Chồng Bá Đạo Tình Yêu Sâu Sắc (Ông Xã Đại Nhân Thật Khó Chiều)

Chương 67: Bảo cô mua vui



Thế nhưng, người đàn ông kia vẫn không thèm để ý, hắn ta lướt qua chiếc ghế dài, sau đó dùng ánh mắt dâm loạn chĩa về phía Thanh Thu: “Tôi muốn cô ấy."

Thanh Thu ngẩn người, cô lập tức lùi về phía sau, đến khi cơ thể chạm vào bức tường thì mới bất đắc dĩ dừng lại. Lúc đi vào, vì sợ thu hút sự chú ý của người khác nên cô đã suy nghĩ đến chuyện chờ đám đàn ông chọn phụ nữ xong thì sẽ lặng lẽ đặt ly rượu vang xuống rồi rời khỏi căn phòng. Cô không hề nghĩ đến chuyện mình vẫn thu hút sự chú ý của người đàn ông này.

"Sao thế? Cô không muốn à?" Người đàn ông cười xấu xa rồi đứng dậy đi về phía Thanh Thu.

Cô muốn né tránh nhưng không có chỗ nào để trốn cả, chỉ mấy giây sau, người đàn ông đã đứng trước mặt cô: “Cũng xinh đấy chứ, nếu như cười thì còn đẹp hơn." Bàn tay nâng cằm cô lên, "Cười một cái cho anh đây xem nào."

Sao cô có thể cười mua vui chứ?

Nghĩ đến Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh, lòng cô đau nhói. Có lẽ, quay lại Phong Gian là quyết định sai lầm của cô. Nhưng lúc này, muốn rời khỏi chiếc ghế này là một chuyện rất khó khăn. Cô đã bị người đàn ông chặn lại, trong không khí nồng nặc mùi vị khiến người khác buồn nôn của hắn ta, cô bất giác cau mày.

"Cô cần tiền đúng không?" Người đàn ông mỉm cười, tiện tay lấy một chiếc ví da rồi rút một xấp tiền mệnh giá lớn ra, nhét mạnh vào cổ áo cô: “Cô chỉ cần cười một cái thôi, số tiền này đã đủ chưa?"

"Woa, Lâm Thiếu Đổng, anh thật đẹp trai, đẹp trai ngút trời." Mấy người phụ nữ ngồi trên sô pha bắt đầu làm ầm lên, chỉ cần cười một cái mà đã được tận mấy triệu, bọn họ ghen tị lắm.

Thanh Thu nhếch miệng nhưng lại không hề cười, cô cúi người đặt ly rượu vang trong tay xuống đất, sau đó lấy tay móc xấp tiền kia ra. Ban đầu, cô định cầm tiền ném vào mặt tên đàn ông kia, nhưng lý trí đã nói với cô rằng, nếu làm thế cô sẽ mất bát cơm mà lại còn làm ảnh hưởng đến việc kinh doanh của Phong Gian. Bản thân cô không hề sợ, nhưng nếu làm thế sẽ liên lụy đến người đã giúp đỡ cô là chị Hường: “Anh Lâm, xin lỗi, tôi chỉ là một nhân viên rót rượu, bên ngoài vẫn còn khách đang chờ, tôi phải đi rồi."

Ý của cô rất rõ ràng, cô chỉ rót rượu chứ không tiếp rượu, nhưng người đàn ông kia lại cười: “Tôi sẽ trả hết toàn bộ số tiền mà cô cần bán được trong tháng này, thế đã được chưa?"

Thanh Thu vô cùng kinh ngạc, người giàu có đúng là lắm tiền, vung tiền như cỏ rác. Nhưng nếu như không phải tiền của mình mà lại đi nhận thì cô đúng là một người dơ bẩn: “Cảm ơn anh Lâm, như thế không hay cho lắm, anh sẽ không uống hết đâu."

"Ha ha, tôi sẽ mời toàn bộ những người ở Phong Gian uống, thế nào?"

