Cô vừa đón lấy váy cưới bước vào phòng thử vừa liếc nhìn Bùi Minh Vũ ngồi yên lặng nãy giờ phía sau nói: “Minh Uy, là nó sắp kết hôn hay là em sắp kết hôn vậy?”
Chẳng ngờ Bùi Minh Vũ lại phì cười một tiếng, “Em cứ coi như em sắp kết hôn là được rồi.”
Nhưng cô một mình kết hôn không được, cô vốn không làm cô dâu được.
Mặc xong bước ra ngoài thở hồng hộc nhưng đứng trước mặt Bùi Linh Linh cô chỉ có thể cười, tuyệt đối không được lộ ra chút gì không vui. Hình như Bùi Linh Linh thật sự rất khó chịu, nhìn nó đúng thật là bị tiểu quỷ trong bụng dày vò khốn khổ rồi, còn nôn tới mức nước mắt nước mũi tèm nhem cả rồi.
“Chị, đẹp này, chị mặc bộ này đẹp.”
“Thế bộ kia thì sao?” Bùi Minh Vũ chỉ sang bộ khác bên cạnh.
“Phải thử, cũng phải thử, chỉ có thử lên mới biết bộ nào đẹp nhất, chị, chị giúp em, chị mặc váy cưới thật đẹp, em ghen tị quá đi.”
“Vậy em tự thử đi, em mặc cũng đẹp như vậy.” Cô gào lên, nhưng trên mặt vẫn giữ nét cười, rõ ràng không bằng lòng nhưng lại dường như rất muốn, cô thích thú nhìn bản thân mặc những chiếc váy cưới này trong gương, giống như Minh Tùng sắp quay về vậy.
Vì thế lại thử thêm một bộ, cô càng thử tâm trạng càng khoan khoái.
Trong lúc đó, Bùi Linh Linh không biết đã đi vào nhà vệ sinh không biết bao nhiêu lần, cô cảm giác Bùi Linh Linh cố ý, nhất định là lười biếng, muốn há miệng chờ sung.
Thử đến bộ cuối cùng rồi, cô cởira cởi vào cứ như một cái móc treo quần áo vậy, cô cừa vuốt nếp nhăn vừa liếc Bùi Linh Linh nói: “Tối qua chị về đến phòng mới nhìn thiệp mời của em, nhìn cả nửa buổi, bây giờ nghĩ lại cảm giác cứ như nhìn nhầm vậy, Linh Linh, có phải ngày tháng em viết sai rồi không? Nếu như sai thì bây giờ sửa vẫn kịp, nếu không gần lúc đó mới sửa người ta sẽ tưởng em đừa giỡn họ đấy.”
“Không sai mà.” Bùi Linh Linh chớp mắt, một tay đặt trên bụng, một tay khoác tay Bùi Minh Vũ vui vẻ đứng dậy, dáng vẻ đó hạnh phúc biết nhường nào.
“Chẳng lẽ không phải mùng mười tháng sau?”
“Không phải, là mùng mười tháng này.”
“Chỉ còn ba ngày nữa, em có nhầm không vậy?”
“Không sai mà.”
“Ba ngày đã gả cho người ta rồi?” Thế này cũng vội quá rồi, còn chưa chuẩn bị gì.
“Vâng.”
“Có phải hơi gấp không?” Chưa thấy cô gái nào vội vàng kết hôn đến vậy, cũng không chuẩn bị cho tốt đã kết hôn rồi.
“Không.”
“Chuẩn bị xong hết rồi?”
“Vâng, trái tim đã chuẩn bị xong rồi, chuẩn bị mấy năm rồi, chị, chỉ cần chuẩn bị xong trái tim thì những cái khác đều không quan trọng.” Bùi Linh Linh nói đạo lý, đương nhiên mắt cứ hướng về Bùi Minh Vũ mà nói.
