Bùi Minh Vũ hờ hững quay lại: “Anh Lê có gì muốn nói?”
Lê Minh Tùng lại bình tĩnh đi về phía Bùi Minh Vũ, sau đó ở trước mắt bao người, bỗng nhiên giơ nắm đấm đấm về phía Bùi Minh Vũ. Một đấm đó thật sự là ra tay quá nhanh cũng quá bất ngờ, cho nên Bùi Minh Vũ bị đấm trúng ngay ngực, khiến anh lảo đảo tông vào bàn học của đứa bé bên cạnh, “Lê Minh Tùng, anh…”
“Anh không xứng làm một người cha. Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh cũng không nên có một người cha vô trách nhiệm như anh.” Nói rồi, anh lạnh lùng muốn dẫn Vũ rời đi.
Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh không chịu. Hai đứa nhỏ cùng nhau xông về phía Lê Minh Tùng, một người ôm chân, một người không khách khí vung nắm đấm nhỏ vào bụng Lê Minh Tùng: “Cháu muốn thay cha cháu trả cho chú. Chú mới không xứng làm cha ấy, thế mà lại sinh ra đứa bé hư như Vũ.”
Thanh Thu ngây người. Trời ơi, không có việc nào rối hơn cả việc này.
Lời nói của Quỳnh Quỳnh như thể đang nói Lê Minh Tùng không xứng làm cha của hai cô bé vậy.
“Thùy Thùy, Quỳnh Quỳnh, dừng tay cho mẹ. Mau đi theo mẹ.”
“Không đâu. Ai bảo chú ấy đánh ba của tụi con chi. Mau xin lỗi ba của cháu đi!” Thùy Thùy đanh khuôn mặt nhỏ nhắn lại, chỉ hận không thể đẩy ngã Lê Minh Tùng. Nhưng cô bé quá nhỏ, hoàn toàn không đẩy Lê Minh Tùng ngã được.
Nhìn hai khuôn mặt nhỏ nhắn trước mặt mình giống như là phiên bản thu nhỏ của Trọng Thanh Thu vậy, nhưng Lê Minh Tùng lại không tức giận nổi: “Người đó ly hôn với mẹ các cháu chính là không cần các cháu. Chẳng lẽ các cháu còn muốn bảo vệ người đó à?”
Quỳnh Quỳnh hơi chột dạ. Bùi Minh Vũ hoàn toàn là do cô bé và Thùy Thùy nhờ đến. Nhưng trước mặt nhiều người như vậy, cô bé không thể khiến người khác biết sự thật này được, nếu không thì sau này các bạn nhỏ lại gọi cô và Thùy Thùy là con hoang mất.
“Đúng thế. Tuy rằng ba đã ly hôn với mẹ, nhưng lại đối xử với cháu và Thùy Thùy rất tốt.”
“Tốt mà khiến mẹ cháu vất vả bày quán ở chợ đêm để nuôi các cháu à?” Nhớ tới Trọng Thanh Thu trong chợ đêm, Lê Minh Tùng thật sự không biết phải nói gì mới tốt. Anh ta cảm thấy không đáng thay cho Thanh Thu. Sinh con cho người ta, nhưng Bùi Minh Vũ hoàn toàn không để ý tới cô.
“Thanh Thu, em đi bày quán ở chợ đêm à?” Lê Minh Tùng mới dứt lời, Bùi Minh Vũ lập tức hỏi một cách ân cần.
Trọng Thanh Thu thật sự muốn tìm kẽ đất mà chui vào cho xong. Hai người đàn ông này lại đi bóc vết sẹo của cô ngay trước mặt người khác khiến cô thật sự là rất đau. Nhất là Lê Minh Tùng, nhất định phải nhắc tới những chuyện đó à?
Điều này khiến cô không tự chủ được nhớ tới Hoàng Cảnh Hưng, còn có chuyện Lê Minh Tùng hứa với cô là sẽ xử lý vụ niêm phong đường. Nhưng anh ta hoàn toàn chưa từng bận tâm tới cô.
