Một buổi sáng, hết bữa sáng lại tới quần áo, tất cả đều diễn ra vô cùng tự nhiên, giống như đó là những chuyện vốn phải như vậy.
Nhưng khi ngồi trong lớp học, đầu óc Trọng Thanh Thu không tiếp thu một chữ nào về bài học giáo viên đang giảng, mà toàn là những cử chỉ của Lê Minh Tùng vào sáng nay, những việc đó đều ngoài dự đoán của cô.
Trong đêm hôm qua, anh ta cùng với người phụ nữ và người đàn ông đó…
Không nghĩ, không được nghĩ nữa… Trong đầu cô không thể tiếp tục bị Lê Minh Tùng chiếm hết được, đó chẳng qua là điều ngoài dự liệu của cô mà thôi.
Nhưng cô càng ngăn bản thân không nghĩ ngợi nữa thì cô lại càng không kiềm được mà nhớ tới Lê Minh Tùng.
Hoàng Cảnh Hưng không còn đến quấy rầy cô cũng là một chuyện tốt.
Cả ngày hôm nay, Trọng Thanh Thu đã lên lớp học trong sự mơ mơ màng màng.
Buổi chiều, khi tan học, cô vừa mới lao ra khỏi phòng học thì điện thoại đột nhiên vang lên: “Thanh Thu, đêm nay tôi phải tăng ca, em tự về nhà nhé. Chìa khóa ở trong ngăn nhỏ của túi xách đó.”
“Ấy, tối nay em định…”
Nhưng vô dụng, cho dù cô muốn từ chối đến nhà anh ta thì đã không còn kịp nữa rồi. Lê Minh Tùng dặn dò như ra lệnh xong thì lập tức cúp điện thoại.
Vừa mở ngăn nhỏ ra, Trọng Thanh Thu thật sự thấy được một chiếc chìa khóa, không biết Lê Minh Tùng đã âm thầm bỏ vào từ lúc nào.
“Hầy!” Trọng Thanh Thu thở dài, đi về phía cổng lớn trường học, bây giờ cô thật sự đã lên trúng thuyền giặc rồi.
Kiếm đại một chỗ bán mì ở đầu đường ăn một bát mì xong, Trọng Thanh Thu quay về luôn. Cô thấy rất mệt, đêm qua cô ngủ không đủ giấc.
Ra khỏi thang máy, cô lập tức lấy chìa khóa ra nhưng khi ngẩng đầu lên, cô đối diện với ánh mắt trào phúng cười như không cười: “Trọng Thanh Thu, làm kẻ thứ ba vui nhỉ?” Ngay sau đó, người phụ nữ kia đẩy cửa nhà của Lê Minh Tùng ra.
Tay Trọng Thanh Thu khựng lại, chìa khóa trong tay cô đột nhiên trở nên vô cùng chướng mắt. Thì ra, số phụ nữ có chìa khóa của căn nhà này lại nhiều như vậy, còn cô chẳng qua chỉ là một người trong số đó thôi.
Trọng Thanh Thu cắn môi: “Đó là việc riêng giữa tôi và Minh Tùng, không liên quan tới cô. Hơn nữa, cô là ai?”
“Lý Ngọc Huyền.” Người phụ nữ kia nhẹ nhàng cười: “Ngay cả tôi là ai mà cô cũng không nhớ à?”
“À!” Cô nhớ ra rồi, đây chính là người phụ nữ giữ Lê Minh Tùng qua đêm ở nhà cô ta. Cô lướt qua Lý Ngọc Huyền muốn vào nhà, không biết tại sao hoặc cũng có thể là do lòng tự trọng dâng lên, cô không muốn chịu thua Lý Ngọc Huyền.
“Chậc chậc, bộ đồ trên người cô cũng là do Minh Tùng mua cho cô nhỉ?”
“Vậy thì sao? Anh ấy sẽ không mua cho cô.”
“Ha ha, cô cho rằng ông nội sẽ đồng ý hôn sự của cô và Minh Tùng à? Cô đừng nằm mơ giữa ban ngày nữa, chỉ dựa vào bản lĩnh của cô thì đó là chuyện không thể xảy ra, chẳng qua là cô ỷ vào gương mặt này thôi. Ừ, đúng là có chút giống thật!”
