Chồng Bá Đạo Tình Yêu Sâu Sắc (Ông Xã Đại Nhân Thật Khó Chiều)

Chương 281: Chờ tin tức của anh



Một người phụ nữ xinh xắn và kiêu ngạo như vậy, giờ phút này lại rúc vào lòng một người đàn ông có số tuổi xấp xỉ cha mình. Trong ảnh, vẻ mặt hai người giống như tình nhân, nhưng bề ngoài của họ còn hơn cả cha và con gái.

Liên tưởng cùng với cuộc trò chuyện trước đó của Lê Minh Tùng, cuối cùng Thanh Thu cũng kịp phản ứng: "Là bọn họ phải không?"

"Đúng."

Cô biết nên làm thế nào rồi, chỉ cần tung những bức ảnh này ra ngoài, lại phối hợp với chuyện thực mà cô bảo Y Thương điều tra được, cô tin tưởng xưởng mộc Vũ Thu sẽ nhanh chóng vượt qua cửa ải khó khăn này.

Tất cả ảnh đều được bôi mờ, lại thêm một tiêu đề dễ khiến người khác liên tưởng: Lãnh đạo già và nữ tình nhân họ Cận.

Cô tin chắc, cho dù người trông thấy những bức ảnh này đều không thấy mặt nhưng sẽ dò theo số chỗ ngồi. Không phải cô tàn nhẫn mà là đối phương quá ác, cô nằm không cũng trúng đạn, cô và Hoàng Cảnh Hưng đã sắp hai năm không liên lạc rồi, sao Cận Như Tuyết phải khổ thế chứ?

Trong thoáng chốc, cô chợt nhớ tới câu nói của Tình Văn trong Hồng Lâu Mộng: Sớm biết gánh chịu hư danh, vậy còn không bằng làm thật.

Nhưng cô đã không còn tình cảm với hắn ta nữa, không muốn gặp lại. Đã không yêu vậy thì không gặp.

Hai chùm ảnh cùng được tung lên các diễn đàn mạng nổi tiếng, mới đăng một ngày mà đã vượt qua một triệu lượt quan tâm, vô số cư dân mạng phản hồi, ngay cả Thanh Thu cũng không ngờ hiệu ứng vang dội đến vậy. Ảnh đàn ông và phụ nữ kia khiến những người hay buôn chuyện hóng hớt bắt đầu tìm tòi về nhân vật chính, còn tấm ảnh chụp đống gỗ được cho thông quan đã dằn mặt đám cảnh sát đó. Những thùng hàng gỗ tệ hạ, thậm chí có sâu mọt còn vượt qua kiểm tra, vậy mà gỗ cao cấp của họ thì bị giữ lại, còn hàng của họ chất lượng cao như thế lại bị chèn ép. Từng ảnh so sánh khiến cư dân mạng bình luận sục sôi, công nhận hiệu quả chiến dịch lần này thành công vang dội vậy.

Ngày đầu tiên, xưởng gỗ Thu Vũ rất yên tĩnh.

Ngày thứ hai, đã có người mất kiên nhẫn, người gọi điện thoại đến chính là nữ thư ký tiếp đón Thanh Thu kia: "Cô Trọng, cô có ý gì vậy? Cô làm vậy là hoàn toàn bịa đặt."

Trên những đống gỗ vượt qua kiểm tra đều được đóng dấu đỏ đàng hoàng, vì vậy không phải cô muốn làm giả là giả được. Cô thản nhiên nói: "Nói dựa theo thực tế, cô thư ký, những chuyện này tôi sẽ không nói với cô đâu. Nếu cần thì cũng phải do cục trưởng cách cô, bảo ông ta đích thân gọi điện cho tôi." Nói xong, cô dứt khoát cúp điện thoại. Giờ phút này cô không còn sốt ruột nữa.