Anh ta bỏ mặc cô, còn khăng khăng nhắc tới những chuyện đó ngay trước mặt người khác, khiến cô thật sự là rất khó xử. Người có lỗi với đứa bé nhất là Lê Minh Tùng mà không phải là Bùi Minh Vũ. Cô tức quá bước tới: “Lê Minh Tùng, anh đi chết đi.” Dứt lời, cô tát lên mặt Lê Minh Tùng một phát.
Sáu năm, từ khi cô mang thai đến khi sinh nở đến lúc nuôi lớn Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh, Lê Minh Tùng có từng làm gì cho cô chưa? Chưa từng làm gì cả, chẳng qua là đưa cô về từ chợ đêm một lần mà thôi.
Anh có quyền gì mà nhúng tay vào cuộc sống của cô chứ.
“Bốp!” Cái tát này thật sự là rất vang dội, lại ở trước mặt nhiều người như vậy. Lê Minh Tùng là ai chứ, anh chưa bao giờ bị ‘bạo hành’ như vậy, sắc mặt lập tức xanh mét, sau đó không khách khí đáp lại cô: “Trọng Thanh Thu, người ta không cần cô mà cô còn bám chặt lấy người ta, thật đúng là…” Ba chữ ‘Vô liêm sỉ’ anh ta phải nhịn lắm mới không có rống ra. Nếu không phải nể tình lúc trước cô đối xử tốt với ông nội thì anh rảnh hơi để ý đến cô đâu.
Tuy rằng anh ta chưa nói hết câu, nhưng kẻ ngốc cũng hiểu được anh ta muốn nói gì. Trọng Thanh Thu cười khẽ, cũng không tức giận. Bởi vì không đáng phải tức giận vì người như anh ta. Cô tiện tay kéo khóa ba lô ra, sau đó lấy tờ năm trăm ngàn ra dùng sức ném vào ngực anh ta: “Anh Lê, lần trước cảm ơn anh đã lái xe đưa tôi về nhà. Đây là tiền xe, không cần tạm biệt đâu. Tôi nghĩ là chúng ta không cần thiết phải gặp lại nhau.” Nói rồi cô kéo Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh nhanh chóng đi về phía cửa phòng học, ngay cả Bùi Minh Vũ cũng không để ý.
Sắc mặt Lê Minh Tùng lúc thì xanh lúc thì đỏ. Thấy những người chung quanh còn đang xem náo nhiệt, hoàn toàn không có ý giải tán, anh nhấc Vũ lên, “Đi thôi.”
“Hu hu, cậu nhẹ chút cậu ơi.” Vũ bị anh ta làm đau, kêu bằng giọng nức nở.
Sắc mặt Lê Minh Tùng đã đổi sang màu xanh mét, liếc nhìn bóng lưng Trọng Thanh Thu đã cách mình thật xa. Có một lúc nào đó anh thật sự rất muốn xông lên xé nát cô ra. Người phụ nữ này, thật sự là không biết điều chút nào, thế mà lại xem lòng tốt của anh là lòng lang dạ sói.
“Đi mau!” Anh ta gầm nhẹ, nhanh chóng đuổi theo Trọng Thanh Thu. Có một số lời, anh muốn nói rõ ngay mặt.
“Cậu… Cậu ơi…” Vũ ra sức kháng nghị, nhưng không có tác dụng. Lê Minh Tùng xách nó như xách gà con đi ra khỏi phòng học, thẳng về phía Trọng Thanh Thu và Thùy Thùy, Quỳnh Quỳnh.
“Trọng Thanh Thu, cô đứng lại cho tôi.”
Giọng nói của Lê Minh Tùng khiến bước chân Thanh Thu ngừng lại, rồi nhanh chóng đi về phía cổng lớn.
