Chồng Bá Đạo Tình Yêu Sâu Sắc (Ông Xã Đại Nhân Thật Khó Chiều)

Chương 270: Quân cờ đáng thương



Nếu như thế này, chắn chắn Lê Minh Tùng sẽ tha thứ cho Phương Thu.

Ha ha, cô ấy nghe thấy rồi, cô ấy cũng cười rồi.

“Trọng Thanh Thu, có phải cô đang ở cùng với anh tôi không?” Khi cô nhẹ nhàng khoan thai bước đi không hề để tâm tới người phụ nữ ở ngoài cửa và Phương Thu, giọng nói của Bùi Tuệ đã vang lên, quả nhiên là vì Bùi Minh Vũ.

“Không.” Bây giờ cô chắc chắn không hề sống chung với Bùi Minh Vũ, nhưng dù cô có sống chung với Bùi Minh Vũ hay không thì Bùi Minh Vũ cũng không thể có chuyện tình cảm nam nữ gì với Bùi Tuệ cả, hai người họ đứng cạnh nhau nhìn thế nào cũng chỉ thấy giống anh em mà thôi.

“Tôi không tin, cô lừa tôi, cô nói đi, bây giờ cô đang ở đâu, tôi muốn cô nói cho tôi biết, tôi phải đi tìm anh tôi, anh ấy đã không về nhà nửa năm nay rồi, bố rất nhớ anh ấy.” Giọng nói của Bùi Tuệ vô cùng gấp gáp, khiến Thanh Thu nghe cảm thấy vô cùng áy náy, tất cả đều là tại cô.

“Xin lỗi.” Hai chữ này thể hiện sự ngầm thừa nhận của cô, cô biết rõ sự sa ngã của Bùi Minh Vũ, thậm chí còn biết vì sao anh ta không về nhà.

“Tôi biết chính là cô, Trong Thanh Thu cô là đồ đen đủi, cô có thể đừng bám lấy anh tôi, có thể tránh xa anh ấy ra không, Trọng Thanh Thu, cô thật là vô liêm sỉ.”

“Ha ha, đó là chuyện trước đây của tôi và Bùi Minh Vũ, chưa tới lượt cô chen vào.” Cô không thích giọng điệu của Bùi Tuệ, không hề thích, đối với loại người như Bùi Tuệ, cô chợt thấy hối hận vì đã nói câu “xin lỗi” kia, bởi vì Bùi Tuệ không hề xứng đáng được tôn trọng, nói xong cô tắt luôn máy, ôm ngực, ở nơi ấy có chút đau đớn, rất đau, rất đau.

“Cô Trọng, là cô sao?” Ở phía sau có giọng nói vang lên, rõ ràng là giọng nói của mẹ Phương Thu, cô vừa nghe thấy, hóa ra họ không đi gặp Lê Minh Tùng và là đến gặp cô.

Thanh Thu quay người lại: “Chào dì.”

Nụ cười nhã nhặn, gương mặt ung dung bình tĩnh, tuy sắc mặt của người phụ nữ trước mặt không được tốt, nhưng không thể che lấp được sự xinh đẹp của cô từ trên xuống dưới: “Thực sự rất giống.” Không chỉ giống về ngoại hình mà đến cả hành động và giọng nói đều không hề khác biệt.

“Mẹ, mẹ nói gì vậy?” Phương Thu chỉ nghe thấy mẹ mình nói nhỏ hai từ, lại không hề nghe rõ nên hỏi lại một cách nghi ngờ.

“Không thể nào… không thể nào…” Mẹ Phương Thu lắc đầu, thần sắc chợt hoảng hốt, bà ta không kìm nén được chợt lùi về sau đụng vào cơ thể của Phương Thu, khiến Phương Thu càng thêm khó chịu: “Mẹ, rốt cuộc mẹ sao vậy?”

