Chồng Bá Đạo Tình Yêu Sâu Sắc (Ông Xã Đại Nhân Thật Khó Chiều)

Chương 280: Bị bắt giữ



Đêm đó Thanh Thu ngồi chuyến bay thường cuối cùng đến thằng thành phố XX.

Vừa rời khỏi cửa kiểm tra an ninh thì thấy Y Thương mang thai đến đón, nhìn dáng vẻ cô ấy như sắp sinh đến nơi: "Y Thương, bụng mang dạ chửa không tiện đi lại còn tới đón chị, để người khác đón là được mà."

"Thanh Thu, nhưng mà nhớ chị. Phong Thành bảo em nhất định phải đến đón chị, có khả năng hôm nay mãi muộn anh ấy mới về, hôm nay ra ngoài tìm mối."

"Ừ, chị biết rồi. Đúng rồi, đã biết ai làm chưa?"

"Không rõ lắm, nghe nói tin tức từ phía trung ương muốn xét xử chỗ gỗ của chúng ta, cho nên hơi khó giải quyết."

Trung ương ư?

Thanh Thu nhớ tới Lê Minh Tùng từng nói người muốn hại cô đã bám víu lên người thuộc tầng lớp cao, cho nên anh mới phải cẩn thận. Rốt cuộc kẻ đó là ai đây?

Có lẽ Sa Duy Hân biết: "Duy Hân, anh có biết năm đó ai tạo dựng ra vụ tai nạn xe cộ nhằm giết tôi không?" Sau chuyện đó, vẫn chưa bắt được kẻ chủ mưu, có thể thấy ngay cả Sa Duy Hân cũng khó động đến kẻ kia.

"Nghe nói là một vị lãnh đạo già bên trên, nhưng ông ta không biết cô, cũng không cần thiết hại cô mà. Thanh Thu, đã xảy ra chuyện gì?"

Thanh Thu kể chuyện gỗ bị giữ ở biên giới, Sa Duy Hân hứa hẹn anh ta sẽ giải quyết giúp. Thanh Thu đang đợi, bây giờ ngoài đợi thì cô chẳng còn cách nào nữa. Nhưng ngay cả đợi ba ngày mà vẫn chưa được thả, tất cả gỗ đều đã bị giữ lại. Thanh Thu đứng ngồi không yên, lập tức lái xe đến thẳng cơ quan chấp pháp. Có một số việc cô tuyệt đối không thể ngồi chờ chết.

Xe dừng ở bãi đỗ xe, cô sải bước phăng phăng vào cơ quan chấp pháp, vô tình lao vào một cô gái đang đi tới, rõ ràng đó chính là Phương Mẫn. Chẳng lẽ là cô ta?

Giày cao gót dẫm lên nền đá xanh kêu cóc cóc, Phương Mẫn đắc ý vênh váo nhìn Thanh Thu, khóe môi nở nụ cười tươi tắn: "Ơ, đây không phải là Trọng Thanh Thu à, sao cô cũng tới đây?"

Thanh Thu cười một tiếng, nghiêng người vòng qua cô ta để đi, lầm bầm trong miệng: "Gặp phải rắn rết rồi, tất nhiên phải tránh một chút."

"Trọng Thanh Thu, cô..." Thanh Thu không thèm cãi nhau, sải bước đi thẳng về phía trước, bỏ lại Phương Thu đằng sau vỗ ngực liên tục: "Trọng Thanh Thu, cô đứng lại đấy cho tôi."

Dựa vào cái gì mà cô ta bắt cô đứng lại thì cô phải đứng, cô cứ không đấy. Thanh Thu đi vào cửa, cô biết người cô muốn tìm ở tầng ba, Y Thương đã cho cô biết trước rồi.

"Trọng Thanh Thu, đống hàng của cô tuyệt đối không được thả ra đâu, cô đừng mơ giữa ban ngày nữa."

Cô nghe xong chỉ cười bỏ qua, cô lại tin tưởng mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên hơn. Bất kể kẻ chống lưng cho cô ta có to lớn cỡ nào thì mọi chuyện đều có cách giải quyết.

Cô đến trước cửa phòng làm việc của cục trưởng, có thư ký đi ra tiếp đón: "Chào cô, xin hỏi cô tìm ai?"

"Tôi tìm cục trưởng." Cô thẳng thắn đúng mực, khí thế ấy khiến thư ký còn tưởng cô cũng là nhân vật có uy tín, danh dự lớn trên quan trường, giọng điệu cô ta có chút khách khí: "Cô họ gì?"

"Họ Trọng."

"Cô Trọng..." Nữ thư ký cúi đầu ngẫm lại, đột nhiên điện thoại bên cạnh đổ chuông, cô ta vội vàng bắt máy. Không biết người bên kia nói gì với cô ta, cô ta nhanh chóng cúp điện thoại, sau đó xin lỗi Thanh Thu: "Thật xin lỗi, cục trưởng chúng tôi đi công tác rồi, phải mấy ngày nữa mới về."

"Mấy ngày nữa là mấy ngày?" Thanh Thu hỏi ép, đã hiểu người vừa gọi điện thoại đến có liên quan đến Phương Mẫn.