“Cái gì?” Trọng Thanh Thu cảm thấy mờ mịt.
“Giống như mối tình đầu của Minh Tùng, nên cô cũng chỉ là một thế thân mà thôi!” Từng câu từng chữ như đạn pháo oanh tạc Trọng Thanh Thu.
Bình tĩnh, cô nhất định phải bình tĩnh: “Lý Ngọc Huyền, dù tôi là thế thân hay là kẻ thứ ba thì người mà Lê Minh Tùng đồng ý cho vào nhà của anh ấy ở là tôi chứ không phải cô!”
“Cô…”
Cô cười khẽ, đi vào phòng Lê Minh Tùng, quay đầu lại khép cửa “rầm” một tiếng, trước khi đóng còn nói thêm câu: “Cô Liễu cứ tự nhiên!” Cô không định để ý tới Lý Ngọc Huyền kia nữa.
Bỗng nhiên, Trọng Thanh Thu nhìn thấy trong phòng bừa bộn, trên ghế sofa còn có một cái “áo mưa”. Cô chỉ nhìn thấy thứ này trong siêu thị mà thôi, bây giờ Trọng Thanh Thu lại có thể nhìn thấy nó trong tình trạng đã bị mở ra.
Trong chớp mắt, cô cảm giác có chút ghê tởm…
Thu hồi tầm mắt, Trọng Thanh Thu vào phòng của mình, nhưng điện thoại lại đúng lúc vang lên. Cô tiện tay nhấn trả lời, trong đầu còn là hình ảnh của cái “áo mưa” vẫn còn chứa chất lỏng của người đàn ông trên ghế sofa: “Lê Minh Tùng, có chuyện gì thế?”
“Đã về tới chưa?”
Thoáng cái, chiếc “áo mưa” kia lại xuất hiện trong đầu: “Chưa, nhưng cũng sắp tới rồi!”
“À, nếu vậy em đợi tí nữa hẵng về. Cô dọn vệ sinh nói cần quét dọn một chút nên em đợi lát nữa cô đấy dọn xong rồi hãy về, đỡ phải vừa về là thấy một đống hỗn loạn.”
Lông mày cô hơi nhíu lại, không ngờ Lê Minh Tùng làm xong lâu như vậy bây giờ mới nghĩ đến việc phi tang, tốc độ của anh ta có vẻ chậm quá nhỉ. Cô khẽ cười “khanh khách”: “Được thôi, tôi cũng đang đi dạo phố đây. Minh Tùng, anh có muốn mua gì không?”
“Không cần, với mắt thẩm mỹ của em… Chậc…”
“Mắt thẩm mỹ của tôi thì sao?”
“Không… không có gì! Rất tốt đấy. A, à, em cứ tiếp tục đi dạo phố đi, khoảng một tiếng nữa hãy về, tôi tăng ca rồi thuận tiện ghé mua thức ăn luôn!”
“Được rồi, cứ vậy đi… Bye…” Cô không muốn nói thêm chữ nào nữa, cô cảm thấy mình quá mệt mỏi.
Nhưng cô vừa vào nên phải nhanh chóng ra ngoài thôi, nếu không bị người được thuê đến quét dọn nhìn thấy thì sẽ bại lộ mất.
Có lẽ Lê Minh Tùng không muốn để người khác biết buổi chiều anh ta đã “tăng ca” trong phòng khách.
Trọng Thanh Thu kéo cửa chuẩn bị ra ngoài. Không ngờ Lý Ngọc Huyền còn còn đứng ở ngoài cửa: “Sao thế? Cô tình nhân muốn đi rồi à? Bị đá rồi sao?”
“Chó ngoan không cản đường, tôi muốn ra ngoài dạo phố!” Trên mặt cô mang theo nụ cười, nếu thật sự bị Lý Ngọc Huyền chọc tức thành công thì cô đúng là đứa ngốc, rõ ràng Lý Ngọc Huyền này đang ghen tỵ với cô.