"Bốp bốp bốp... " Đám phụ nữ phía sau nhiệt tình vỗ tay, tất cả bọn họ đều bị sự hào phóng của Lâm Thiếu Đổng chinh phục.

Gương mặt của Thanh Thu đã đỏ nay còn đỏ hơn, cô thực sự không biết nên nói gì. Nhưng Lâm Thiếu Đổng cứ chắn ngang trước mặt cô, không chịu để cô đi. Trong tình thế cấp bách, cô thấp giọng nói: "Anh Lâm, tôi đã là mẹ của hai đứa con rồi, xin anh để tôi đi, tôi phải tan ca."

"Cười đi, nếu cô cười tôi sẽ để cô đi." Lâm Thiếu Đổng cười xấu xa, vừa nói vừa cầm lấy số tiên lớn mà cô đặt trên chiếc khay, sau đó hắn ta lại nhét từng tờ, từng tờ một vào cổ áo cô: “Chỉ có khi cười thì phụ nữ mới làm đàn ông cảm thấy hứng thú."

Cảm giác buồn nôn làm cho Thanh Thu mím môi lại. Cô không hề nghĩ ngợi gì mà mạnh mẽ vung tay về phía người đàn ông trước mặt, hắn ta là cái thá gì chứ, không bằng súc sinh.

"Bộp" Lúc nghe thấy âm thanh trong trẻo vang lên, ngay cả cô cũng trở nên ngây ngốc, cô đã đánh khách hàng mất rồi.

Lâm Thiếu Đổng lập tức bưng lấy một bên mặt, lần này cô còn ra tay mạnh hơn lúc tát Lê Minh Tùng mấy hôm trước. Chỉ mấy giây sau, khóe miệng của Lâm Thiếu Đổng đã rỉ máu.

"A, đánh người rồi, chảy máu rồi." Một người phụ nữ ngồi trên sô pha hét lên một cách hoảng sợ, chắc là cô ta không thể ngờ rằng Thanh Thu lại dám ra tay đánh khách hàng.

Nhưng cô đã đánh rồi.

Anh Bảy đang ngồi phía đối diện lập tức đứng dậy: “Thiếu Đổng, anh không sao chứ?" Hắn ta cung kính với Lâm Thiếu Đổng như đang nói chuyện với tổ tiên vậy.

Trái tim Thanh Thu đập loạn cả lên, cô không quen mấy người này. Mặc dù biết mọi người gọi người đàn ông này là Lâm Thiếu Đổng, thế nhưng cô hoàn toàn không biết hắn ta làm nghề gì. Cô chỉ có thể suy đoán rằng hắn ta có thể là một nhân vật có tiếng nào đó qua sự cung kính của mấy người kia.

"Ha ha, không sao, tôi thích cô gái này."

Anh Bảy nghe vậy thì vội vàng quay người nhìn Thanh Thu: "Cô tên là gì?"

Nhếch miệng, cô thực sự không muốn nói.

"Nói đi, tôi có ăn thịt cô đâu, Nếu không, tôi hỏi người khác cũng ra mà." Lâm Thiếu Đổng cười tít mắt nhìn cô, ánh mắt nhìn cô như thể cô không mặc quần áo vậy.

Cô tưởng hắn ta sẽ dùng vũ lực với mình, nhưng không, vẻ mặt của hắn ta bây giờ càng làm cô sợ hãi. Cái kiểu miệng cười nhưng lòng không cười càng khiến cho người khác khó hiểu.

"Thu." Cô thấp giọng, người trong quán bar này đều gọi cô như thế.

"Thu, một cái tên rất hay. Được lắm, tôi thích." Lúc Thanh Thu cho rằng hắn ta sẽ dùng vũ lực với mình thì bỗng nhiên Lâm Thiếu Đổng xoay người lại. Một bàn tay nhanh nhẹn đặt lên eo cô rồi dùng sức kéo mạnh một cái, Thanh Thu lập tức bị hắn ta kéo vào trong lồng ngực, sau đó ngã xuống sô pha.

