Chồng Bá Đạo Tình Yêu Sâu Sắc (Ông Xã Đại Nhân Thật Khó Chiều)

Chương 48: Xảy ra chuyện rồi



“Thùy Thùy, Quỳnh Quỳnh, các con đang dọa mẹ đúng không hả?” Đã năm năm rồi, hai đứa nhóc vẫn luôn dọa cô. Hừ hừ. Lần này, cô tuyệt đối sẽ không thỏa hiệp, sao có thể làm phiền Bùi Minh Vũ chứ, anh ta không có nghĩa vụ phải làm chuyện này.

“Mẹ, không phải đâu ạ. Mẹ, mẹ là người mẹ tốt nhất thế giới luôn đó ạ.”

“Đúng vậy, là mẹ tốt nhất nhất nhất nhất nhất trên thế giới ạ! Mẹ, đợi tới khi con lớn, kiếm được tiền rồi, thì tiền lương tháng đầu tiên con sẽ đưa cho mẹ hết.”

“Mẹ, bắt đầu từ tối hôm nay ngày nào con cũng sẽ đấm lưng cho mẹ.”

“Vậy em sẽ bưng nước rửThùy Trang cho mẹ.”

Xong rồi, đúng là hai đứa nhỏ tinh ranh biết dỗ người, Trọng Thanh Thu muốn bịt tai lại nhưng hai tay đã bị Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh nắm chặt rồi, không chịu thả ra.

“Mẹ, mẹ còn muốn bọn con làm gì không? Chỉ cần mẹ nói thì bọn con đều nguyện ý làm hết. Mẹ, con muốn ba.”

“Con cũng muốn ba, nếu không, các bạn nhỏ khác toàn bảo bọn con là đồ con hoang thôi.”

“Mẹ, con hoang có phải là không tốt không ạ? Nếu không sao mỗi lần nói xong thì các bạn nhỏ trong nhà trẻ đều cười phá lên ạ? Nhưng cô giáo bảo là không phải, cô giáo còn không cho những bạn nhỏ kia nói bọn con như thế nữa, nhưng mà, lúc cô giáo không có ở đấy thì các bạn đó lại tiếp tục.” Quỳnh Quỳnh bĩu môi, ấm ức nói.

Sống mũi cô cay cay, cô có thể không để ý tới đợt tiến công dịu dàng như thiên sứ của bọn trẻ, nhưng vào lúc này, trái tim cô mềm đi. Cô cúi người xuống, ôm lấy con yêu, ba khuôn mặt dán vào nhau: “Các con đừng nghe, mấy bạn ấy nói là chuyện của của các bạn, chúng ta coi như không nghe thấy, nào đi thôi, buổi tối mẹ ninh xương sườn cho các con ăn.”

Cân nặng Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh gộp lại cũng phải bốn mươi ký, nhưng không làm khó được cô. Từ khi bọn trẻ còn nhỏ cô đã bế như vậy rồi, cô thật sự đã quen với cân nặng dần dần tăng lên của hai đứa.

Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh không lên tiếng nữa.

Hai đứa trẻ, em nhìn chị, chị nhìn em một cái, sau đó trượt “vèo” xuống khỏi người cô. Trong chớp mắt chân chúng đã chạm đất, hai cánh tay nhỏ bé đồng thời nắm chặt tay của Thanh Thu, không ai nói lời nào cả, nhưng trên mặt vẫn buồn bã.

Thanh Thu cảm thấy hơi áy náy, Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh vẫn luôn nhạy cảm, cô trả lời hai đứa bé như vậy nhất định chúng sẽ hiểu rằng con hoang thật sự không phải là lời nói tốt đẹp gì.

Đã năm năm rồi, cô vẫn không chịu nổi khi Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh không vui, hai đứa nhỏ không vui thì cô cũng sẽ thấy lòng buồn rầu. Cô ngồi thụp xuống, cười với bọn trẻ: “Được rồi, tuần sau sẽ bảo cha nuôi tới tham gia buổi họp phụ huynh.”