“Hả, không có gì.” Mẹ của Phương Thu cười lúng túng: “Đi thôi, đừng để cậu Lê chờ lâu, những chuyện sai trái con đã làm ít nhất con cũng phải biết nói xin lỗi chứ, cô Trọng, đã làm phiền rồi.” Lịch sự lùi lại, mẹ Phương Thu không mời mà tự bước tới, sau đó lại không mời mà tự lui lại, ánh mắt của bà ta khiến Thanh Thu hơi nhíu mày, khoảnh khắc nhìn thấy cô, rõ ràng mẹ của Phương Thu vô cùng kinh ngạc.

Hoặc là bởi vì khuôn mặt của cô có nét giống Phương Thu, cũng hơi giống Bùi Linh Linh, tuy không phải giống hoàn toàn nhưng cũng giống tới trên 50%, cũng có thể khiến mọi người thấy kinh ngạc, bởi vì cô với Phương Thu và Bùi Linh Linh không hề có quan hệ huyết thống gì hết.

Ngay khi Phương Thu và mẹ cô ta muốn rời khỏi gian phòng đó, thì đột nhiên cửa lại được mở ra, Lê Minh Tùng đứng ở ngoài cửa nói: “Ai cho các người vào đây?”

Phương Thu lập tức cúi thấp đầu xuống, hình như rất sợ hãi, dáng vẻ người con gái yếu ớt trước đây hoàn toàn lộ rõ.

Mẹ của Phương Thu đứng chắn trước mặt con gái: “Là tôi muốn tới, tôi muốn gặp cô Trọng.”

“Được, vậy thì nói luôn ở đây đi, mời sang bên kia ngồi.” Lê Minh Tùng chỉ vào chiếc ghế sofa đơn giản ở góc phòng, anh cũng không hề nhìn Phương Thu là đi qua cô ta rồi bước tới ghế sofa và ngồi xuống, sau đó nhìn Thanh Thu với vẻ đầy cưng chiều: “Tới đây, ngồi bên cạnh anh.”

Cơ thể Phương Thu run rẩy, nhìn Lê Minh Tùng với anh mắt khó tin, nhưng trong mắt anh bây giờ chỉ có mình Thanh Thu, ánh mắt anh nhìn thẳng vào mắt Thanh Thu, sau đó đưa tay kéo cô ngồi xuống bên cạnh mình: “Bà Lạc, bà ngồi đi.” Từ đầu tới cuối anh rất lịch sự với mẹ Phương Thu và Thanh Thu nhưng lại không hề để ý tới sự tồn tại của Phương Thu.

Phương Thu khẽ cắn môi, không dám lên tiếng, ngồi xuống cùng mẹ, căn phòng trở nên yên tĩnh, sự yên tĩnh này khiến cho người ta khó chịu lại khiến cho người ta bị mê hoặc, lại hình như khiến không ai muốn phá vỡ sự yên tĩnh ấy, Phương Thu không chịu được nữa nói: “Minh Tùng, em muốn nói chuyện riêng với anh.”

“Không cần, chuyện của tôi cũng là chuyện của Thanh Thu, tôi không có gì phải giấu giếm cô ấy, còn nữa, tôi chỉ cô thời gian là mười phút, tôi rất bận còn rất nhiều việc phải giải quyết, bắt đầu tính thời gian từ bây giờ, Ngô…” Anh hô to về phía cửa.

Ngô lập tức đẩy cửa vào: “Tổng tài, anh gọi tôi?”

Bây giờ bắt đầu tính giờ, mười phút nữa thì mời cô Lạc và bà Lạc rời khỏi đây, Thanh Thu cần phải nghỉ ngơi, không hợp với những nơi ồn ào.”

Sắc mặt của Phương Thu càng ngày càng trắng bệch, cắn môi đến nỗi tím bầm: “Minh Tùng, xin lỗi.”