"Thả tôi ra..." Hiệu quả cách âm của phòng VIP rất tốt, Thanh Thu hốt hoảng đến mức hét lên. Nhưng đám đàn ông cũng như phụ nữ trong phòng hoàn toàn không nhúc nhích mà chỉ nhìn cô rồi cười, mặc kệ cho Lâm Thiếu Đổng muốn làm gì cô thì làm: “Á, thả tôi ra."

Không ngờ Lâm Thiếu Đổng lại rất khỏe, hắn ta bế cô ngồi lên đùi mình, sau đó giữ lấy gáy, đôi môi hướng về phía cô.

Giãy giụa, cố gắng đẩy người đàn ông phía trước ra, nhưng hắn ta lại giống như một tảng đá vững chắc, không hề nhúc nhích mà còn ôm chặt cô hơn.

Luống cuống, hoảng loạn.

Trong nháy mắt, nước từ khóe mắt lã chã lăn xuống, nhưng người đàn ông vẫn cười bỉ ổi rồi tiếp tục phủ môi xuống gương mặt cô.

Thanh Thu đau khổ nhắm mắt lại, cô rất sợ hãi. Đúng lúc cô cho rằng bản thân không còn đường thoát thì bỗng nhiên "bụp" một tiếng, cánh cửa sau lưng bị đẩy ra, tiếng quát chói tai của một người đàn ông vang lên: “Trọng Thanh Thu, cô ra đây cho tôi."

Không phải anh ta và Lộ Lộ đã... quấn quýt lấy nhau rồi ư?

Rõ ràng đã ôm hôn nồng nhiệt như thế rồi mà sao bây giờ bỗng nhiên lại như thể thần tiên từ trên trời giáng xuống thế này?

Trong đầu Thanh Thu trống rỗng, thậm chí cô còn quên mất chuyện phải đứng dậy khỏi đùi của Lâm Thiếu Đổng nên cứ ngồi yên như vậy. Nhìn vào tư thế đó của cô, người khác sẽ cảm thấy rất mờ ám.

Không khí phảng phất vẻ xơ xác tiêu điều, sau khi đứng yên một lúc, người đàn ông từ tốn bước về phía sô pha, ánh mắt lạnh lùng quét về phía Lâm Thiếu Đổng: “Thả cô ấy ra."

"Dựa vào cái gì?" Lâm Thiếu Đổng nhíu mày, gương mặt lộ ra vẻ khinh bỉ.

"Dựa vào việc cô ấy là người phụ nữ của tôi." Trong căn phòng riêng tối mờ, Lê Minh Tùng dừng lại khoảng hai giây rồi bỗng nhiên cao giọng tuyên bố.

"Ha ha ha, Lê Minh Tùng, anh nói dối mà không suy nghĩ à? Cô ấy có thể là người phụ nữ của anh được ư?"

"Đúng thế, đúng vậy đấy." Bàn tay thon dài đặt lên vai Lâm Thiếu Đổng, anh dùng sức đè xuống, sắc mặt của Lâm Thiếu Đổng lập tức thay đổi. Sự đau đớn làm hắn ta bất giác buông bàn tay đang đặt trên eo Thanh Thu ra. Thanh Thu chỉ cảm thấy cơ thể được buông lỏng, một bàn tay lớn lập tức kéo cô dậy, sau đó sức mạnh kia lại làm cô nhào vào lồng ngực của đàn ông. Nhưng lần này lại rất kỳ diệu, trái tim cô không đập loạn nhịp nữa, ngược lại, nó ổn định hơn rất nhiều. Thì ra, trong tiềm thức, cô vẫn rất tin tưởng Lê Minh Tùng đến thế.