"Cái này, tôi không chắc lắm, đi họp trong tỉnh thôi, lúc ngắn lúc dài, không thể chắc chắn được."

"Được. Vậy bắt đầu từ ngày mai, cứ giờ làm việc thì tôi đến còn hết giờ thì về. Tôi phải chờ cục trưởng của các cô bằng được."

"Cô Trọng, cô đang cản trở công vụ đấy." Nữ thư ký cả gan thách thức Thanh Thu.

"Ha ha, một là tôi sẽ không chui vào phòng làm việc, hai là sẽ không kích động quần chúng cản trở cục trưởng của các cô ra vào tòa nhà lớn này đâu, sao lại gọi là cản trở công vụ?"

Nữ thư ký á khẩu, một hồi lâu mới nói: "Cấp trên có lệnh, hàng của cô không thể thả."

Nực cười quá đi mất, quả nhiên đều là cấp trên ra lệnh, không liên quan gì đến chất lượng gỗ cả. Cô ngẩng cao đầu quay đi, không quay đầu lại: "Tôi biết rồi."

Nữ thư ký lè lưỡi, tưởng Thanh Thu chấp nhận số phận, vội vàng lấy điện thoại như thể tranh công với cấp trên.

Thanh Thu trở lại xưởng mộc Vũ Thu, Y Thương lập tức tiến lên đón: "Chị Thanh Thu, thế nào rồi? Có hy vọng không?"

Cô lắc đầu, sau đó ngồi trước bàn làm việc: "Để chị nghĩ đã." Cô ngả người tựa vào ghế, vừa nhắm mắt dưỡng thần, ngón tay vừa gõ nhịp trên mặt bàn. Đột nhiên cô nghĩ tới một cách hay, bèn gọi Y Thương đến, rỉ tai với cô ta. Y Thương hiểu ra, lập tức sai người đi làm.

Người địa phương muốn làm chuyện gì cũng tiện hơn người ngoài tỉnh nhiều.

Ngày hôm sau, quả nhiên Thanh Thu lại đến cơ quan chấp pháp đó lần nữa. Cô đi một mình, mang theo một phóng viên và còn vác cả camera, dáng vẻ như muốn cơ quan chính phủ không tiện làm khó cô. Bởi vì một là cô không gây chuyện, hai không cố tình la hét gây rối, chỉ giơ một tờ giấy và viết: Tôi muốn gặp cục trưởng. Ngoài những chuyện đó, cô không làm gì cả.

Một ngày, hai ngày rồi đến ngày thứ ba, trong tòa nhà cơ quan liền có vài người nhìn ngó và bàn tán xôn xao về cô. Cô hoàn toàn mặc kệ, gương mặt phơi nắng cũng ngăm đen dần, song cô vẫn không để ý. Hết thảy phải xem ai có thể kiên nhẫn đến cùng, vì Minh Vũ, lần này cô nhất định phải thắng bằng được.

Ngày thứ tư, thứ năm, cục trưởng vẫn không đi làm, xem chừng ông ta không dám tới. Bởi vì bây giờ Thanh Thu đang giơ biển chữ ở gần đó, nên mỗi ngày đều có quần chúng chỉ trỏ cô, nếu cục trưởng đi làm thì không thể không thấy, nhưng nếu thấy, có chỉ thị của cấp trên thì ông ta không thể không nghe.

Sa Duy Hân vẫn không có động thái, Thanh Thu cũng lười đi hỏi, trong giai đoạn sứt đầu mẻ trán này, anh ta và Nguyễn Thủy Tiên đã rối lắm rồi, cô tự mình giải quyết thôi.

Nóng quá, cô không chịu nổi nhất là cái nóng ở đây, cô dám chờ năm ngày, da cũng bị phơi đen thui.

Cô luôn chú ý điện thoại trong túi áo, nhưng vẫn không đổ chuông. Năm ngày rồi, tiếng chuông mà cô mong đợi đều không có, chẳng lẽ lần này hết cách sao? Cô không tin.

Cô không để Y Thương nói cho Bùi Minh Vũ, nếu Bùi Minh Vũ biết, nhất định sẽ chạy tới đây, vậy càng loạn hơn.

Đột nhiên hình như cô nghe tiếng chuông điện thoại, không phải cô mộng du đấy chứ?

Cô cắn môi mình. Đau quá! Thật sự là tiếng chuông rồi.

Thanh Thu vừa buông tay ném đi tấm biển chữ, sau đó vội vàng nghe máy: "A lô, Y Thương, có phải không có tin tức không?"

"Đúng rồi, chị Thanh Thu, chị mau về đi, làm được rồi."

"Ừ, chị về đây, chuẩn bị vài món canh giải nhiệt cho chị, chị sắp bị phơi nắng đến ngất rồi."

"Tuân lệnh, em đích thân đi nấu." Chuyện sắp được giải quyết, giọng Y Thương cũng dịu dàng hơn rất nhiều.

