Chồng Bá Đạo Tình Yêu Sâu Sắc (Ông Xã Đại Nhân Thật Khó Chiều)

Chương 297: Minh tùng, anh nhất định phải quay về



“Người đâu, trói bọn họ lại, đợi chúng tôi đến nơi an toàn thì thả bọn họ.” Phương Mẫn nhớ Lê Minh Tùng từng nói, nếu như cô ta làm gì Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh, thì bây giờ cho dù có đi cùng, anh cũng sẽ không bỏ qua cho cô ta.

Cô ta đã sớm muốn rằng nửa đời sau của mình sẽ gả cho người đàn ông này, cho nên bây giờ mọi thứ không được phép có bất kỳ sơ xuất gì, cô ta vừa không được làm hại ba mẹ con nhà Thanh Thu vừa phải bảo đảm bản thân có thể đưa Lê Minh Tùng đi một cách thuận lợi.

Biết trước Lê Minh Tùng đã phong tỏa xung quanh chỗ ở của cô ta nhưng anh hoàn toàn không ngờ được rằng, thực ra cô ta đã chuẩn bị sẵn một lối thoát khác.

Đây chính là cẩn thận mấy cũng có thiếu sót.

Thanh Thu và bọn trẻ bị áp giải đi sát theo sauPhương Mẫn, còn Lê Minh Tùng vẫn luôn dựa trên người Lạc Phương Mẫn, gần như bị cô ta lôi đi.

Anh thật sự hôn mê bất tỉnh rồi sao?

Thanh Thu hoảng sợ nhìn thân hình cao lớn bất động mặc cho Phương Mẫn lôi đi, lòng cô nặng trĩu. Nếu như anh bị Phương Mẫn đưa đi thì cô biết phải làm sao?

Cô muốn hét, nhưng cô tuyệt nhiên hét không nổi, đàn em của Phương Mẫn không phải là đám ăn không ngồi rồi. Lúc này cô và bọn trẻ đã bị trói chặt, vẫn có thể đi chỉ là không thể nói chuyện, miệng ai cũng đều bị dùng khăn bịt lại. Bọn họ chỉ có thể dương mắt mà nhìn Lê Minh Tùng bị Phương Mẫn đưa đi.

Truyện đươc cập nhập trên!

Bỗng nhiên Phương Mẫn quay đầu lại, nhìn Thanh Thu mà cười: “Cô cứ ở đây mà đợi đi, đợi đến khi mấy người này thả các người cũng chính là lúc mà tôi đưa Minh Tùng rời khỏi thành phố F này rồi.”

Mắt cô ngấn lệ, cô muốn hét nhưng bất lực.

Trong ánh sáng lờ mờ, Thanh Thu nhìn không chớp mắt bóng dáng hai người một nam một nữ nơi góc hành lang, dần dần tới tận khi mất hút.

Anh đi rồi, nhưng khoảnh khắc trước khi đi vẫn cố gắng làm tất cả cho cô và bọn trẻ.

Thanh Thu gạt đi nỗi sợ hãi cùng đau khổ trong lòng, rõ ràng đã nói rằng cô phải cùng anh đi phẫu thuật, lúc đó mắt anh sẽ có thể nhìn thấy, nhưng bây giờ cô và anh đã xa cách nhau rồi.

Xung quanh vẫn phảng phất đâu đó hơi thở của anh nhưng lại mơ hồ tựa như đang dần nhạt mất.

Minh Tùng, đừng đi.

Đừng đi.

Trái tim cô gào thét, nhưng người đàn ông trong đường hầm kia đã ngủ say rồi. Lúc uống chén trà đó anh đã biết bản thân phải đi trên con đường không thể quay lại rồi, cho dù không muốn nhưng cũng không còn lựa chọn nào khác.

Một dòng lệ chảy xuống nơi đôi mắt đang nhắm nghiền, long lanh trong suốt, tối đó không biết là ai phụ ai.

Chỉ có một tiếng gào thét vang vọng trong bầu trời đêm.

Đợi anh.

Đợi anh.....