“Thật ạ?” Thùy Thùy lập tức biến buồn thành vui, khuôn mặt nhỏ nhắn giờ cứ như một đóa hoa vậy.

“Thật mà.”

“Vậy con phải ngoéo tay, nếu không mẹ nhất định sẽ đổi ý.”

Cô cười, hai tay đồng thời đưa về phía hai bàn tay nhỏ kia, rồi cùng lúc bị hai đứa nhỏ từ hai bên trái phải ngoéo lấy: “Ngoéo tay, đóng dấu, một trăm năm không đổi, ai mà thay đổi chính là đồ…hư…”

Khi Bùi Minh Vũ xuất hiện ở trong đầu cô, cô thật sự muốn làm một người không giữ lời, cô lại phải làm phiền Bùi Minh Vũ rồi.

Vừa nghĩ đến anh ấy trong lòng cô lại áy náy.

Đi qua chỗ rẽ là đã đến con đường tới cửa hàng nhỏ. Trước mặt có một ông bác đang đi phát truyền đơn, khi nhìn thấy cô thì tiến lên đón: “Đây không phải là bà chủ cửa hàng đồ bầu sao? Cô cầm lấy một tờ truyền đơn này, có liên quan tới cô đó.”

“Vâng.” Từ trước tới nay cô chưa từng xem truyền đơn nào cả, nhưng bác kia vừa nói thế, bàn tay vốn không định cầm liền nhanh chóng nhận lấy. Cô nhìn thoáng qua, đột nhiên sửng sốt.

Thông báo sửa đường.

Con đường này phải sửa lại lối dành cho người đi bộ, ít nhất cũng phải nửa năm.

Trời ạ, sửa đường mà cũng mất nửa năm sao?

Đây không phải là cố ý không để người khác làm ăn sao?

“Cảm ơn bác.” Cô nắm tay Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh đi vào cửa hàng, trong lòng cảm thấy rất hoang mang, không tài nào vui lên được. Không có thu nhập, cô phải nuôi Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh như thế nào đây...

Giống như chỉ cần nhìn vẻ mặt đã biết được tâm trạng của cô, Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh ngoan ngoãn yên lặng nắm lấy tay cô, không ai nói gì cả.

“Dì Sinh ơi, bọn con về rồi.” Vừa mới đến trước cửa cửa hàng, hai đứa nhỏ đã thả tay Thanh Thu ra, sau đó nhún nhảy như con bướm nhỏ bay vào bên trong.

“Thùy Thùy, Quỳnh Quỳnh, nhanh đi rửa tay để ăn cơm nào.” Sinh đã nấu cơm xong. Năm năm qua, chị ấy đã quen với việc sinh hoạt ở đây, Thanh Thu cũng tăng lương cho chị, không cần Bùi Minh Vũ tiếp tục thanh toán nữa. Có một người giúp việc toàn tâm toàn ý đối xử tốt với mình và các con như vậy có thể xem như một loại phúc phận. Tiền của Bùi Minh Vũ cô đã trả lại hết. Tấm chi phiếu kia của Lê Minh Tùng cô cũng âm thầm gửi lại, chẳng biết anh ta có nhận được không, nhưng năm năm qua cô cũng không hề liên hệ với anh ta nữa.

Cô có Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh là đủ rồi.

Lúc ăn cơm, trong lòng cô vẫn nghĩ tới tờ truyền đơn phải sửa đường kia. Nói thật, tâm trạng cô rất buồn bực. Kinh doanh ở đây đã năm năm rồi, tuy cửa hàng không lớn nhưng có khá nhiều khách quen, người đến mua đồ cũng sẽ giới thiệu người thân, bạn bè của mình đến, điều này giúp việc làm ăn của cô luôn khá khẩm, nhưng bây giờ...

“Mẹ, sao mẹ lại không ăn cơm, mẹ đang nghĩ gì vậy ạ?” Thùy Thùy đặt đũa xuống, chống khuỷu tay lên bàn lộ ra vẻ mặt lo lắng: “Mẹ, có phải mẹ có tâm sự gì không ạ?”