Bây giờ người vội là cục trưởng, và cả lãnh đạo già và Cận Như Tuyết bị tung ảnh trước công chúng. Thật không ngờ cô ta lại vào hùa với Phương Thu, mà người hiểu rõ nội tình nhất lại là Lê Minh Tùng. Nếu không phải anh cho cô những bức ảnh này, cô cũng không biết Cận Như Tuyết lại biến thành ả đàn bà thế này.

Cô nghĩ đến người đầu hàng trước chính là cục trưởng, sau đó là Cận Như Tuyết và cuối cùng là lãnh đạo kia. Vì một ả tình nhân mà làm chuyện trái quy định pháp luật, ông ta không sợ bị song quy sao?

*Từ “song quy” xuất hiện lần đầu tiên trong “Điều lệ giám sát hành chính nước CHND Trung Hoa” ban hành ngày 9/12/1990.

Điều lệ quy định: Cơ quan giám sát trong khi điều tra vụ án có quyền yêu cầu đương sự “có mặt tại địa điểm quy định trong thời gian quy định, để giải thích, trình bày về vụ việc có liên quan”.

Trên đời này, có lúc vẫn còn ‘vương pháp đấy, chỉ là bạn có biết vận dụng nó hay không thôi, ‘nước bọt’ của thiên hạ còn có thể làm người ta chết đuối, chỉ cần họ không đáp lại, tiếp theo cô sẽ xóa toàn bộ hiệu ứng bôi mờ trên bức ảnh của hai người kia đi, sau đó tung lên mạng. Ha ha, đến lúc đó nhất định sẽ giải quyết được thôi. Nhưng những thứ này nhờ có Lê Minh Tùng.

Của người trả người mà thôi, cô không muốn làm căng, chỉ muốn để đống hàng kia và những đống hàng về sau thuận lợi qua cửa, chỉ đơn giản vậy thôi.

Điện thoại đổ chuông, nhìn dãy số là từ Thành phố F. Vốn cứ tưởng người gọi đến đầu tiên chính là cục trưởng không trụ nổi áp lực, không ngờ lại là Cận Như Tuyết.

Cô ta hận cô đến vậy sao? Nhưng nếu cô ta yêu Hoàng Cảnh Hưng đến thế, vậy cần gì phải bám víu quan hệ với một ông già? Làm thế càng khiến người ta cảm thấy cô ta rất ghê tởm.

"Xin chào, Trọng Thanh Thu nghe đây." Cô thoải mái bắt máy, giọng điệu hững hờ.

Không ngờ đầu bên kia rất yên tĩnh, như thể không có ai nghe, Thanh Thu cau mày: "Cận Như Tuyết, cô có gì cứ nói, nếu không tôi cúp máy đây." Cô không muốn chơi trò khiêm tốn với cô ta, cô không có tâm cơ sâu xa như Cận Như Tuyết.

"Thanh Thu, là tôi đây." Cuối cùng cũng có tiếng đáp lại, hóa ra là giọng nam, giọng nam từng quen thuộc trong ký ức, trầm ấm êm tai.

"Hoàng Cảnh Hưng, sao lại là anh?"

"Ừ, là anh đây, bây giờ em có rảnh không, cùng nhau ăn bữa cơm."

"Rảnh, nhưng mà chúng ta không thể gặp mặt nữa."

"Tại sao?"

"Tôi không ở Thành phố F." Năm ấy, hắn ta buông tay cô, lâu như vậy chưa từng quấy rầy cô. Thật ra Hoàng Cảnh Hưng cũng là một người đàn ông tốt, không thể làm người yêu thì làm bạn vậy.

"Em ra cửa đi." Giọng hắn ta nhẹ nhàng, càng khiến cô nhận ra hắn ta đang khẩn trương.

Cô cầm điện thoại ra cửa, bên ngoài có một người đàn ông đang đứng dưới gốc cây cổ thụ nhìn về phía cô. Vào khoảnh khắc trông thấy cô, ánh mắt hắn ta sáng ngời, có lẽ là chút luyến tiếc. Đã lâu không gặp, cô vẫn xinh đẹp như trước, chỉ là càng ngày càng giỏi giang và trưởng thành hơn thôi.