Bùi Minh Vũ cứ cười nãy giờ, nụ cười thật đẹp khiến Thanh Thu ngẩn ngơ nhìn anh ta qua gương, cô thật sự bỏ lỡ anh ta rồi.
“Minh Uy, anh nói có đúng hay không? Đây là anh dạy em, anh không được im lặng.”
“Ừ ừ, đúng vậy, là anh nói vậy.”
“Bùi Minh Vũ, bây giờ ây cũng biết lãng mạn rồi à, lại còn lừa vợ như vậy nữa.” Thanh Thu mặc váy cưới xoay một vòng trước mặt hai người, “Bộ này đẹp không? Chị khuyên nên chọn bộ này, đẹp quá.”
“Được, vậy thì cứ vậy mà làm, chọn bộ này.” Vung tay một cái, Bùi Linh Linh cứ thế đã chọn xong váy cưới.
Thanh Thu nhíu mày, “Quyết định rồi?”
“Vâng, quyết định rồi.”
“Chị bảo bộ này là em chọn luôn bộ này rồi?”
“Đúng vậy, em cũng không muốn phải mệt mỏi làm gì, ngoài Minh Uy ra thì những thứ khác đều không quan trọng, anh ấy mới là quan trọng nhất.”
Xem kìa, khéo ăn khéo nói vậy đấy, cái miệng nhỏ kia cứ như một giây không khen bạn trai thì sẽ chết vậy.
“Đi thôi, mệt chết đi được.” Cô chịu hết nổi rồi, không muốn nhìn hai người này ân ái trước mặt nữa, cô hận một nỗi không thể hất tay một cái mà xóa đi nụ cười hạnh phúc trên khóe môi Bùi Linh Linh, cô ghen tị, thật sự rất ghen tị.
“Đợi đã, nếu chị đã đến rồi thì giúp em chọn nhẫn nữa đi, một lát là xong, chị nhìn qua là được. Ôi ngày hôm qua em nhìn cả ngày trời nhưng vẫn chưa quyết định được, phiền thật.”
“Không chọn.”
“Chọn.”
“Đi mà, cháu trai chị trong bụng em đang cầu xin chị này.” Giọng điệu nũng nịu của mấy cô gái trẻ, phiền thật.
“Bùi Linh Linh, em xem bây giờ em mấy tuổi rồi, cứ như mới tám tuổi vậy.”
“Chị, chị đừng nói bừa, chị từng nhìn thấy ai mới tám tuổi đã mang thai chưa?”
Cô phì cười, Bùi Linh Linh ấn cô ngồi xuống, “Chọn giúp em.”
Rất nhiều mẫu mã kiểu dáng, nói thật bây giờ cô cũng hiểu tại sao Bùi Linh Linh không quyết định được, khó chọn quá, cái nào cũng đẹp.
Có điều cô có chủ kiến của mình, cô thích nhẫn cưới đơn giản trang nhã, “Linh Linh, cặp này đi.” Trên mặt có một trái tim, còn có một bông hồng, nhẫn bạch kim, thật đẹp.
“Được, vậy thì chọn cặp này, Minh Uy, anh thích không?”
Xem kìa, lại bắt đầu mấy lời ân ái rồi, cô không thèm nhìn, đến câu chào cũng không nói đã chuồn mất, cô không chịu được Bùi Linh Linh nữa rồi.
Mấy ngày sau, Bùi Linh Linh và Bùi Minh Vũ thật sự rất bận rộn, ngoài lúc ngủ ra thì không hề thấy bóng dáng đâu, đến ăn cơm cũng không thấy bọn họ. Ba ngày, hôn lễ quá gấp, Bà Bùi nói hôm đi bệnh viện kiểm tra ra có thai nó liền lập tức nói muốn kết hôn, nhìn dáng vẻ vui mừng của nó cả nhà cũng đều mừng cho nó.
Thanh Thu nằm trên giường, quay đi quay lại cũng không ngủ được, đã rất khuya rồi, ngày mai là hôn lễ của Bùi Linh Linh và Bùi Minh Vũ rồi nhưng cô vẫn còn cô đơn. Nghĩ một hồi mắt lại ướt, rất lâu rồi, cô nhớ anh nhưng lại chưa từng nói với người khác.