"Nhưng tôi không tin, Lê Minh Tùng, nếu như cô ta là người phụ nữ của anh thì tại sao anh lại để cô ta tới chỗ này để rót rượu? Hình như không phù hợp với lẽ thường lắm thì phải nhỉ? Nếu như là người phụ nữ tôi muốn thì cơ thể kia chỉ có mình tôi mới được phép chạm vào, tôi sẽ không để cho cô ấy phải chịu đựng những lời bới móc đủ kiểu từ bất cứ một kẻ nào." Lâm Thiếu Đổng yên lặng, hắn ta rất muốn vươn tay kéo Thanh Thu lại. Thế nhưng, thấy bàn tay kia của Lê Minh Tùng, hắn ta lại không động đậy. Hắn ta hơi bất ngờ, vốn tưởng rằng Lê Minh Tùng chẳng qua chỉ là một chiếc gối thêu hoa mà phụ nữ thích, nhưng bây giờ hắn ta đã biết là không phải vậy. Sức mạnh của Lê Minh Tùng cũng không hề thua kém hắn ta, thậm chí còn khỏe hơn hắn ta rất nhiều.

"Cậu chủ Lâm này, cậu không cảm thấy cô ấy rất đặc biệt à? Không ai có thể bao nuôi nổi người phụ nữ này mà cô ấy cũng không để người khác bao nuôi. Nhưng mà người phụ nữ này đã sinh cho tôi hai đứa con gái, điều này có thể chứng minh cô ấy là người phụ nữ của tôi. Vì vậy, bây giờ tôi nhất định phải đưa cô ấy đi." Lê Minh Tùng nói ra quyết định của mình mà không hề kiêng dè chút nào. Thế nhưng, những lời này cũng coi như đã giữ lấy chút thể diện cho Lâm Thiếu Đổng.

"Bốp bốp..." Lâm Thiếu Đổng vỗ tay: “Được lắm, không ngờ rằng đường đường là cậu chủ Lê mà lại thích kiểu phụ nữ thế này. Nhưng mà cô ta vừa tát tôi một cái, anh nói xem nên trả thế nào đây?" Hắn ta cười thờ ơ, nhưng nụ cười này lại mang theo lực sát thương rất lớn, nó làm cho Thanh Thu không khỏi rùng mình. Hôm nay cô đã chọc phải một nhân vật không nên động đến rồi.

"Không phải chỉ là một cái tát thôi ư, có gì đáng ngạc nhiên đâu chứ. Để hôm nào đó tôi mời mọi người uống ly rượu, ngồi hàn huyên cười đùa một lúc là mọi thù hận sẽ biến mất ngay thôi, kể từ lúc đó chúng ta sẽ là anh em." Bên ngoài cửa đột nhiên lại xuất hiện thêm một người, đó không phải ai khác mà chính là Sa Duy Hân.

Vì không mặc quân phục nên anh ta có một loại khí chất đàn ông khác với ngày thường. Điều này đã thu hút tất cả những ánh mắt có mặt trong phòng riêng.

Anh ta và Lê Minh Tùng đều có sức hút riêng, nhưng điều giống nhau giữa hai người chính là lúc họ xuất hiện, ánh mắt của những người khác không thể dứt ra nổi.

"Sư đoàn trưởng Sa, anh nói thật dễ dàng, nếu chỉ như thế mà mọi chuyện có thể ổn thỏa, vậy thì tôi cũng tát anh một cái sau đó mời anh uống rượu được không?" Lâm Thiếu Đổng bày ra vẻ có xấu xa thế nào chăng nữa cũng không chịu thua.

Thanh Thu ngây ngốc, cô chỉ biết Sa Duy Hân là một thủ trưởng quân đội chứ không nghĩ rằng anh ta còn trẻ mà đã có chức vị cao như thế. Anh ta đã là một sư đoàn trưởng rồi, thế này thì chẳng mấy chốc mà anh ta có thể lên tới chức quân đoàn trưởng.

"Cậu chủ Lâm, đây không phải là doanh trại quân đội, tôi cũng không mặc quân phục, vì vậy, chúng ta đều như nhau. Cậu đừng tâng bốc tôi như thế. Nếu như cậu thực sự muốn, nói không chừng bây giờ cậu đã làm quân đoàn trưởng rồi ấy chứ."

"Không dám."

"Cậu chủ Lâm khách sáo quá rồi, nếu như cậu Lâm đã nói không dám vậy thì cũng nên nể mặt Sa Duy Hân tôi. Sau này tôi và Lê Minh Tùng chắc chắn sