Chồng Bá Đạo Tình Yêu Sâu Sắc (Ông Xã Đại Nhân Thật Khó Chiều)

Chương 289: Không xảy ra chuyện gì cả



Xem ra, bây giờ cô không thể nóng vội được, bằng không Lê Minh Tùng kẹp ở giữa sẽ rất khó xử, nhìn biểu hiện của anh ở khách sạn lúc đó là biết.

Đột nhiên cô cảm thấy đau lòng cho Lê Minh Tùng, có lẽ không phải là anh không muốn gặp cô, chỉ là vì chuyện đôi mắt mù, còn có cả sự ép buộc của Ninh Tử Du nữa.

Đêm hôm đó, cô trằn trọc không ngủ được, cho nên khi trời vừa sáng cô liền thức giấc, ngồi trước bàn trang điểm, anh nói hôm nay sẽ gặp cô, vậy cô dậy sớm đợi anh, đợi anh nói cho cô tất cả nguyên nhân hậu quả.

Thực ra, từ phản ứng của Ninh Tử Tô đối với Lê Minh Tùng lần đầu tiên gặp, cô cũng đã từng nghĩ có khi nào Lê Minh Tùng không phải là con của Ninh Tử Tô, không ngờ một suy đoán tùy tiện lúc đó bây giờ lại trở thành sự thật, mẹ cô cũng đã xác nhận, vậy thì đó chắc chắn là sự thật.

Cả một buổi sáng cô đều yên lặng ngồi chờ trước cửa sổ, nhưng điện thoại trong tay vẫn chẳng hề kêu lên lấy một lần.

Yên lặng như vậy cô càng cảm thấy bất an.

Kết quả đợi ba năm lại thành ra thế này thật khiến cô không cam tâm.

Đúng vào lúc cô cảm thấy mình sắp sụp đổ đến nơi, cuối cùng thì điện thoại trong tay cũng vang lên báo tin nhắn đến.

Anh đợi em ở dưới, A Tùng.

Cô gần như là lao vụt ra khỏi nhà, căn bản không để ý đến ánh mắt kinh ngạc của ba mẹ, càng không để ý đến tiếng gọi sau lưng, “Thanh Thu, có chuyện gì mà vội thế.”

Cô tùy tiện đáp, “Con ra ngoài một tí, tối muộn mới về.”

Sau đó liền biến mất ngoài cửa, đằng sau là tiếng cánh cửa đóng lại chát chúa, chẳng hề dễ nghe.

Ghế lái của chiếc xe đỗ dưới nhà trống không, cô chẳng chút khách khí ngồi lên, sau đó vừa thắt dây an toàn vừa quay sang nói với Lê Minh Tùng, “Không cho phép Tiểu Ngô đi theo.”

“Được.” Anh đồng ý, ánh mắt nhìn chằm chằm vào một điểm nào đó phía trước, chuyện anh không nhìn thấy vẫn khiến mặt hồ yên ả trong lòng cô rung động, rồi rung động đó càng lúc lan thành những vòng sóng trên mặt hồ.

Đi đâu căn bản không cần hỏi anh, anh không nhìn thấy thế cho nên danh lam thắng cảnh gì đó đối với anh đều là như nhau, cô lái xe đến vùng ngoại ô, thả chân ga dừng xe lại ổn định rồi mới mở cửa sổ.

Không khí tươi mát vùng ngoại ô xông vào khoang mũi, cô lại không có tâm trạng nào mà cảm nhận, mở cửa xe bên phía anh ra, kéo anh ngồi xuống một bụi cỏ cao lớn dưới bóng cây, “Minh Tùng, mẹ em không phải hồ ly tinh, thật đấy, anh đừng phớt lờ với em.”

Cô hoảng hốt hôn lên môi anh, ôm eo anh, kéo anh cùng nằm xuống bụi cỏ, đôi mắt khẽ nhắm lại nghe giọng điệu trầm trầm của anh: “Nếu như phớt lờ em, anh đã không đến tìm em rồi.”

Sau mấy chữ đó, nụ hôn ập đến rào rạt, bên tai cô loáng thoáng nghe thấy anh nói, “Em là em, mẹ em là mẹ em.”

Cô lập tức khóc òa lên, trái tim chua chát lập tức trở nên ấm áp vào giờ khắc này.

Cả đời này của cô có anh là đủ rồi.

Không quan tâm đến cái gì hết, anh hôn cô điên cuồng mà ngang ngược.

Ngày hôm đó mẹ nói với anh rằng, anh có thể lấy bất kỳ ai cũng được, chỉ trừ Thanh Thu. Nếu là cô, anh sẽ gặp báo ứng, thậm chí còn không cho phép anh động vào cô.

Cỏ xanh bao bọc lấy họ, anh che chắn cho cô.

Khi anh phủ lên người cô, thân thể cô mềm mại như nước, tất cả đều giống trước kia.

Tất cả một khi đã bộc phát thì không thể kiềm chế được nữa.

Khu ngoại ô vắng vẻ, tiếng gió xào xạc, quần áo tán loạn trên thảm cỏ xanh từ xa nhìn lại trông như những đóa hoa đủ màu sắc.

