“Ừm…” Vũ gãi đầu. Con nít còn chưa nói dối thành thạo, khiến người ta lập tức biết trong lòng nó đang nghĩ gì.
“Có phải là không có không?” Quỳnh Quỳnh tiếp tục vặn hỏi.
“Ừm…” Vũ càng kích động hơn, ánh mắt bắt đầu láo liên.
“Thì ra cậu mới là con hoang! Hừ, Vũ cậu mới là con hoang!” Thùy Thùy rống giận. Cơn tức đọng lại quá lâu lập tức dâng trào. Cô bé bất chấp tất cả, trước kia những gì mà Vũ mắng cô và Quỳnh Quỳnh mỗi ngày không cần suy nghĩ đã buột miệng đáp trả.
“Không phải, mình không phải là con hoang. Ba mình thật sự ở nước ngoài mà.” Vũ sốt ruột tới mức suýt khóc.
“Thùy Thùy, Quỳnh Quỳnh, đừng nói nữa. Lê Minh Tùng, khi nào anh mới dừng xe để chúng tôi xuống đây?” Thanh Thu đã dần dần bình tĩnh lại, cô chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi Lê Minh Tùng. Bây giờ cô thậm chí không thể cởi bỏ dây an toàn ra được.
“Dừng xe, dừng xe!” Hai bé con kêu lên kháng nghị.
Lê Minh Tùng nhìn Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh hoàn toàn không ngồi yên từ gương chiếu hậu. Hai cô bé chỉ nhìn một cái, anh lập tức bật cười.
“Chú xấu xa, chú cười cái gì?” Quỳnh Quỳnh đứng dậy, khuôn mặt nhỏ nhắn ghé lại gần Lê Minh Tùng từ ghế ngồi đằng sau.
Nghe giọng nói ngây thơ của Quỳnh Quỳnh, không hiểu sao tâm trạng của Lê Minh Tùng lại trở nên tốt hơn nhiều, ngay cả Ngũ Chỉ Sơn trên mặt cũng bỏ qua: “Không có gì.”
“Không đúng! Chú cười! Tại sao chú lại cười?” Bàn tay nhỏ của cô bé đặt lên vai Lê Minh Tùng lắc lắc: “Có phải là chú đang đắc ý không hả? Đắc ý vì cháu với mẹ với lại Thùy Thùy không xuống xe của chú được?”
“Ồ không, không phải, chú chỉ cảm thấy cháu và Thùy Thùy thật đáng yêu, chú muốn làm bạn với hai đứa.” Lúc nói xong, Lê Minh Tùng cảm thấy dường như mình bị hai đứa bé này bỏ bùa vậy. Khi đối mặt với chúng, anh không thể nào đanh mặt lại được. Vốn dĩ muốn dạy dỗ Trọng Thanh Thu một trận, ai bảo cô không chỉ tát anh một phát mà lúc anh khiêng cô lên xe, cô còn cắn một miếng rõ đau. Tuy rằng không cắn nát quần áo của anh ta, nhưng anh dám chắc rằng phần vai sẽ để lại hai dấu hàm răng. Nhưng khi thấy Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh thì anh lại không muốn dạy dỗ Trọng Thanh Thu trước mặt chúng.
“Không cần! Chú không phải là bạn của tụi cháu! Chú là người xấu, là chú xấu xa! Dừng xe đi!” Thùy Thùy cũng đứng dậy, gia nhập vào phe kháng nghị của Quỳnh Quỳnh.
“Bíp bíp…”
Đúng lúc hai bé con đang kháng nghị Lê Minh Tùng thì bên ngoài vang lên tiếng loa ầm ĩ, thu hút mọi người cùng nhìn ra ngoài.
“Là ba kìa! Chú xấu xa mau dừng xe đi. Cháu muốn lên xe của ba tụi cháu, tụi cháu không ngồi xe của chú đâu! Tụi cháu hoàn toàn không thèm tiền của chú đâu!”
“Ngồi xuống!” Nhìn thân mình hơi lắc lư vì đứng trong xe của Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh, Lê Minh Tùng quát khẽ.
“Vũ, thấy chưa? Giờ là cậu của cậu đang bắt cóc tụi này, không cho tụi này xuống xe của ổng. Chứ không phải là tụi này muốn ngồi đâu nhé. Ngày mai nếu cậu dám đến trường mầm non nói là tụi này đòi ngồi xe của cậu cậu thì mình sẽ nói cho các bạn biết cậu là con hoang, chú xấu xa này không phải là ba cậu!”
“Mình…” Vũ há miệng, không nói được nữa.
“Bíp bíp…” Xe của Bùi Minh Vũ điên cuồng đuổi theo, đang định áp sát vào xe của Lê Minh Tùng. Ban ngày ban mặt, nhìn thấy xe của Bùi Minh Vũ từ cửa kính xe, sắc mặt Thanh Thu bắt đầu trở nên trắng bệch. Dường như cảnh tượng giống vậy cũng đã từng xảy ra cách đó không lâu. Lần đó, cũng là hai người đàn ông đua xe lại khiến cô suýt nữa sảy thai suýt nữa mất Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh.