“Cô có chuyện gì mà phải xin lỗi tôi sao?” Ánh mắt của Lê Minh Tùng sáng rực chăm chú nhìn Phương Thu, tận sâu trong đáy lòng anh cũng không toát hết được sự oán hận đã đóng băng, nếu không phải là Phương Thu, thì sao có thể…

Nghĩ tới ngày mai Thanh Thu sẽ phải ngưng dùng “nụ cười thiên sứ” anh lại cảm thấy mình thực sự quá tàn nhẫn.

Ngư Lạc Tuấn vẫn chưa gọi điện thoại tới, cũng chưa hề xuất hiện, anh chỉ còn đêm nay để đánh cược mà thôi, nhưng anh tin rằng Ngư Lạc Tuấn chắc chắn sẽ tới, trên đời này đàn ông càng hiểu rõ đàn ông hơn, cái cách Ngư Lạc Tuấn nhìn Hy Điệp chắc chắn không phải là bình thường, thậm chí anh ta có thể tự lừa dối chính mình, nhưng không thể nào lừa dối được Lê Mình Tùng anh.

“Khoản tiền ấy em sẽ nghĩ cách trả lại cho anh, Minh Tùng, thực sự không phải lỗi của em, là mẹ của anh bà ấy…”

Ánh mắt của Lê Minh Tùng hiện rõ vẻ lo lắng, thì ra là Ninh Tử Tô, rõ ràng là mẹ của anh, vậy nhưng người mẹ này của anh lại luôn đối đầu với anh ở khắp mọi nơi, khiến anh thực sự không thể hiểu nổi.

Anh và Phong Thiếu Dương đều là con của bà ấy, thế nhưng đối xử của bà ấy lại khác xa một trời một vực.

“Bà ấy không phải mẹ tôi, đừng nhắc tới bà ấy trước mặt tôi.” Anh khẽ gầm lên, khó nén khỏi sự thất vọng trong lòng anh, từ nhỏ anh đã luôn muốn trở thành một đứa con ngoan, thế nhưng không nhận được sự chăm sóc của bố mẹ, bố chết rồi, mẹ lại không muốn nhìn thấy anh, thâm chí còn đối đầu với anh ở khắp mọi nơi.

Tất cả những việc này, rốt cuộc là vì sao?

Anh không thể hiểu được, ông cũng không nói, Ninh Tử Tô cũng không hề nói, vậy anh chỉ có thể ở trong mớ bòng bong đó.

“Minh Tùng, em thực sự rất xin lỗi.”

“Ha ha, Lạc Phương Thu, đã lâu lắm rồi, hơn nửa năm qua, cô nói cho tôi biết, tối đó cô ngủ như thế nào?” Lúc đầu, cô ta chỉ nói chỉ cần xoay vòng một chút sẽ nhanh chóng trả lại cho anh.

Nắm chặt lấy vạt áo, cô ta khẽ nói: “Đêm hôm đó em đang dỗ con ngủ thì anh ta tới, đưa sữa vừa hâm nóng, em nhận lấy và không nghĩ ngờ gì mà uống luôn, sau đó không biết thế nào lại ngủ thiếp đi, đến khi em tỉnh lại thì đã ra khỏi Phong gia tới một nơi rất xa, sau đó em bị giam lỏng, Minh Tùng, em không hề lừa dối anh, những lời em nói đều là sự thật.” Nước mắt của cô ta trào ra, nhìn vô cùng thương tâm: “Thực sự em không cố ý, em đã tìm Thiếu Dương, nhưng anh ta, giống như biến mất khỏi thế giới của em vậy tìm hoài không thấy, còn Ninh Tử Tô, bà ấy nói… bà ấy nói…”

Giọng nói của Phương Thu trở nên run rẩy, cuối cùng cô lại không nói gì nữa.

“Ha ha, bà ấy nói bà ấy muốn thu mua lại Lê thị có phải không?”

Phương Thu gật đầu: “Đúng thế.”