Cũng may, vùng núi này không có người.

Trước khi có cô, anh từng có vô số phụ nữ, nhưng kể từ khi gặp được cô, anh liền cảm thấy tất cả bọn họ đều không thể bì kịp một phần niềm vui sướng của cô đã mang lại cho anh.

Cô chính là yêu tinh do ông trời phái đến để thu phục anh khiến cho anh ngay đến cả Phương Thu cũng vứt sang một bên. “Minh Tùng…” Cô khẽ gọi, lại cảm thấy bả vai mình mát mát, cảm giác này khiến cô chợt mở bừng mắt, mà đúng lúc này, Lê Minh Tùng như một mũi tên sắp bay ra khỏi cung, đúng vào lúc anh bật dậy anh cũng kéo cô đứng dậy với anh.

“Xe ở đâu?” Anh gào lên.

Cô lập tức thoát ra khỏi lòng anh, nhìn xung quanh, tát cả đều yên tĩnh như vậy, cô không biết anh đang sợ cái gì, “Minh Tùng, sao thế?”

“Xe ở đâu?”

“Bên này.” Kéo tay anh chỉ về phía cái xe, anh lập tức chạy về phía đó, sau đó mở cửa ngồi vào trong, Thanh Thu đã thu dọn tất cả quần áo sau đó ngồi cũng ngồi vào trong xe.

Trong tay anh xuất hiện thêm một khẩu súng.

“Có người?” Cô nghi ngờ hỏi, trong tầm nhìn ngoài Lê Minh Tùng ra thì không còn bóng người nào khác.

“Mặc quần áo nghiêm chỉnh vào, mau lái xe đi.” Lê Minh Tùng cảnh giác cảm nhận mọi thứ xung quanh, vừa rồi anh rõ ràng cảm nhận được một luồng khi lạnh, hơi thở lạnh lẽo đó dường như tồn tại cách vị trí của anh và Thanh Thu không xa.

Anh nghi ngờ rồi lại khổ sở vì không nhìn thấy, không thể chứng minh được phán đoán của mình.

“Minh Tùng, anh sao vậy? Sao anh buồn vui thất thường vậy?” Thanh Thu vừa mặc quần áo vừa nói.

“Ồn chưa?” Anh giơ tay ra, cánh tay chạm vào vai cô, sờ được quần áo trên vai cô, mới yên tâm nói, “Mau lái xe đi, chúng ra rời khỏi nơi này.”

Thanh Thu nghe lời lái xe đi, cô không biết anh đang làm sao, có điều cô tin tưởng anh, cho nên anh làm gì cô cũng đều cho đó là đúng.

Xe lái đi thật xa rồi, ra khỏi vùng rừng núi đồng không mông quạnh, nhưng khi thực sự đi vào đường quốc lộ, anh cuối cùng mới thở phào một hơi, có lẽ là anh đã nhầm, vừa nãy không có gì xuất hiện cả.

Nhưng hơi thở lạnh lẽo đó rõ ràng là…

Thanh Thu đã hoàn toàn thả lỏng, cô bật đài trong xe lên, giọng nói của hai MC nam nữ đang dẫn một chương trình vô cùng nổi, cô nghe loáng thoáng mấy câu, “Minh Tùng, anh đến nhà em nhé?”

Lê Minh Tùng lắc đầu, “Thanh Thu, để qua một thời gian nữa đã.”

“Tại sao?” Cô buồn bực, “Mẹ em không phải là hồ ly tinh gì đó.” Cô đột nhiên nhớ ra những gì Lê Minh Tùng nói với mẹ anh, trong lòng cảm thấy không thoải mái.

“Thanh Thu, anh không có ý đó, anh đang muốn đợi mắt anh khỏi hẳn rồi mới đến gặp bố mẹ em, bằng không anh đến gặp hai bác với bộ dạng thế này lại càng khiến hai bác lo lắng cho em hơn.”

“Không sợ, ba mẹ đều không phải là người như thế.”

Truyện được cập nhập mỗi ngày trên

“Nhưng anh, anh sẽ không thoải mái.” Cuối cùng anh cũng nói ra câu đó, người không nhìn thấy là anh, “Thanh Thu, anh không muốn em hiểu nhầm cũng xin em tin anh, đợi mắt anh khỏi rồi anh nhất định sẽ đi gặp ba mẹ em.” Nếu như anh đến mà bị mẹ biết được, chỉ sợ lại là một trận cãi vã nữa, đó là mẹ anh, anh sao có thể làm thế được?

Có một số chuyện, thực ra rất mệt.

“Được rồi, anh không đi thì thôi, nhưng mà anh cũng phải đến thăm Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh chứ, hai đứa nhớ anh lắm.”

Anh vẫn cứ lắc đầu, “Không được, Thanh Thu, thực ra mỗi tháng anh đều có thể nghe thấy tiếng hai đứa một lần.”