“Ahhhh!” Thấy xe của Bùi Minh Vũ sắp dán vào xe của Lê Minh Tùng, Thanh Thu kêu to theo bản năng.
Dường như nhìn thấu suy nghĩ của cô, Lê Minh Tùng nói: “Đừng sợ, tôi muốn dẫn bọn nhỏ đi ăn kem, lại để Vũ nói xin lỗi Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh. Hôm nay sẽ không xảy ra chuyện tối hôm đó nữa đâu.”
Nói rồi anh nhấn ga, bất chấp đằng trước có phải là đèn đỏ hay không, vượt qua cột đèn giao thông đằng trước. Đằng sau, xe của Bùi Minh Vũ ấn còi liên tục. Không hiểu vì sao mỗi lần anh đuổi gần sát nút thì một chiếc xe container lớn lại đi ngang qua trước mặt xe hết lần này đến lần khác, khiến anh hoàn toàn không thể đuổi theo được nữa.
Lê Minh Tùng nhìn thấy cảnh đó từ trong gương chiếu hậu, khóe môi nhếch lên thành một đường cong xinh đẹp: “Đi Mỹ Đoan được không?”
“Dạ vâng dạ vâng! Cậu thật tốt!”
“Không được! Tụi cháu không đi đâu, nhanh thả tụi cháu với mẹ xuống xe. Cháu không quen với chú!”
“Thùy Thùy, ngồi xuống với chị gái đi, đừng quậy nữa.” Bỗng nhiên Trọng Thanh Thu không muốn chiến tranh lạnh với Lê Minh Tùng nữa. Xe là của người ta, cô có chiến cũng không chiến được với người ta. Cô tìm cơ hội dẫn Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh rời đi không phải là được sao?
“Mẹ…”
“Ngồi xuống!” Cô khẽ quát.
“Vâng.” Thanh Thu rất ít khi nổi giận với Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh, khiến hai bé con lập tức tội nghiệp ngồi xuống rồi mếu máo, ai cũng không dám nói nữa.
Lê Minh Tùng mỉm cười. Không ngờ Thanh Thu vẫn rất có cách dạy con. Nhưng thấy bọn nhỏ không vui, anh cũng không thoải mái, tiện tay lấy remote trong xe rồi ấn nhẹ một nút, ngay sau đó một màn hình trượt xuống từ trên nóc xe, tiếp đó màn hình dáng lên, không ngờ lại ngờ Tom và Jerry.
“Cậu tốt quá!” Vũ hoan hô rồi bắt đầu xem say sưa.
Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh vốn không muốn xem, nhưng dần dà, hai bé con cũng bị mê hoặc bởi tiếng động trong Tom và Jerry, ánh mắt không hẹn mà cùng nhìn về phía màn hình hiển thị, sau đó nhanh chóng bị thu hút bởi hình ảnh sống động ấy. Lê Minh Tùng thế mới yên lòng, tiện tay ném chìa khóa lên trên bệ vô lăng.
Thanh Thu nhìn chằm chằm chiếc chìa khó đó. Chỉ cần lấy được nó, chỉ cần mở dây an toàn ra thì cô có thể mở cửa xuống xe.
Nhưng lúc mở xe, cô sợ Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh cùng cô xuống xe sẽ không an toàn.
Lê Minh Tùng cầm di động trực tiếp gọi cho Mỹ Đoan, “Giám đốc Trương, tôi bao hết tầng hai, lát nữa sẽ đến.”
“Vâng, Anh Lê. Chúng tôi sẽ nghênh đón ngoài cửa.” Đối phương thậm chí không hỏi anh là ai, chỉ bằng số điện thoại là biết anh là ai. Thì ra Lê Minh Tùng là khách VIP của Mỹ Đoan.
Lê Minh Tùng đặt điện thoại xuống nhìn mặt mình, Ngũ Chỉ Sơn vẫn còn, song đã nhạt hơn lúc vừa lên xe một chút. Anh lấy chìa khóa lại, nói với Thanh Thu: “Đừng nghĩ tới chuyện xuống xe, không an toàn đâu. Ăn kem xong tôi sẽ đưa cô về nhà.”
Mặt Thanh Thu đỏ bừng, không ngờ anh lại đoán được tâm tư của cô, không lên tiếng mà chỉ im lặng nhìn đường xá trước xe mà ngẩn người. Cô thật sự không biết mình đã làm gì mà không có ai chịu tha cho cô cả.
“Lê Minh Tùng, anh uống nhầm thuốc phải không? Tôi đánh anh mà anh còn mời tôi ăn kem? Anh không muốn đánh trả lại tôi à?” Thấy dáng vẻ không thèm để ý của anh, cô lại không yên lòng.
“Không biết vì sao, tôi lại cảm thấy không phải là Bùi Minh Vũ, ha ha, cô hiểu đấy.” Anh vừa lái xe vừa nhìn lướt qua hai chị em đang vui vẻ xem phim hoạt hình. Trẻ con đúng là trẻ con, chỉ trong chốc lát đã không tức giận nữa, hoàn toàn chìm đắm trong thế giới hoạt hình, thật là tốt đẹp.