“Mẹ, sợ ổng làm gì? Ba của Vũ không phải là người tốt nên mới nuôi đứa con hư đốn như Vũ. Mẹ, tụi mình không cần phải sợ ổng. Người xấu sẽ không có kết cục tốt đâu.”
“Thùy Thùy, Quỳnh Quỳnh, đi thôi, đừng để ý tới họ.” Bùi Minh Vũ vội khuyên nhủ. Nói thật, anh không thích Thanh Thu lại dính líu tới Lê Minh Tùng. Thanh Thu chưa bao giờ nói cho anh biết Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh là con của ai, nhưng anh đã loáng thoáng đoán được, có lẽ chính là Lê Minh Tùng.
Nhìn bước chân càng ngày càng nhanh của Thanh Thu, sắc mặt Lê Minh Tùng càng thêm xanh mét. Cô ấy không ưa mình tới mức này cơ à? Không ưa tới mức thậm chí không muốn nhìn mình lấy một lần.
Nhớ tới sáu năm trước cô từng ‘ngoại tình’ khi còn là người vợ trên danh nghĩa của anh, không biết vì sao trong lòng anh bỗng dâng lên dục vọng chinh phục khó nói thành lời. Chưa từng có người phụ nữ nào lại coi anh không ra gì như vậy. Nhưng Trọng Thanh Thu lại làm được. Cô chẳng những ngoại tình mà còn có con với ‘người đàn ông’ khác.
“Vũ, con lên xe chờ cậu chút đi. Cậu tới ngay bây giờ đấy.” Thấy Bùi Minh Vũ đi về phía xe của anh, Lê Minh Tùng nhỏ giọng dặn dò Vũ, sau đó nhanh chóng đi về phía Trọng Thanh Thu.
“Cậu định làm gì thế?”
“Nói nhảm ít thôi, nhanh lên xe chờ cậu trước đi.” Lê Minh Tùng đã mất hết kiên nhẫn, chỉ hận không thể bắt người phụ nữ kia lên xe của mình rồi dạy dỗ một trận.
“Cậu đừng đi lung tung, mặt cậu…” Vũ nhỏ giọng khuyên, nhưng Lê Minh Tùng hoàn toàn không nghe thấy. Lúc này lực chú ý của anh đều ở trên người Trọng Thanh Thu. Kỳ lạ là cô cũng không có dẫn theo hai đứa con gái của mình lên xe Bùi Minh Vũ.
“Crack”, có đèn flash chiếu về phía anh. Lê Minh Tùng nhíu mày, quát: “Tránh ra!”
Ngày thường nếu nhìn thấy phóng viên của mấy tờ báo lá cải này anh chẳng bao giờ quan tâm tới. Bởi vì bọn phóng viên báo lá cải không có năng lực gì ngoài khả năng bịa đặt đủ điều. Cho nên nếu có thể cách xa bọn phóng viên báo lá cải này được bao xa thì anh đều cách xa bấy nhiêu, chỉ cần không quan tâm tới là được rồi. Nhưng lúc này anh rất tức giận, lần đầu tiên không khống chế được cảm xúc của mình.
“Anh Lê, xin hỏi Ngũ Chỉ Sơn trên mặt ngài là từ đâu đến vậy?”
Lời này nghe thật sự là bậy bạ, nhưng lại khiến cơn giận của Lê Minh Tùng càng lớn hơn nữa, quả thực là đổ thêm dầu vào lửa. Anh đâu có biết cái tát của Trọng Thanh Thu lại có hậu quả như vậy, trực tiếp xông lên, trong phút chốc đã đứng đằng sau Trọng Thanh Thu. Anh cũng không bận tâm cô có đang dắt Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh hay không, trực tiếp dùng sức kéo tay cô, sau đó khiêng Trọng Thanh Thu còn chưa hoàn hồn lại đi về phía xe mình.
