậy, trước khi đi Miến Điện Thanh Thu hơn nửa năm vẫn chưa gặp Bùi Minh Vũ, chính là vì đi tìm Bùi Minh Vũ nên mới đi Miến Điện, đến Ô Khảm Thanh Thu mới quan hệ với anh, sau đó, anh và Bùi Minh Vũ rời đi, Thanh Thu liền bị Ngư Lạc Tuấn ép giữ lại làm con tin. Nghĩ như vậy, mồ hôi của Lê Minh Tùng bắt đầu không ngừng tuôn ra, anh đột nhiên đấm vào tường phòng hút thuốc, đứa trẻ là con anh, anh ban nãy còn nghi ngờ đứa trẻ có khả năng là của Bùi Minh Vũ, anh thật khốn nạn mà. Tính toán thời gian, mới hơn một tháng, cho dù Bùi Minh Vũ thật sự có quan hệ gì cũng phải sau khi trở về đây, đó mới được nửa tháng, nửa tháng hoàn toàn không thể phát hiện cô có thai bây giờ. Thế nhưng, Thanh Thu lại đến đây, điều đó chứng tỏ cô không muốn có đứa con của anh. Ngoài lí do này ra cũng không còn lí do nào khác nữa. Đột nhiên, cơn giận dữ trong anh mạnh mẽ trỗi dậy, anh vô cùng tức giận, lại đấm một cú vào tường, ngón tay lập tục chảy máu, chảy ròng ròng xuống đất, khiến một người đang hút thuốc bên cạnh giật mình, anh mặc kệ bấu đầu thuốc rồi chạy như bay ra ngoài, vừa chạy vừa ngoái đầu lại nhìn Lê Minh Tùng, miệng lẩm bẩm: "Đồ điên." Lê Minh Tùng từ từ xoay người, anh cố gắng kìm nén cơn tức giận trong anh, Trọng Thanh Thu, cô mang thai đứa con của anh, mà lại vì đó là của anh nên mới muốn phá thai, trong trái tim cô anh lại quá quắt vậy sao? Anh tức giận chạy đến chỗ Thanh Thu, lúc này, anh thật sự muốn xé xác cô, "Trọng Thanh Thu, cô không muốn đứa con của tôi đến vậy sao?" Anh nắm lấy vạt áo cô, hung dữ kéo cô đứng dậy. Thanh Thu và Bùi Minh Vũ ban nãy còn không phát hiện ra sự xuất hiệu của anh, bị anh tập kích bất ngờ không kịp đề phòng, nhìn thấy Thanh Thu bị Lê Minh Tùng kéo lên đau đớn, Bùi Minh Vũ gạt cánh tay của Lê Minh Tùng ra, "bỏ cô ấy ra."
Trong mắt Lê Minh Tùng toàn bộ đều là những tia máu, "không bỏ." Anh lạnh lùng gằn giọng nói, "Trọng Thanh Thu, đứa trẻ này mà con tôi, tôi không cho phép cô phá thai." Vừa nói anh liền kéo người cô lại định cưỡng ép mang cô đi. Ngoài hành lang trong nháy mắt đã trở nên hỗn loạn, người đi đường đều nhìn về hướng của Thanh Thu, từ trước đến nay cô chưa từng nghĩ muốn thu hút sự chú ý của người khác, nhưng bây giờ, bất kể cô muốn hay không, cô đều trở thành tiêu điểm trong mắt người khác, một thứ kì dị. Hai người đàn ông ở bên cạnh cô, một người cùng cô đi phá thai, một người lại muốn mang cô đi, cảnh tượng hiếm có này giống như một đoạn trong phim, thu hút ánh nhìn của nhiều người. "Thả tôi ra, ai nói đó là con anh, không phải, không phải con anh." Thanh Thu cũng tức giận, người đàn ông này toàn tự ý làm những việc mà cô không muốn, khiến cô tức giận đến nỗi không nói được ra, cho dù nó là con anh thì đã sao, cô và anh đều là nam chưa có vợ gái chưa có chồng, cô hoàn toàn có quyền quyết định phá thai. "Ha ha, Trọng Thanh Thu, cô muốn lừa tôi đúng không?" Anh vừa nói vừa nhìn cái túi trong tay cô, trong cái túi đó vừa có một góc bảng báo cáo xét nghiệm lộ ra ngoài, anh chộp lấy, sau đó một tay nhanh chóng mở ra, Thanh Thu muốn cướp lại, nhưng anh lại có giác quan thứ sáu, cho dù có đang xem bảng báo cáo thì cũng có bản lĩnh chú ý đến cô đang định giành lại tờ giấy trong tay anh, cơ thể né sang mở ra, đọc nhanh như gió, tính toán thời gian, thì thời gian ấy trùng khớp vơi cái lần cô và anh ở bên nhau ở Ô Khảm, đứa trẻ này, chỉ có thể là của anh, "Trọng Thanh Thu, bảng báo cáo ở đây rồi, cô đừng có nói với tôi đứa trẻ này là của Bùi Minh Vũ, lần này tôi tuyệt đối không tin đâu." Bùi Minh Vũ hoàn toàn không có cơ hội làm bụng cô to lên, anh sẽ không mắc bẫy cô nữa đâu, người phụ nữ này, có lúc tài lừa người rất giỏi, khiến người khác không phòng ngừa được.