Thanh Thu nhanh chóng trở về xưởng mộc Vũ Thu, sau khi tắm nước lạnh mới thư thái hơn chút. Chuyện đầu tiên cô làm chính là mở máy vi tính ra trước, sau đó là email. Minh Tùng, cô rất nhớ anh.

Lại có một thư mới: "Thanh Thu, hai ngày qua em trả lời thư hơi chậm, đang bận gì à?"

Cô cười khẽ, ngón tay vội gõ chữ: "Đang nhớ anh." Ba chữ, cô lại có thể trả lời thư với những từ đó. Không ai nói cho cô biết thì cô cũng đã đoán được tất cả.

Cô cảm giác, lúc mình nhìn thấy thư của anh thì kích động xiết bao, mà anh thấy thư của cô nhất định cũng vui như mở hội. Đó giống như cảm ứng tương liên, khiến cô mỗi ngày đều muốn xem thư của anh trước tiên.

Minh Tùng! Hai chữ này thường khiến cô nửa đêm tỉnh mộng lệ rơi lã chã, cô thật sự rất nhớ anh.

"Đồ ngốc, em xem kìa, cách ước hẹn của chúng ta chỉ còn một nửa nữa. Thanh Thu, đừng nghĩ nhiều, hãy sống tốt, thế giới này đẹp biết bao."

Lúc mỗi lần anh đều nói với cô như vậy, cô đều không dằn được nhớ đến bộ phim truyền hình Chồng quỷ của Quỳnh Dao mà mình xe mấy năm trước. Cô nhạy cảm vậy đấy, hồi tưởng đến những tình tiết trên ti vi kia, nước mắt cô cứ thế chảy xuống, như thể cô là nữ chính trong phim vậy.

"Nhưng em nhớ anh, chờ anh ba năm, nếu anh không về, em sẽ chết mất." Những lời này cô luôn thẳng tay gõ xuống. Cô muốn lấy đó làm áp lực cho anh ở nơi xa xôi, để anh không thể quên đi sự tồn tại của cô.

"Thanh Thu, đừng lúc nào cũng hở miệng ra là nhắc đến chết, đấy là điềm xấu, hiểu không?"

"Không hiểu, tóm lại nếu hôm đó anh không đến, em sẽ nhảy lầu tự tử, sẽ nhảy xuống từ tầng của tòa nhà cao nhất Thành phố F." Tan xương nát thịt cũng cam lòng. Nếu không phải anh, cô đã chẳng cai nghiện được, nếu không phải anh, làm gì có cô thay da đổi thịt đứng đây. Con người là loài động vật biết hơn, huống chi cô yêu anh, đã sinh hai cô con gái cho anh nữa chứ.

Qua hồi lâu, anh vẫn không trả lời lại, Thanh Thu cũng không vậy, đầu tiên là chọn một icon mặt cười, sau đó nói: "Em nói được thì làm được, chồng quỷ, khi nào anh mới hiện thân?" Thật ra cô đã muốn gọi hai từ ấy từ lâu, thật sự rất muốn dùng, gọi anh như vậy chính là muốn mỉa mai anh, đừng tưởng cô không biết gì hết, cô đã sớm đoán được.

"Em yêu, chồng thì cứ gọi là chồng, bỏ bớt chữ đằng sau đi. Bây giờ anh rất tốt, ăn vài miếng làm vài hớp rượu, cuộc sống nhàn nhã vô cùng."

Cô trả lời thẳng thừng: "Em cũng muốn ăn vài miếng, làm vài hớp rượu như thế. Anh ở đâu, em sẽ đi tìm anh ngay bây giờ."

"Không gặp, còn chưa đến thời gian hẹn mà." Đằng sau là một khuôn mặt cười lạnh, nếu không phải sợ điện giật, cô chỉ muốn đấm một cú vỡ màn hình.

"Em thèm vào, em muốn uống rượu, anh chờ em, em đi lấy rượu."

"Em này, con gái uống nhiều rượu quá sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe. Em gặp chuyện gì mà làm em buồn phiền thế?"

Cô nghĩ chốc lát, vẫn kể: "Hàng bị cảnh sát biên giới kiểm tra giữ lại, đều là Phương Thu giở trò. Anh xem, đây cũng vì anh đấy anh không thèm người ta, người ta liền giận lây sang em. Mấy ngày qua cô ta đều tới nơi này, người kiểm tra giữ lại nói là hàng bị giữ lại do một lãnh đạo phía trên quyết định."

Lại thêm một icon cười nữa, đằng sau liền có một tư thế chiến thắng: "Thanh Thu, anh đưa em một vài ảnh, thư này gửi hơi chậm, em chờ anh nhé." Thanh Thu lặng lẽ chờ đợi, hai phút xuất hiện một thư mới, khoảng chừng mười phút sau cũng nhận được một thư mới. Mở lên load rất chậm, cũng là do những bức ảnh kia.

Thanh Thu mở những hình kia ra, hầu hết mỗi tấm hình đều là hai người, hơn nữa đều là cảnh ở nhà. Lúc nhìn thấy người phụ nữ trong đó, cô thật sự chấn động, vậy mà lại là Cận Như Tuyết, sao lại thế chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.