“Trọng Thanh Thu, cô dám mắng người!” Nói thì chậm nhưng diễn ra thì nhanh, một bàn tay bay về phía Trọng Thanh Thu.
Trọng Thanh Thu giơ tay đỡ: “Cho hỏi, cô đã cản đường của tôi sao?”
“Không… không có!”
“Vậy thì đúng rồi, tôi không có mắng cô, tôi mắng kẻ cản đường mà!” Trọng Thanh Thu ung dung đi ngang qua Lý Ngọc Huyền, Lý Ngọc Huyền chính là một con chó cản đường.
Trọng Thanh Thu đi rất nhanh, nhanh chóng bỏ lại Lý Ngọc Huyền ở phía sau. Mặc kệ Lý Ngọc Huyền nói gì, cô vẫn giả bộ như không nghe thấy. Cô và Lê Minh Tùng không thật sự có quan hệ gì với nhau, đó chỉ là thỏa thuận kết hôn mà thôi, cô sẽ không mắc mưu ghen tuông đâu.
“Ha ha, là Minh Tùng bảo cô rời khỏi nhà phải không? Tôi biết là Minh Tùng mà, anh ấy sắp về đến nơi rồi.”
Trọng Thanh Thu không lên tiếng, ngón tay ấn vào nút tầng trệt, sau đó ánh mắt lại chuyển ra bên ngoài thang máy trong suốt. Có lẽ đây chỉ là một cử chỉ vô thức nhưng trong khoảnh khắc đó, cô thấy Lê Minh Tùng đang đứng quay lưng về phía cô trong thang máy trong suốt đối diện. Chắc hẳn là anh ta, bộ quần áo kia chính là bộ mà anh ta đã mặc khi đưa cô đi học vào buổi sáng, màu sắc, kiểu dáng hoàn toàn trùng khớp.
Trong ngực đột nhiên nghẹn lại, cảm giác đau đớn vô cùng, đau đến tận xương, khiến cho cô phải từ từ nhắm mắt lại…
Đi ra khỏi thang máy, bên ngoài đã lên đèn, ánh sáng rực rỡ, lập lòe. Trọng Thanh Thu đi lang thang trên vạch kẻ cho người đi bộ ở thành phố T. Trong lúc này, cảm giác cô đơn mãnh liệt ùa tới, cũng không muốn quản Lê Minh Tùng và Lý Ngọc Huyền đang làm gì. Vì vốn dĩ, cô và Lê Minh Tùng cũng chả phải thật sự có quan hệ gì.
Nhớ tới lời Lý Ngọc Huyền nói cô giống mối tình đầu của Lê Minh Tùng, trong lòng Trọng Thanh Thu không khỏi cười khổ. Ngay cả mối tình đầu của Lê Minh Tùng là ai, cô cũng không biết.
Cô muốn gạt đi hình ảnh cô đã nhìn thấy ở phòng khách cứ xuất hiện trong đầu, nhưng càng muốn quên thì nó lại càng rõ ràng.
Cô không biết mình đã đi bao lâu, chuông di động đột nhiên vang lên. Nghe thấy tiếng chuông quen thuộc, Trọng Thanh Thu thản nhiên nhấn nút nghe máy, giọng nói vẫn bình thản: “Minh Tùng hả, có chuyện gì thế?”
“Trọng Thanh Thu, em đang ở đâu? Sao còn chưa về nhà?”
“À, tôi còn đang đi dạo phố.” Cô nhẹ nhàng trả lời, trong đầu còn không nhịn được mà tưởng tượng hiện tại Lê Minh Tùng có phải đang ôm Lý Ngọc Huyền hay không. Với bản lĩnh của anh ta thì chuyện này hoàn toàn có thể xảy ra, giống như ở công ty vậy, anh ta cũng có lá gan dám làm chuyện mờ ám với phụ nữ ở cầu thang.
“Đồ ăn nguội hết rồi, có cần tôi hâm nóng lại giúp em khi em về không?”
Hình như tâm trạng của anh ta rất tốt: “Ha ha, được, cảm ơn anh!” Người ta có lòng tốt hoặc là trong lòng người ta đang chột dạ.