“À, không có gì.” Cô cười cười: “Chắc chúng ta phải dọn nhà rồi.”

Sinh ngạc nhiên: “Thanh Thu, cửa hàng đang hoạt động rất tốt mà, sao vậy?”

“À, phải sửa đường, sửa riêng đường cho người đi bộ thôi, chắc phải ngừng kinh doanh khoảng nửa năm.”

“Sao lại thế, sửa đường cái kiểu gì vậy, cũng chẳng phải ở phương bắc lạnh quá, sợ mùa đông bị nứt đường nên sửa lâu. Chị thấy trong chuyện này nhất định có vấn đề.”

Cô cũng thấy vậy, nhưng trong thời gian ngắn cũng không nghĩ ra tại sao. Trước mắt, cô phải nuôi hai đứa nhỏ, cửa hàng không tiếp tục kinh doanh được thì phải đẩy mạnh tiêu thụ lượng hàng dự trữ đã. Sau đó lại tìm một công việc để duy trì. Nhưng mà, từ lúc tốt nghiệp tới giờ cô vẫn chưa từng đi làm, giờ bỗng nhiên như thế khiến cô có hơi thấp thỏm. Cô là người không có kinh nghiệm làm việc, không biết có ai cần không nữa.

Giấy sửa đường được thông báo nhanh như vậy, nhưng tốc độ làm việc còn nhanh hơn. Ngay hôm sau toàn bộ con đường đã bị phong tỏa, chỉ chừa lại một cái đường nối nho nhỏ để người đi đường ra vào. Tình hình như thế thì sao mà làm ăn được chứ.

“Thanh Thu, nghe nói có người muốn thu mua mảnh đất này. Thanh Thu, em có định chuyển sang chỗ khác để mở cửa hàng không?” Bà chủ quán ăn vặt huyện Sa ngay sát vách phiền muộn đi tới, câu được câu chăng trò chuyện với cô.

Thành phố T có nhiều khu vực tốt, nơi này cũng không ở trung tâm, không biết là ai coi trọng mảnh đất này: “Chị à, thật sự có người muốn thu mua mảnh đất này ạ?”

“Chị cũng chỉ nghe nói thế, không có lửa làm sao có khói.”

Thanh Thu nghĩ nghĩ thấy cũng đúng, nếu không phải như vậy thì sao lại vô duyên vô cớ sửa đường mất những nửa năm chứ. Nhất định là có vấn đề gì đó. Bọn cô chỉ là những người dân nhỏ bé, căn bản không đấu lại đám quan chức cấu kết với phường thương nhân kiếm chắc ích lợi kia. Nói ra cũng chỉ vì một chữ tiền, vì tiền mà đám bọn họ đã mất đi lương tâm rồi.

“Aizz...” Mấy tiếng thở dài nối tiếp nhau vang lên, nhưng mà, châu chấu sao đá nổi xe, ngoại trừ cam chịu thì cũng không ai có cách nào tốt hơn.

Cả một tuần lễ không có thu nhập, tiền tiêu pha cho bọn trẻ lại nhiều. Ở thành phố cấp một như thành phố T, học nhà trẻ một tháng đã mất hơn ba triệu ba trăm nghìn đồng. Những gì khi còn nhỏ không có thì bây giờ cô đều muốn sắm sửa cho bọn trẻ. Nhưng cô có tới hai đứa nhỏ, người ta tốn ba triệu ba, còn cô phải tốn sáu triệu sáu. Không kiếm ra tiền, chẳng mấy chốc tiền tiết kiệm trong tay cũng sẽ hết sạch.

“Thanh Thu, phải làm sao bây giờ?” Sau khi đưa mấy đứa nhỏ đi nhà trẻ, nhìn chuyện làm ăn của cửa hàng ảm đạm, Sinh ngồi xuống trước mặt cô, lo lắng hỏi.