Đôi mắt đẫm lệ nhòa đi, bên cạnh cô còn có Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh, cô lại khóc trước mặt bọn trẻ, lần đầu tiên yếu ớt đến vậy, sự đợi chờ ấy thật ra lại là ly biệt. Sa Duy Hân anh ta lại vẫn không tới.

Đột nhiên cô cảm thấy hơi ghét Sa Duy Hân, cô nghĩ chắc anh ta đã hiểu lầm rất nhiều chuyện rồi, nếu không sớm đã đến rồi, cũng sẽ không có kết cục như bây giờ. Mắt Lê Minh Tùng không thấy gì nhưng anh vẫn bảo vệ cô và Thùy Thùy, Quỳnh Quỳnh.

Bên tai chợt vang lên tiếng ầm lớn, phút chốc trong ngoài phòng khách đều loạn hết cả lên. Ở đây ai cũng biết Lạc Phương Mẫn đã đi rồi. Lúc trực thăng đáp trên sân thượng, lúc Sa Duy Hân chạy thẳng về phía cô và bọn trẻ, lại một lần nữa cô kinh ngạc đến ngây người trong cùng một đêm.

Sa Duy Hân bế Cận Như Tuyền trên tay, máu trên người cũng không biết là của bản thân hay của Cận Như Tuyền.

Dây trói được cởi, chiếc khăn bịt trong miệng cũng dược gỡ xuống, Thanh Thu liền dang tay ôm chặt Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh vào lòng. Không vội tìm anh ta tính sổ, Thanh Thu chỉ về hướng mà Lạc Phương Mẫn rời đi rồi nói: “Nhanh....đuổi theo nhanh.....Minh Tùng bị đưa đi rồi.” Tính sơ sơ thời gian thì bọn họ ít nhất cũng đi được mười mấy phút rồi, nhưng mười mấy phút có thể xảy ra rất nhiều chuyện, có thể bây giờ bọn họ đã rời khỏi thành phố F rồi.

“Ha ha, Trọng Thanh Thu, cô khiến tôi mất đi người đàn ông mà tôi yêu, tôi cũng phải khiến cô mất đi người đàn ông cô yêu, khiến cô mãi mãi cũng không có được Lê Minh Tùng. Ha ha, cô đuổi cũng vô dụng thôi, đường hầm này thông thẳng ra biển, đào mấy năm nay cũng chính là vì có thể nhanh chóng rời đi. Bây giờ chắc Phương Mẫn đã cùng anh ta lên thuyền rồi, cô có đuổi cũng vô dụng.” Cận Như Tuyền nói lớn, đáy mắt phảng phất nét cười mơ hồ, dường như trong mắt cô ta vẫn có bóng hình của người đàn ông cô ta từng yêu. Nhưng cô ta và hắn ta khó mà có thể gặp được nhau, hắn ta đi ra ngước ngoài rồi, còn cô ta lại vĩnh viễn bước trên con đường không có lối về. Cô ta nhớ ngày hôm đó hắn ta ngồi im trước mặt cô ta, tay cầm bức ảnh cô ta và cấp trên thân mật, hắn ta nói: “Buông tha cho Thanh Thu đi, thật sự giữa tôi và Thanh Thu không có gì, cô ấy không yêu tôi. Như Tuyền, nếu như cô buông tay, tôi sẽ rời khỏi đây, mãi mãi không gặp Thanh Thu nữa, hơn nữa tôi hứa với cô chỗ ảnh này sẽ mãi mãi không bị truyền ra ngoài.”

Tối hôm đó, cô ta buông tay, nhưng trong sâu thẳm trái tim cô ta vẫn luôn là hận thù.

Cảnh Hưng nhìn thấy những bức ảnh đó rồi, cho nên bọn họ vĩnh viễn cũng không thể đến với nhau.

Hai người bọn họ, Hoàng Cảnh Hưng đối với cô ta là sự phản bội của trái tim, còn cô ta đối với hắn ta lại là sự phản bội của thể xác, hai sự phản bội cũng kết thúc hoàn toàn một cuộc hôn nhân. Cô ta gần như nghiến răng nghiến lợi khi ký ba chữ Cận Như Tuyền trên tờ giấy ly hôn.