Thanh Thu không nói gì, bản báo cáo trong tay Lê Minh Tùng thực sự khiến cô không thể phản bác lại, nhưng đứa trẻ này không thể giữ lại, "Lê Minh Tùng, cho dù đứa trẻ này là của anh, thì cũng là có trong tình huống đặc biệt, đứa trẻ này, tôi không muốn có, tôi nhất định phải nạo bỏ."
"Không được, đó cũng là con tôi, là cốt nhục của tôi, cô không cần tôi cần thì sinh ra cho tôi, tôi nuôi nó." Anh ngang ngược hét lên, hoàn toàn không quan tâm sự phản bác của cô.
"Anh..." Giọng của Thanh Thu run run, đến nói cũng không nói ra được.
Bùi Minh Vũ gạt tay Lê Minh Tùng, "họ Lê kia, anh buông cô ấy ra, anh không xứng làm bố của con cô ấy."
"Xứng hay không là việc của tôi, Bùi Minh Vũ, anh cho rằng anh là cái thá gì, nếu không phải anh, Thanh Thu sẽ có phải ở lại cái nơi quái quỷ ấy không? Anh hại cô ấy chưa đủ sao? Suýt chút nữa cô ấy đã phải chết ở Ô Khảm."
Sắc mặt Bùi Minh Vũ có chút tái nhợt, nhưng lại không sợ hãi nói với Lê Minh Tùng, "họ Lê kia, những thứ nợ anh tôi đã trả sạch từ lâu rồi, bắt đầu từ bây giờ, nếu anh còn quá đáng với Thanh Thu, thì đừng trách tôi không khách sáo."
Giọng nói lạnh lùng khiến Lê Minh Tùng ngây ra, lập tức anh cảm thấy ở lưng có thứ gì đó nhô lên, ánh mắt vô thức nhìn xuống, lại phát hiện đó là đầu súng đen lòm, chỉ là chiếc súng được giấu trong tay áo Bùi Minh Vũ, "ha ha, Bùi Minh Vũ, thực sự không ngờ anh còn có cái gan ấy, đáng làm đàn ông,có điều, từ giây phút tôi quyết định phải mang cô ấy đi, thì tôi chưa từng nghĩ sẽ buông bỏ, tuỳ anh thôi, bắn hay không là việc của anh, tôi nhất đinh phải mang Thanh Thu đi." Anh quay người, khẩu súng ấy cũng di chuyển theo lưng anh, một chút cũng không rời, Lê Minh Tùng bế ngang người, bế Thanh Thu lên trước mặt Bùi Minh Vũ, "chúng ta đi."
Khuôn mặt trắng bóc của Bùi Minh Vũ đột nhiên đỏ ửng, anh cầm súng lên chĩa vào Lê Minh Tùng, nhưng Lê Minh Tùng lại không lùi bước nhất quyết đem Thanh Thu đi, "Thanh Thu, em nói đi, em đồng ý đi với anh ta hay ở lại?" Anh ta không từ bỏ, bắt đầy từ bây giờ, những thứ của anh ta thì anh ta nhất định phải giành lấy, anh ta sẽ không bỏ qua bất kì cơ hội nào nữa, nếu năm ấy anh ta không từ bỏ, có lẽ Thanh Thu sớm đã là người phụ nữ của anh rồi.
Thanh Thu vẫn luôn vùng vẫy, thế nhưng, người đàn ông đang bế cô giống như người máy, đánh cũng không đau, căn bản không chịu thả cô xuống, "tôi muốn ở lại, Lê Minh Tùng, anh thả tôi xuống."