“Chú xấu xa, chú thả mẹ cháu xuống!” Quỳnh Quỳnh và Thùy Thùy đồng thời gào thét.
“Lê Minh Tùng, anh điên rồi à?” Trọng Thanh Thu chưa bao giờ thấy Lê Minh Tùng như vậy, không khỏi hoảng hốt.
“Cô mới điên rồi, không ngờ lại còn học đánh người đấy.”
“Chuyện của tôi không cần anh phải bận tâm. Lê Minh Tùng, anh nhúng mũi vào chuyện của người khác nhiều quá rồi đấy. Bỏ tôi xuống, tôi không muốn gặp lại anh nữa đâu!” Cô kêu gào giãy dụa, nhưng Lê Minh Tùng hoàn toàn thờ ơ.
Trông anh ta như thể thật sự điên rồi vậy.
“Lê Minh Tùng, anh bỏ tôi xuống.”
“Không bỏ, lên xe.”
Thấy anh đã đến trước xe, sau đó mở cửa xe ra, trong lòng Trọng Thanh Thu lại càng hoảng sợ hơn. Cô cúi đầu, bất chấp tất cả cắn lên vai Lê Minh Tùng. Rõ ràng cô rất dùng sức, nhưng Lê Minh Tùng chỉ khẽ hừ hai tiếng rồi đặt cô lên ghế phụ, đồng thời ấn núi điều khiển cài dây an toàn đặc thù cho cô bằng chìa khóa xe trong tay. Dây an toàn này chỉ có chìa khóa trong tay anhta mới có thể cởi bỏ, những người khác đều không thể cởi được. Quay đầu nhìn Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh lập tức sắp đuổi kịp, anh ta nở nụ cười mê người, nói với hai đứa bé: “Cô bạn nhỏ, lên xe đi.”
“Không lên! Cháu không cần ngồi cùng xe với Vũ đâu. Chú xấu xa, chú mau thả mẹ cháu xuống.” Thùy Thùy nói rồi giơ tay mở cửa xe, nhưng cửa xe đó sao mà cô bé và Quỳnh Quỳnh có thể mở ra được. Ngay cả Trọng Thanh Thu cũng hết cách rồi.
Lê Minh Tùng hoàn toàn không vội, mặc cho ba mẹ con đập xe mình, còn anh thì thong dong ngồi trên ghế lái, vừa thắt dây an toàn vừa nói với Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh: “Mau lên xe. Nếu không lên thì chú sẽ dẫn mẹ các cháu rời đi đấy.”
Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh nhìn nhau, thấy sức mình cộng thêm sức của mẹ mà vẫn không thể mở cửa xe ra được, hai người lại nhìn nhau, sau đó lập tức nhảy lên xe Lê Minh Tùng. “Rầm” một tiếng, cửa xe hai bên lập tức đóng lại.
“Hừ, có phải hai đứa các cậu thấy cậu của mình có tiền nên lên xe của cậu mình không vậy hả?” Vũ ngồi trên ghế, hai tay chống nạnh, dáng vẻ kiêu căng.
“Cậu? Chú ấy không phải là ba cậu à?”
“Không phải đâu. Nếu ổng là ba mình thì sẽ không mắng mình đâu. Hu hu, ổng không phải ba mình.”
Thanh Thu nghe thấy rõ ràng, tim đập mạnh một nhịp. Sáu năm, cô vẫn cho rằng Vũ là con của Lê Minh Tùng, đến lúc này mới hiểu được thì ra không phải. Chẳng trách Vũ lại giống Lê Minh Tùng, thì ra Lê Minh Tùng là cậu của nó. Nhưng lúc trước cô sống chung với Lê Minh Tùng, ngoài ông nội ra cô cũng chưa từng gặp người nhà khác của anh ta.
Ngay lúc Thanh Thu đang hoang mang thì Quỳnh Quỳnh hỏi: “Vũ, thế ba cậu đâu?”