“Nhưng bà ấy thất bại rồi, bà ấy không nghĩ rằng bà ấy rút của tôi một khoản tiền lớn như vậy mà tôi vẫn có thể quay vòng được, đó chính là vận may của tôi, khoản tiền đó, lúc đầu là Bùi Minh Vũ cho tôi mượn, sau đó đến Sa Duy Hân, cho nên Lê thị vẫn là của tôi, Ninh Tử Tô bà ấy đừng bao giờ mong lật đổ nó.”

Giọng điệu của anh vô cùng lạnh lùng khiến cơ thể Phương Thu khẽ run rẩy, lập tức nói: “Anh phải cẩn thận với mẹ anh, bà ấy từng nói, một ngày nào đó sẽ giao Lê thị cho Thiếu Dương.”

“Ha ha, vậy tôi sẽ chờ bà ấy, tôi lại đang muốn xem xem một người làm mẹ như bà ấy tự tay lật đổ con mình như thế này, lại còn muốn nhìn con mình thất thế, ha ha, tôi nghĩ từ bây giờ trở đi, tôi đã không còn người mẹ như bà ấy, bà ấy cũng không phải là mẹ của tôi.” Cúi đầu nhìn xuống đồng hồ của mình, anh khẽ cười nói: “Mười phút rồi, Ngô, tính giờ thế nào vậy, đưa cô Lạc và bà Lạc rời khỏi đây.”

Lê Minh Tùng đã lên tiếng đuổi khách, sắc mặt Phương Thu vừa xanh vừa đỏ, run rẩy bước về phía cửa, mỗi bước đi giống như đang phiêu dạt vậy, khiến cho Thanh Thu cảm thấy hoảng sợ, đột nhiên người phụ nữ ấy nghiêng người, rốt cuộc cô ta không chịu nổi mà ngã xuống.

Thanh Thu giật mình, nhìn thấy người đàn ông bên cạnh mình hơi giật mình, rõ ràng là bị thương vậy mà anh có thể ngay lập tức đỡ lấy người con gái đang muốn ngã xuống kia, trong nháy mắt, đột nhiên cô cảm thấy mình rất đau lòng.

Thì ra, dù thế nào đi nữa, anh vẫn không thể buông tay Phương Thu…

Bác sĩ Giang tới, lần này không phải vì anh mà vì Phương Thu, Phương Thu được anh đưa tới tầng cao nhất, Lê Minh Tùng vẫn ở đó chưa về phòng, không cần suy nghĩ cũng hiểu anh đang ở chỗ Phương Thu, một mình Thanh Thu ăn cơm tối, sau đó lại cuộn mình trên ghế sofa, không biết tại sao chiếc giường mà hai người đã ngủ chung cô lại không muốn ngủ ở đó.

Nếu như anh về, cả cơ thể anh sẽ có mùi của Phương Thu, cô không thích.

Nói thật là rất không thích.

Ngày đầu tiên của thời kỳ đầu thai kỳ, cô đã nói với bản thân mình là không nên tức giận, cũng không được suy nghĩ lung tung khiến bản thân buồn chán, sẽ rất dễ bị bệnh, cô biết là như vậy.

Thế cứ nhìn thấy căn phòng lạnh lẽo đơn côi thì cô lại cảm thấy khó chịu, thậm chí còn cảm thấy đau đớn.

Giọng nói trên ti vi nghe rất hay, vẫn không thể xua đi sự buồn phiền trong sâu thẳm trái tim cô.

Đột nhiên cô muốn tìm kiếm một người để bầu bạn, cùng ngồi uống trà cũng được.

Gọi điện thoại cho Ngô: “Tôi muốn gặp Hy Điệp.” Hai người họ thực sự là người cùng cảnh ngộ nên đồng cảm với nhau.

Không ngờ Ngô lại nói với cô: “Hy Điệp không có ở đây, đã bị tổng tài đưa đi mất rồi.”

Trái tim chợt nhảy dựng lên: “Có phải là vì tôi không?” Người con gái ấy cuối cùng lại trở thành một quân cờ đáng thương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.