Đời này cô ta không có được tình yêu vậy thì cô ta cũng không để cho Thanh Thu có được nó.

Sa Duy Hân đuổi theo, Thanh Thu bất động, cô ôm chặt bọn trẻ đứng trước mặt Cận Như Tuyền. Nếu như có thể đuổi kịp vậy thì là số phận của cô, nếu như không thể đuổi kịp thì cũng là số phận sắp đặt. Lúc này cô mới biết mình đã trách nhầm Sa Duy Hân rồi, sở dĩ Sa Duy Hân không kịp đến là bởi vì Cận Như Tuyền ngăn cản, còn tất cả lý do khiến Cận Như Tuyền ngăn cản lại chính là vì cô.

Quả nhiên nhân quả cuộc đời này là một vòng tuần hoàn, là lỗi của cô, chính là lỗi của cô.

Cô lẳng lặng nhìn Cận Như Tuyền, nhìn một hồi thật lâu, cuối cùng sự trầm tĩnh của cô cũng khiến Cận Như Tuyền im miêng lại.

Cận Như Tuyền cứ luôn mồm gào thét giận dữ, nhưng sau một lúc lâu vẫn không nhận được phản ứng của Thanh Thu, cô ta cũng mệt mỏi lắm rồi.

Cô ôm lấy bọn trẻ, toàn thân run nhẹ, khẽ giọng nói: “Thùy Thùy, Quỳnh Quỳnh đừng sợ, ba sẽ quay lại bởi vì ba và mẹ yêu thương lẫn nhau, bởi vì trong mắt hay trong tim ba mẹ đều không thể có thêm người khác nữa.”

Hai thân hình bé nhỏ dán chặt vào người cô, vô cùng ấm áp, sắc mặt Cận Như Tuyền bắt đầu tái đi. Mặc dù cô ta đoán rằng Lê Minh Tùng đã bị đưa đi rồi nhưng Thanh Thu vẫn có ưu thế hơn cô ta, đó chính là cô còn có hai đứa con, còn cô ta một thân một mình, từ nay về sau sẽ chỉ có cô độc và quạnh hiu đi cùng cô ta thôi.

Thấy bọn trẻ cuối cùng cũng không còn run nữa, lúc này Thanh Thu mới yên tâm mà từ từ ngẩng đầu, đôi mắt long lanh nhìn chằm chằm Cận Như Tuyền, bất ngờ giơ tay tát bốp một cái vào mặt Cận Như Tuyền. Giữa lúc Cận Như Tuyền còn đang hoảng hốt, cô trầm giọng nói: “Cái tát này là cho Hoàng Cảnh Hưng, trước nay hắn ta chưa từng làm gì tôi, giữa chúng tôi trong sạch. Nếu như cô thật sự yêu hắn ta thì nên tha thứ nên cho hắn ta mọi thứ chứ không phải chỉ là níu giữ, cho nên cô mất đi hắn ta cũng là đáng đời.”

“Bốp” lại một cú tát giáng trời, cô lại nói: “Cái tát này là cho Minh Tùng, anh ấy và cô không có bất cứ quan hệ gì, cô lại vì tôi mà trút giận sang anh ấy, cho nên quả báo của cô chính là cả đời này cũng không có được điều mình muốn. Còn tôi tin rằng Minh Tùng của tôi sẽ quay lại, nhất định sẽ quay lại. Còn nữa, tôi phải nói với cô rằng, người tôi yêu nhất trong lòng chỉ có Lê Minh Tùng, từ lâu đã không có bóng hình của Hoàng Cảnh Hưng rồi.” Dứt lời Thanh Thu hai tay dắt hai đứa trẻ đi ra cửa chính, cô không muốn ở đây thêm một giây phút nào nữa, nơi này như thể cơn ác mộng cứ quấn lấy cô. Một lần ba năm về trước, còn cơn ác mộng hôm nay cô cũng không biết còn có thể tỉnh lại hay không, nhưng cô biết ít nhất nó cũng sẽ quấy rầy cô rất lâu rất lâu, bởi vì Minh Tùng đi rồi.