Tim Thanh Thu như ngừng đầu: “Lê Minh Tùng, thế cũng không liên quan gì tới anh.”
“Di chúc của ông nội bảo tôi chăm sóc cho cô.”
“Tôi không cần.”
“Nhưng tôi thấy cô cần. Bùi Minh Vũ hoàn toàn không thể bảo vệ cô được đâu.”
“Không, bây giờ tôi rất tốt.”
“Thế à? Vậy chuyện Hoàng Cảnh Hưng cô định xử lý thế nào? Chẳng lẽ cô thật sự muốn…” Lê Minh Tùng duỗi tay ra ấn một nút, thủy tinh cách âm hạ xuống giữa hai hàng ghế trước sau. Thế thì cuộc nói chuyện giữa anh và Trọng Thanh Thu sẽ không bị bọn nhỏ nghe thấy.
“Lê Minh Tùng, anh đã biết từ lâu rồi à?” Còn tưởng anh hoàn toàn không quan tâm tới chuyện của cô, nhưng không ngờ rằng thì ra anh đã biết hết rồi.
“Thanh Thu, tôi đã nói là sẽ xử lý giúp cô. Nếu Bùi Minh Vũ không bận tâm tới cô thì tôi sẽ xử lý chuyện này thay ông nội tôi. Nhưng cô phải nói cho tôi biết rốt cuộc Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh là con của ai.” Nhìn hai đứa bé kia kiểu gì cũng thấy đáng yêu, khiến một kẻ luôn không ưa trẻ con như anh cũng không tự chủ được mà xiêu lòng.
Nhưng trong lòng anh đã chắc mẩm rằng Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh không phải là con của Bùi Minh Vũ. Tính cách không muốn nhờ người khác của Trọng Thanh Thu đã chứng minh Bùi Minh Vũ không liên quan gì tới Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh rồi. Người phụ nữ này thật đặc biệt, thế mà lại gửi trả cho anh số tiền anh đã cho cô. Đến giờ anh vẫn nhớ như in cảm giác kinh ngạc của mình khi nhận được tấm chi phiếu đó.
“Lê Minh Tùng, chuyện này không liên quan gì tới anh.”
“Nhưng tôi cảm thấy nó có liên quan tới tôi. Bởi vì quãng thời gian đó cô là người vợ trên danh nghĩa của tôi. Còn nữa, tôi đã điều tra rồi, khi đó cô chưa từng qua lại với người đàn ông nào khác ngoài tôi, Hoàng Cảnh Hưng và Bùi Minh Vũ. Cho nên, nếu không phải là Hoàng Cảnh Hưng và Bùi Minh Vũ thì tôi thật sự không thể đoán được. Chẳng nhẽ…” Anh ngừng một chút, lại nói: “Nếu là thật, chỉ cần cô nói thật với tôi, tuy rằng thời gian khá xa xưa, nhưng tôi chắc chắn sẽ lấy lại công bằng cho cô.”
“Chỉ vì di chúc của ông nội thôi à?” Cô hỏi một cách châm biếm, không ngờ anh lại cho rằng có lẽ cô bị người ta cưỡng hiếp, cô suýt nữa thì ngất đi.
“Cũng không hẳn là thế. Tôi cảm thấy, cô có vẻ hợp với tôi.” Anh nhướn mày cười, “Trọng Thanh Thu, cho dù cô không nói thì sớm muộn gì tôi cũng sẽ điều tra ra kẻ đó là ai.”
Người anh ta muốn điều tra là chính mình đấy! Trong khoảnh khắc, Trọng Thanh Thu thật sự muốn vươn tay cốc đầu Lê Minh Tùng. Nhưng cô lập tức nhịn xuống, lời nói của anh khiến cô hơi căng thẳng: “Ý anh là gì? Gì mà tôi có vẻ hợp với anh?”
“Làm người phụ nữ của tôi.” Cô chưa bao giờ đòi hỏi anh, anh cũng không muốn cho cô mọi thứ. Hơn nữa khuôn mặt của cô khiến anh rất hài lòng. Không thể tìm được ai càng giống hơn cô, thật là giống. Lúc trước cũng vì khuôn mặt của cô nên anh mới để cô làm người vợ giả của mình lâu như vậy, nhưng không ngờ ông nội đã biết chân tướng từ lâu, lại không vạch trần. Lúc đọc di chúc của ông nội, anh thật sự không biết phải dạy dỗ Trọng Thanh Thu như thế nào nữa. Nhưng khi anh muốn chịu trách nhiệm với cô thì cô lại chính miệng nói với anh rằng cô đã có con của người khác. Đến giờ anh vẫn cảm thấy Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh chào đời là một kỳ tích, bởi vì khoảng thời gian đó cô vẫn nằm trong phạm vi tầm nhìn của anh.
“Ha, lúc trước là vì ông nội, bây giờ thì là vì ai vậy?” Lời anh nói như dao cứa vào trái tim cô, khiến cô không nhịn được đau lòng.