Hai người đồng thời tắt điện thoại, bỏ vào túi áo. Cô đi về phía hắn ta, có chút kinh ngạc: "Hoàng Cảnh Hưng, thật sự là anh à, sao anh lại tới đây?"

Hắn ta nhướng mày, nhưng ngay sau đó khẽ cười: "Anh thắt nút thì nên để anh tháo. Thanh Thu, là anh làm liên lụy tới em."

Đúng đấy, nói cho cùng cũng thật sự là vì hắn ta. Nếu hắn ta toàn tâm toàn ý sống hạnh phúc với Cận Như Tuyết thì cô ta đã không tới tìm Thanh Thu gây phiền phức.

Vì yêu mà sinh hận, trên đời này tiết mục ấy cứ tái diễn mỗi ngày. Chỉ là lần này Cận Như Tuyết càng chơi càng lớn, chuyện đã chọc đến trung ương rồi, hiện tại rất khó mà thu xếp. Hắn nghĩ hồi lâu, cảm thấy kẻ đầu sỏ như hắn nên ra mặt, nếu không hắn đều có lỗi với họ.

Gần xưởng mộc có một quán cơm nhỏ. Hai người ngồi đối diện nhau, đã lâu chưa gặp, lại không còn kiểu một ngày không gặp như cách ba thu hồi mới quen. Trái tim Thanh Thu đã nguội lạnh, rất nhiều chuyện quá khứ hãy cứ để nó là quá khứ, dù thế nào cũng không thể quay lại như lúc đầu. Mà Hoàng Cảnh Hưng đối diện cô cũng sớm hiểu ra, mình đã không phải là bàn đồ ăn của cô nữa rồi. Năm xưa, lúc hắn rời khỏi đảo Hỏa Sơn, thật ra đã nhìn thấy một người đàn ông khác, đó là Lê Minh Tùng. Hai người đàn ông cùng nói chuyện với nhau rõ ràng, kết quả sau cùng chính là hắn rút lui, mà Lê Minh Tùng hứa hẹn cả đời sẽ đối xử tốt với Thanh Thu.

"Thanh Thu, xin lỗi em." Chọn món ăn xong, hắn ngồi đối diện cô, ngước lên nhìn cô. Cô lúc này vừa đen vừa gầy, khiến người khác đau lòng.

"Không liên quan đến anh, chỉ là cô ta thật sự có chút biến thái, lại có thể nghĩ ra chiêu đó để chơi xấu tôi. Theo lý, tôi không làm gì có lỗi với cô ta, anh yêu tôi là việc của anh, tôi không hề đến với anh..." Cô đột nhiên tức giận. Lần này tuy rằng xưởng mộc đã có thể xoay chuyển, nhưng xét đến cùng cũng là vì cô. Mấy ngày nay tiền kiếm được thì ít, cô biết đang nợ bao nhiêu, kế hoạch của cô và mn chỉ sợ sẽ bị ảnh hưởng. Cô vẫn phải nhắc lại câu nói kia, cô nằm không cũng trúng đạn.

"Thanh Thu..." Bàn tay thon dài của hắn ta thoáng cái nắm lấy tay cô. Hắn cầm rất chặt, thấy cô đen gầy, trái tim trong lồng ngực hắn như thắt lại: "Lê Minh Tùng đâu?"

"Anh ấy..." Thanh Thu bỗng nõi lắp, cô không biết phải nói thế nào: "Anh ấy ra nước ngoài rồi, được vài ngày rồi." Nhưng lúc nói vậy, ngay cả bản thân cô cũng tự hỏi mình nói có thật không. Từ lúc anh mất tích, Lê thị vẫn phát triển như bình thường, việc kinh doanh không hề có dấu hiệu trượt dốc vì sự vắng mặt của anh. Điều này chứng tỏ đằng sau vẫn có người chỉ đạo, mà người kia ngoại từ Lê Minh Tùng, không thể là ai khác.