Thanh Thu ngẫm nghĩ một hồi, cả hai ngày nay không sao ngủ được, cứ nghĩ phải làm sao để kiếm ra tiền: “Sinh, ngày mai em sẽ đi xem thử mấy chỗ bán hàng rong để bày số đồ còn đang trữ trong kho ra xử lý nốt, như vậy sẽ lấy lại được tiền vốn. Chuyện về sau thì phải xem xem con đường này có đúng là sửa tận nửa năm không, nếu thật là vậy chắc em sẽ phải đi tìm việc. Tới lúc đó phiền chị chăm sóc cho hai đứa nhỏ rồi.”

Cô nói, trong lòng cũng không chắc lắm, cô không biết liệu mình có kiếm đủ tiền để thuê Sinh không. Nếu như không đủ thì cô đành phải tự trông bọn trẻ, nhưng nếu phải như thế thật thì cô không có nguồn thu nhập, càng nghĩ lại càng sầu.

“Thanh Thu, mấy tháng này em khó khăn, hơn nữa chuyện trong cửa hàng chị cũng không phải làm gì, chỉ có nấu cơm, rồi lại đón bọn trẻ, tính một nửa tiền lương là được rồi.” Sinh nhận ra chỗ khó xử của cô nên hiểu ý nói.

“Sinh...” Sống mũi Thanh Thu cay cay, thật sự cô rất cảm động.

Hai người thống nhất rằng Sinh sẽ đưa đón bọn trẻ và nấu cơm. Thanh Thu bắt đầu bày hàng ở vỉa hè để tiêu thụ số đồ tích trữ, chờ khi bán gần hết rồi mới đi tìm việc làm.

Buổi chiều, cô cõng một bao hàng lớn tới chợ đêm. Dù sao thì thành phố T rộng như thế, người cô quen biết lại chẳng có mấy ai, cứ thoải mái bày sạp ra bán thôi. Chỉ là, giá cả bán ở sạp không thể so với khi bán ở cửa hàng, phải mềm hơn nhiều thì mới dễ tiêu thụ, nên gần như cô phải đưa ra theo giá gốc.

Nhưng chất lượng của hàng trên sạp cô lại tốt hơn rất nhiều, cho dù bán theo giá gốc cũng đắt hơn những mặt hàng loại kém khác. Cũng vì vậy nên tuy số người ghé vào xem nhiều mà người mua lại chẳng được bao nhiêu, chỉ càng khiến cô thêm việc. Cứ phải bày ra xếp vào không ngừng mà chẳng bán được mấy.

“Anh Lê, chợ đêm này khá đông. Nếu xây dựng một trung tâm thương mại cỡ lớn ở đây nhằm vào thị trường cho người thu nhập thấp hẳn sẽ là một lựa chọn không tồi.”

“Thống kê lưu lượng người qua lại mỗi ngày ở đây đi, tôi muốn có sự đối chiếu chính xác.”

Ngay khi Thanh Thu đang định cất bộ đồ bầu trong tay đi thì đột nhiên giọng nói của Lê Minh Tùng lại truyền tới. Cô ngẩng đầu lên theo bản năng, vừa hay đối diện với ánh mắt của anh ta. Bốn mắt nhìn nhau, cô giật mình cúi đầu tiếp tục thu dọn đống đồ bầu mới bị người ta lật tung ra, chỉ hy vọng anh ta không nhận ra mình.

Nhưng bỗng nhiên trong tầm mắt cô lại xuất hiện một đôi giày. Đôi giày da được lau sáng bóng, không dính một hạt bụi. Lê Minh Tùng đứng trước mặt cô, từ trên cao nhìn xuống: “Trọng Thanh Thu, tại sao lại gửi lại chi phiếu cho tôi?” Đã năm năm rồi, anh nghĩ mãi vẫn không thể hiểu được việc này.

Nếu như lúc trước không phải cô cố gắng hết sức để hấp dẫn sự chú ý của anh thì việc gì phải chạy tới bệnh viện mà Vũ Hương đang nằm để sinh con.

Nhưng mà, tại sao Trọng Thanh Thu cô lại muốn gửi lại chi phiếu cho anh?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.