“Nói tôi biết khoảng giờ nào em về nhà, tôi hâm nóng chờ em!”
Trọng Thanh Thu nhìn đồng hồ mới phát hiện cô đã đi dạo hơn một tiếng rồi, cũng không biết mình đang ở đâu nên đáp đại: “Nửa tiếng sau tôi về.”
“OK, bye!” Thoải mái cúp điện thoại giống như anh ta thật sự đi hâm đồ ăn cho cô vậy.
Trọng Thanh Thu nhìn một siêu thị nhỏ trước mặt, nghĩ tới cái cớ cô nói với anh ta là đi dạo phố nên nếu cô không mua gì thì cũng không ổn. Vì thế, cô đi vào siêu thị loại nhỏ kia, tiện tay mua vài món đồ ăn vặt. Lúc định rời đi thì thấy trên kệ có bày bán cà vạt, cô chọn một chiếc sọc carô màu đỏ lam ném vào xe đẩy. Khi trả tiền mới phát hiện nó có giá hơn ba trăm ba mươi ngàn, cô cực kỳ đau lòng nhưng cũng ngại lấy ra để lại trên kệ.
Trọng Thanh Thu đói bụng, cô cũng không muốn chống cự với dạ dày của mình, đi lâu như vậy cô cũng đã nghĩ thoáng hơn nhiều rồi.
Dù sao cô cũng chẳng xem anh ta là gì của mình, nhiều nhất cũng chỉ là chồng sắp cưới theo thỏa thuận thôi, nên cũng không cần phải tức giận. Có đôi khi không thấy còn tốt hơn, chỉ tiếc là cái gì cũng bị cô vô ý nhìn thấy rồi.
Ngồi taxi về nhà, chuẩn bị bước vào sảnh lớn, đột nhiên một người đàn ông xuất hiện trước mặt cô: “Cô là Trọng Thanh Thu?”
“Cô chủ của chúng tôi nói cô ấy đang ở trên nên nếu cô về thì hãy đợi ở bên ngoài một lát. Nếu không, nhìn thấy cảnh gì không nên thấy thì sẽ rất xấu hổ.”
“Là Lý Ngọc Huyền à?”
“Phải!” Người đàn ông khinh thường liếc Trọng Thanh Thu, lạnh lùng trả lời.
“Được, tôi hiểu rồi” Nói xong, Trọng Thanh Thu vẫn bất chấp đi tới sảnh lớn. Với tính cách của cô thì cô cũng không thích xem người khác diễn mấy màn tình cảm trước mặt mình. Nhưng cô cũng không thể bị một người tùy tiện đuổi đi như thế. Dù thế nào thì lòng tự trọng cũng xui khiến cô phải vượt qua người đàn ông kia để lên lầu, còn về nhà hay không thì đó là chuyện của cô.
“Cô Trọng…” Người đàn ông la lớn sau lưng cô.
Trọng Thanh Thu làm như không nghe thấy mà tiến thẳng vào trong thang máy. Nhưng khi nhìn mấy con số kia, cô lại không biết mình nên ấn tầng nào.
Kết quả là cô bấm từ trên xuống dưới một lần. Cô cảm thấy bây giờ mình chẳng khác nào một cô gái xấu tính. Khi thang máy lên tới tầng năm, Trọng Thanh Thu ra khỏi thang máy, cô muốn leo cầu thang bộ. Cầu thang bộ tối đen, cũng không bật đèn, cô bước nhẹ như một con mèo nên đèn cảm ứng theo âm thanh không sáng lên.
Cô chậm chạp leo lên tầng cao nhất trong bóng tối, cô xem giờ thì thấy vẫn còn sớm.
Trọng Thanh Thu ngồi trên bậc thang, ngửi ngửi hương vị của bóng tối, mắt chậm rãi nhắm lại. Không biết tại sao, ngay giờ phút này, cô cảm thấy rất mệt mỏi. Cô thật sự không nên trở về đây, thế mà cô vẫn cứ về đến rồi.
Có lẽ, cô nhớ hương vị gia đình.
Đã bao lâu rồi cô không được nếm trải cảm giác của một gia đình.