Ngư Lạc Tuấn luôn ở Ô Khảm, khống chế Bùi Minh Vũ, đó là kẻ mà Thanh Thu hận. Cô thường nghĩ, nếu để cô gặp lại anh ta, nếu tỏng tay cô có một khẩu súng, cô sẽ không do dự bắt nổ đầu anh ta, chỉ là Hy Điệp...

Nghĩ đến cô bé ấy, lòng cô đau nhói. Bùi Minh Vũ nói hiện tại không tìm được bất kỳ tung tích nào của Hy Điệp, cô bé kia như thể tự dưng biến mất khỏi thế gian này, cho dù là ai cũng không tìm được tung tích của cô ấy. Ngay cả ba mẹ cô ấy vẫn tưởng cô ấy ra nước ngoài, bởi vì mỗi một năm ba mẹ cô ấy đều nhận được một khoản tiền gửi từ nước ngoài về. Trên đời này, mỗi người chỉ có một mạng, mà mạng của Hy Điệp là Ngư Lạc Tuấn, còn của cô là Lê Minh Tùng.

"Thanh Thu, nếu anh ta đối xử không tốt với em, vậy thì chúng ta..."

Cô khẽ giằng tay lại thật tự nhiên, sau đó tùy ý vén lọn tóc lòa xòa trước trán: "Cảnh Hưng, anh muốn em thu lại những tấm ảnh kia sao?" Cô trực tiếp chuyển đề tài câu chuyện, không muốn quanh co lòng vòng nữa, đôi khi thẳng thắn một chút tốt hơn, nếu không mệt chết đi được.

Hoàng Cảnh Hưng bưng lên ly rượu mới rót, hương rượu lan tỏa, lúc nuốt vào cổ họng chỉ cảm thấy cay đắng: "Dù sao cũng là vợ chồng, cô ấy vì anh nên mới biến thành như vậy. Cô ấy không có tội, cô ấy cũng sẽ có báo ứng của mình, chỉ là xin em hãy để lại cho cô ấy chút mặt mũi, những tấm ảnh kia..."

Cô cười nhạt: "Hoàng Cảnh Hưng, anh là đàn ông, lúc này tới cầu xin cho cô ta chứng tỏ anh từng có tình cảm với cô ta. Được rồi, tôi sẽ nể mặt mũi anh, nhưng mà điều kiện là hàng của bên tôi lập tức phải được thông qua, hơn nữa còn phải bảo đảm sau này không thể xảy ra chuyện tương tự nữa."

Khóe môi hắn ta nhoẻn cong, hắn cười vẫn đẹp như trước đây: "Thanh Thu, thật ra năm ấy chia tay em, anh không còn liên hệ với cô ấy nữa. Thật không biế cô ấy sẽ làm những chuyện này, về vấn đề này, anh sẽ khuyên cô ấy."

"Được, tôi sẽ chờ tin tức của anh." Cô bưng ly rượu lên chạm ly với hắn. Nói thật, bây giờ Hoàng Cảnh Hưng đã trưởng thành hơn rất nhiều rồi, làm chuyện gì cũng mang phong thái của đàn ông chín chắn, không còn là cậu bé to xác trong trường năm nào nữa: "Cảnh Hưng, tạo sao không thử đón nhận cô ấy thêm lần nữa?" Cô và hắn đã không có duyên, nếu Cận Như Tuyết còn yêu hắn, vậy tại sao hắn không cho bọn họ cơ hội này?

Khóe môi hắn mỉm cười nhưng có chút gượng gạo, giọng điệu chắc nịch, khó kiềm nén nỗi cô đơn: "Em không hiểu đâu, hôn nhân mà không có tình yêu chẳng khác nào nấm mộ."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.