Chồng Bá Đạo Tình Yêu Sâu Sắc (Ông Xã Đại Nhân Thật Khó Chiều)

Chương 3: Dồn dập ập tới



Không có hơi thở nào, chỉ có khuôn mặt ửng đỏ của cô gái giữa sắc đêm đen mờ mịt trong tầm mắt của người đàn ông, khiến anh ta lặng lẽ hôn cô.

Trọng Thanh Thu cảm thấy tâm trí mình bị người đàn ông này câu mất rồi, cô chưa từng biết rằng hóa ra nụ hôn cũng có thể đẹp đến nhường này.

Cô có chút e sợ. Nhưng dưới sự dẫn dắt đầy uyển chuyển và quấn quýt của đầu lưỡi anh ta, cơ thể cứng đờ của Thanh Thu cũng từ từ thả lỏng. Hoàng Cảnh Hưng có thể làm thế, tại sao cô không thể thử phản bội hắn ta nhỉ?

Nghĩ đến đây, cô bỗng thấy mình nhiệt tình hẳn lên, dường như đang báo thù chàng trai mới bị cô hất cẳng vậy.

"Cô gái, cô đang đùa với lửa đấy." Ngay giữa nụ hôn nóng bỏng, Lê Minh Tùng chợt ậm ừ lên tiếng nhắc nhở Trọng Thanh Thu.

Không quan tâm nữa, cái gì cũng không cần quan tâm đến nữa, người đàn ông trước mặt cô chẳng hề thua kém Hoàng Cảnh Hưng chút nào. Trái lại, trông anh ta trưởng thành hơn, đượm nét đàn ông hơn hẳn Hoàng Cảnh Hưng.

Cô thích đùa với lửa thì sao. Hai bàn tay cô vòng qua cổ của Lê Minh Tùng, đẩy nụ hôn quyến luyến này trở nên thêm sâu sắc, cứ như thể người đàn ông trước mặt là người đàn ông mà cô yêu say đắm bấy lâu. Vào thời điểm trong đầu lóe lên ý nghĩ ấy, lạ lùng thay khi bản thân cô chẳng cảm thấy kinh ngạc chút nào.

Làn hương phảng phất mang theo chút ẩm ướt của hai người chợt tràn ngập chiếc BMW màu đen trong khoảnh khắc. Không một người đàn ông nào có thể từ chối sự khiêu khích như vậy, huống hồ ngồi trên đùi anh ta là một cô gái trẻ vô cùng xinh đẹp với đôi mắt khép hờ lay động nhẹ như cánh bướm rung rinh, khiến Lê Minh Tùng ngơ ngẩn trong chốc lát, cũng khiến anh ta đáp trả Trọng Thanh Thu bằng một nụ hôn sâu hơn, mãnh liệt hơn.

Mãi cho đến khi Trọng Thanh Thu không thở nổi, cô cảm giác cánh môi của mình sưng đỏ lên thì đôi môi mỏng kia mới từ từ tách ra. Bàn tay ôm eo ấy vẫn giữ nguyên vị trí trong suốt quá trình, để hơi ấm trên cơ thể anh vừa vặn lưu giữ trên người cô đến tận bây giờ. Đôi mắt đen láy và sáng rực như pha lê của người đàn ông kia nhìn thẳng vào Trọng Thanh Thu, sau đó, anh ta lạnh giọng bảo: "Cô gái, tôi sẽ không yêu bất kì một người phụ nữ nào, cho nên đừng cố thử yêu tôi."

Giọng của anh ta vẫn trầm khàn dễ nghe, vẫn quyến rũ và hòa quyện với sự lạnh lùng trong giọng điệu ấy. Khoảnh khắc đó, toàn thân Trọng Thanh Thu chợt run lên, nhưng khi nhìn vào đôi mắt đen như mực của anh ta, cô không thể nào ngăn được nhịp tim tăng vọt của mình. Lê Minh Tùng mang đến cho cô thứ cảm giác mà cô không thể nói thành lời được, dường như có thứ gì đó không đúng lắm, nhưng trong một chốc một lát, cô không thể nghĩ ra được lí do tại sao.

Ngón tay trắng ngần của cô chạm nhẹ vào cánh môi mỏng của người đàn ông kia, "Yên tâm, tôi sẽ không yêu anh đâu."

Câu trả lời nhẹ nhàng như thế, nhưng trong lòng cô chất đầy sự chột dạ.

Thực sự không đúng lắm, có gì đó không đúng lắm.

Bên dưới ngón tay cô là làn môi ấm nóng của anh ấy, dường như còn sót lại mùi vị của cô, khiến ngón tay đặt bên trên đột nhiên trở nên bỏng rẫy. Mà khi tâm tình của Trọng Thanh Thu vẫn còn đang thấp thỏm, bàn tay đặt trên eo cô đột ngột siết chặt lại, người đàn ông kia dám vươn người đứng dậy trong tư thế đang ôm cô. Cùng lúc đó cánh cửa xe mở ra, khi anh ta bước xuống xe, cơ thể cô bị bế ngang lên, mái tóc dài đổ xuôi theo một bên cơ thể anh như thác nước. Cô gối đầu lên cánh tay anh ta, khẽ khàng khép mắt lại. Tất cả chuyện này dường như một giấc mơ, mà người đàn ông trong giấc mơ ấy đang bế cô, thẳng lưng đi về phía cửa lớn của khách sạn Case.

Quả nhiên, anh ta dẫn cô đi khách sạn thật.

Từ cửa lớn đến sảnh chính, dọc đường không một chút trở ngại nào, cô thậm chí còn nghe được cuộc đối thoại ngắn ngủn của anh ta với cô lễ tân ở sảnh, nhưng cô vẫn nhắm nghiền hai mắt.

Chỉ muốn quên đi sự tồn tại của Hoàng Cảnh Hưng, cho nên, cô muốn chìm đắm vào thế giới của người đàn ông này, bây giờ cô chỉ muốn làm kẻ phản bội, chỉ muốn cân bằng tâm hồn bị tổn thương của mình.

Trước giờ cô cũng không ngờ một người đàn ông có thể khỏe đến thế, cô cao một trăm sáu mươi tám, ít nhiều gì cũng nặng trên dưới năm mươi cân, nhưng Lê Minh Tùng có thể bế cô thẳng một đường từ xe lên phòng.

Khi cơ thể được đặt lên chiếc giường lớn mềm mại, cô khẽ run rẩy, nỗi sợ hãi bỗng dưng từ đâu ập đến, nhưng giờ phút này mới hối hận thì đã muộn rồi, vì cô đã cảm nhận được một bên giường lún xuống, kèm theo đó, là hương vị nồng nàn đầy nam tính dồn dập bao vây...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.