Nhìn thời gian, sắp sáng rồi, bây giờ chắc cả nhà đều ngủ rồi.
Cô cẩn thận cầm lấy điện thoại, nghĩ một hồi rồi vẫn quyết định gọi cho Thủy Tiên, muốn nghe giọng của cô ấy, muốn biết cô ấy bây giờ có tốt không, có đang giận dỗi Sa Duy Hân hay không? Ngày Minh Tùng đi cô từng nói với Sa Duy Hân rồi không biết anh ta có còn nhớ không?
Đầu dây kia bắt máy, cô có chút lo lắng, nếu như Thủy Tiên ngủ rồi, cô gọi người ta dậy thì không được hay cho lắm.
Kệ đi, lúc cô đơn như này, cô muốn gọi một người cùng nói chuyện, cho dù là nghe giọng thôi cũng được.
Nhưng không ngờ Thủy Tiên bắt máy nhanh vậy, “Lâu Thủy Tiên đây, ai vậy?” Giọng nữ trong trẻo, chỉ là qua giọng nói ấy thậm chí cô có thể ngửi thấy mùi rượu, còn có tiếng nhạc vang lên không ngừng bên cạnh cô ấy, Thủy Tiên ở quán bar, Thanh Thu phút chốc đã xác định được.
“Thủy Tiên, một mình cô à?”
“Không, hai người?”
“Anh ta à?”
“Ai?” Lại một tiếng trút rượu vào cổ họng, thậm chí Thanh Thu còn nghe thấy tiếng Thủy Tiên nuốt rượu xuống.
“Anh ta ý.”
“Ừ, anh ấy ở đây, có chuyện gì?”
“Không, chỉ muốn biết bây giờ cô có sống tốt hay không?”
“Tôi tốt, rất tốt, Thanh Thu, cô đừng để ý tới tôi, tôi phải uống.”
“Thủy Tiên, cô ở đâu?” Thủy Tiên nói vậy cô thật sự không yên âm, nếu như Sa Duy Hân bên cạnh cô ấy, sao lại để cô uống nhiều rượu như vậy chứ? Cô ấy uống một cái là sẽ uống đến say, đây là Thanh Thu tận mắt thấy qua.
“Không nói cho cô, tôi phải uống rượu, rượu, thêm một ly....” Giọng nói lanh lảnh nhưng lại không chút vui vẻ, Thanh Thu không nằm được nữa, cô không yên tâm.
Lâu lắm rồi từ khi cô không ra khỏi biệt thự lúc muộn thế này, nhưng hôm nay cô vì Thủy Tiên mà phá lệ.
Thanh Thu thay một bộ quần áo giản dị đi thẳng tới Phong Gian, cô tưởng Thủy Tiên sẽ ở đó, nhưng lúc cô đến nơi thì tất cả đều là người lạ, chị Hường cũng không ở đó.
Cô không tìm được Lâu Thủy Tiên.
Có thể vốn dĩ Lâu Thủy Tiên không hề ở quán bar mà là đang ở buổi tiệc chỗ bạn bè, cái gì cũng có khả năng.
Cô thật ngốc, cứ thế mà chạy tới đây.
Nhưng nếu đã đến rồi, nhìn số rượu chỗ quầy bar, cô đột nhiên thèm, muốn uống.
Búng tay một cái, gọi từng ly từng ly rượu, Bùi Linh Linh và Bùi Minh Vũ sắp kết hôn rồi, nhưng cô vẫn cô đơn một mình, phiền, rất rất phiền.
“Cô em, có muốn cùng nhảy một điệu?”
Cô khoát tay, “Cút đi.”
“Cô em......” Tên đó vẫn muốn dây dưa thêm nhưng lại bị biểu cảm của một người đàn ông trước mặt dọa không dám làm gì, vội quay người hốt hoảng rời đi.