Nhưng trái tim cô lại ngập tràn hạnh phúc, bởi vì anh đi khỏi cũng là vì cô vì Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh, như vậy là cô đã mãn nguyện rồi.

Đợi anh, cô sẽ đợi anh quay về, cô tin rằng anh nhất định sẽ quay về.

Cận Như Tuyền lại quên mất phải đáp trả lại hai cái tát của Thanh Thu, nước mắt rơi lã chã, toàn thân yếu ớt nằm bò trên đất. Cô ta đột nhiên phát hiện mặc dù bản thân giúp Lạc Phương Mẫn đưa Lê Minh Tùng đi nhưng cô ta vẫn hai bàn tay trắng, giờ khắc này cô ta thấy trái tim mình chỉ còn lại nỗi trống vắng quạnh hiu, đúng là rất cô đơn.

Thanh Thu không nói gì thêm, nhưng khoảnh khắc này cô thật sự hối hận.

Có lẽ nên dừng tay sớm hơn, cô đã hứa với Hoàng Cảnh Hưng rồi, nhưng cuối cùng cô vẫn không ngăn được cơn giận trong lòng mà làm chuyện này một lần nữa.

Bọn họ đều đi rồi, ha ha, chỉ để lại một mình cô.

Giờ cô mới biết điều đau khổ nhất trên thế gian chính là không có cách nào có được tình yêu đích thực, không có cách nào tha thứ, còn cả đời này của cô chỉ có thể trải qua trong sự sám hối.

“Mẹ, mẹ nói ba sẽ quay lại có phải không?”

“Ừ, đúng vậy.” Đường hầm rất tối, cô không đem bọn trẻ đuổi theo nhưng trái tim cô vẫn luôn đi cùng anh.

Anh ở đâu thì cô cũng ở đó.

“Mẹ, cô đó đáng sợ quá, còn đáng sợ hơn cả cô đưa ba đi, toàn thân cô ấy toàn là máu.”

Bọn trẻ nói vậy Thanh Thu mới nhớ lại ban nãy toàn thân Như Tuyền thật sự đều là máu. Cầm điện thoại định gọi mới nhớ ra số điện thoại mà hồi trước Hoàng Cảnh Hưng lưu lúc trước đã bị cô xóa từ lâu rồi. Lúc đó cô nghĩ, hắn ta cũng chỉ là một người đi ngang qua cuộc đời cô mà thôi, đi qua rồi thì sẽ không để lại trong trái tim cô chút rung động gì.

Nghĩ một hồi, cô gọi cho Tiểu Ngô, nhờ cậu ta đưa Cận Như Tuyền đi xử lý vết thương, làm điều này là cô đã cố gắng hết sức rồi, từ nay về sau người phụ nữ đó có sống hay chết thì cũng không liên quan tới cô.

Ra khỏi cửa, phía cuối con đường dài đằng đẵng là chiếc xe mà cô cùng Lê Minh Tùng đi tới, cô dắt bọn trẻ từ từ lại gần, mở cửa xe. Con gái cao lên rồi, lúc bước vào xe cô phát hiện con gái sắp cao tới cằm cô rồi, thời gian trôi qua thật nhanh, nhanh đến nỗi cô đuổi không kịp.

Có con gái thật tốt.

“Mẹ, chúng ta đi đâu?”

“Về nhà.” Cô đáp nhẹ tênh, cô phải về nhà, về nhà của bọn họ, sau đó đợi anh.

“Nhà nào ạ?”

“Nhà ông nội các con từng ở.” Nơi đó mới thật sự là nhà của Lê Minh Tùng, căn biệt thự đó, quạnh quẽ bao lâu nay, bây giờ là lúc nên quay về.

“Vậy ông bà ngoại thì sao?”

“Cùng đi.” Cô cười, Minh Tùng, cô phải tự mình đứng lên rồi, cô phải đưa mọi người trong nhà đến đó, cô hy vọng căn biệt thự ấy sẽ náo nhiệt chứ không cô quạnh nữa. Đột nhiên cô có chút sợ hãi nỗi cô đơn khi ở một mình.

Minh Tùng, nhất định phải quay trở lại nhé.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.