“Lê Minh Tùng, nếu như anh đã có thể lại gần nghe giọng hai đứa, vậy tại sao vẫn có thể nhẫn tâm không gặp cả hai đứa? Anh thật tàn nhẫn.” Quỳnh Quỳnh và Thùy Thùy đều rất nhớ ba, hai đứa nhớ anh như vậy mà dường như anh chẳng hề nhớ đến hai đứa.

Lê Minh Tùng cau mày nói, “Anh không mốn để hai đứa phải lo lắng.”

“Nhưng hai đứa đều rất nhớ anh, Tùng, chúng ta đi đón hai đứa được không.” Trời vẫn còn sáng, mới sang đầu chiều, cô đột nhiên muốn đi đón hai đứa sau đó cả nhà cùng đến công viên nào đó ngồi chơi, chỉ cần ngồi thôi là được, cảm giác bốn người trong gia đình cùng ở bên nhau chắc chắn là rất tốt, cô đã quá lâu rồi không tận hưởng cảm giác đó, đột nhiên rất nhớ đến khoảng thời gian còn ở đảo Hỏa Sơn.

“Thanh Thu, không cần đâu, chỉ cần anh đứng nghe giọng hai đứa từ xa là được rồi.” Cô còn định phản đối nhưng nghĩ đến chuyện anh không nhìn thấy, có lẽ anh đang tự ti. Nghĩ nghĩ rồi cùng gật đầu đồng ý.

Cô không biết anh nghe giọng hai đứa bằng cách nào, nhưng khi xuống xe không ngờ anh lại chậm rãi bước dọc con đường vào phòng thường trực.

Hiển nhiên, anh thường xuyên đến nơi này nên rất quen thuộc.

Thanh Thu theo anh đi vào, ông cụ trong phòng thường trực nhìn thấy anh liền cười cười, chỉ vào cánh cửa đằng sau lưng, “Vào đi.”

Nhìn thấy nụ cười có chút thần bí của ông lão, Thanh Thu thật sự không biết họ đã chơi cái trò này từ bao giờ, lại bị anh nắm tay kéo vào trong căn phòng nhỏ đằng sau.

Cửa chính vẫn đang mở, cửa sổ cũng đang mở, Lê Minh Tùng yên lặng ngồi trên ghế, Thanh Thu cũng không hỏi, anh thích làm thế nào thì làm thế đó.

Cô ngồi bên cạnh anh, đưa tay nắm lấy tay anh, lòng bàn tay anh có những vết chai nhỏ, vẫn y như trước kia chưa hề thay đổi.

Tiếng chuông tan trường vang lên đúng vào lúc này.

Bên tai cũng có tiếng trò chuyện ríu rít đùa giỡn của học sinh tiểu học lúc tan trường.

Rất nhanh chóng, trong lúc Thanh Thu đang đợi đến mức buồn ngủ thì bên ngoài vang lên tiếng ông cụ gọi tên hai đứa, “Trọng Thùy Thùy, Trọng Quỳnh Quỳnh, hai đứa lại đây một chút.”

“Ông ơi có chuyện gì thế ạ? Bánh trẻo ông cho chúng cháu lần trước ăn ngon lắm ạ.”

“Vâng, còn có cả bánh bao nhỏ nữa ạ, nhưng mà ông ơi, chúng cháu không thể ăn đồ của ông mãi được, chúng cháu đi trước đây ạ”

Ông cụ xòe bàn tay vẫy vẫy, “Thùy Thùy, Quỳnh Quỳnh, các cháu xem, lần này trên tay ông làm gì có cái gì đâu.” “Vậy thì tốt rồi, có phải ông lại muốn bọn cháu trò chuyện với ông một lúc nữa đúng không ạ?”

“Ừ đúng rồi, một lúc thôi, năm phút thôi.”

Thùy Thùy nhìn vọng ra ngoài cửa sổ, “Vậy thì ông ngoại cháu đến thì làm thế nào? Không thấy bọn cháu đâu ông sẽ lo đó ạ.”

“Không sợ, đến lúc đó ông ấy sẽ tự biết đến đây tìm các cháu, sau đó cháu về với ông ngoại có được không?”

Cứ thế cuộc nói chuyện của ông cụ và hai đứa bé bắt đầu, mà Lê Minh Tùng từ đầu đến cuối đều ngồi im lặng, đầu Thanh Thu dựa vào Lê Minh Tùng, trên người anh vẫn có mùi vị của cô, nhớ đến cảnh tượng xảy ra ở ngoại ô vừa rồi, gương mặt cô vụt đỏ bừng, “Minh Tùng…” Trán cô chạm vào cằm anh, “Nếu như hai đứa biết anh ở đây, nhất định sẽ rất vui.” Cô cảm thấy anh rất ngốc nghếch, có khi anh xuất hiện hai đứa sẽ không quan tâm đến việc anh có nhìn thấy được hay không nhưng mà cô lại nghĩ, cô hiểu anh đang băn khoăn điều gì, người không nhìn thấy là anh chứ không phải là cô, thế nên cô nắm chặt lấy tay anh không nói gì cả, tiếp tục dựa vào anh. Trong căn phòng bên ngoài vang lên giọng nói vui vẻ của hai đứa bé, “Tạm biệt ông.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.