Thanh Thu tiếp tục uống.
Cô uống nhiều rồi.
Nằm bò trên mặt bàn lẩm bẩm gì không rõ, không muốn về nhà, cô sợ ngủ trên chiếc giường rộng lớn ấy, cô sợ cô đơn một mình.
“Minh Tùng....” Cô nhẹ giọng gọi, trong mơ hồ cảm giác Minh Tùng đến rồi, anh đang vỗ vai cô, dìu cô về nhà.
Hình như thật sự là như vậy, Minh Tùng của cô về rồi.
Đây là mơ à?
Nếu là mơ vậy thì cô không muốn tỉnh lại nữa.
Cứ mặc kệ con người quen thuộc kia bế cô vào trong xe, cô vẫn ngủ, nửa tỉnh nửa mê, đến bản thân cô cũng không biết bản thân là đang mê hay đang tỉnh.
Cô bị một người đàn ông đặt trên giường, chiếc giường rộng êm ái, trên đó từng có bóng hình Lê Minh Tùng, đây là phòng anh, bây giờ bị cô chiếm rồi, nhưng anh cũng không quan tâm, cũng không quay về, cứ thế biệt tăm biệt tích.
Anh thật tàn nhẫn.
“Minh Tùng....” Giữa lúc người đó buông cô định rời đi thì tay cô trong vô thức tóm lấy, không được, không được để anh đi.
“Ngoan, em uống nhiều rồi, ngủ nào, ngủ thôi. Ngày mai sẽ là một ngày đẹp trời, cũng sẽ là một ngày tuyệt vời.”
Sau đó cô hình như đã ngủ say rồi.
Người đàn ông ấy không biết đã rời đi từ lúc nào rồi.
Cô tỉnh lại, đầu hơi đau nhưng nhìn ra bên ngoài cửa sổ đúng thật là một ngày đẹp trời.
Truyện đươc cập nhập trên mỗi ngày!
Cô vẫn lờ mờ nhớ lời nói của người tối qua, nhưng ngày tuyệt vời cũng không phải dành cho cô, là dành cho Bùi Linh Linh và Bùi Minh Vũ.
“Mẹ, dậy nhanh đi, chúng ta phải đi dự hôm lễ rồi, con và Thùy Thùy làm phù dâu nhí, mẹ làm gì vậy?”
“Không biết.” Con cô đã lớn vậy rồi, đều lên tiểu học rồi, không thể làm phù dâu cho người ta được nữa, vậy thì chẳng ra làm sao.
“Mẹ, đây là hôn lễ của dì, dì nói không được đến muộn, nếu không dì sẽ không chia kẹo cho bọn con ăn.”
Đầu cô vẫn đau, “Không chia thì thôi, mẹ sẽ mua cho các con kẹo ngon nhất.”
“Mẹ, như vậy không giống nhau, kẹo trong hôn lễ đều có không khí vui mừng, cũng sẽ truyền hạnh phúc cho người khác. Còn nữa, dì nói hôm nay còn phải tung hoa, đến lúc đó ai bắt được thì người đó sẽ là cô dâu tiếp theo.”
Nghe lời này, tim Thanh Thu đập mạnh, trong phút chốc tinh thần khoan khoái hẳn lên, cô muốn là người tiếp theo, nhỡ đâu cô thật sự bắt được bó hoa đó, vậy thì cô sẽ là cô dâu tiếp theo rồi. Giây phút này, cô đột nhiên tin vào nhưng thứ này, bật nhanh dậy khỏi giường, trang điểm, thay quần áo, nhanh tới mức vô cùng cấp bách. Thậm chí muốn đến hôn lễ là phải lập tức đến màn tung hoa luôn. Có điều nghĩ lại thì như vậy không đúng lắm, trình tự không đúng, nghe nói cô dâu tung hoa đều là lúc mà hôn lễ sắp kêt thúc, cô nóng lòng quá rồi.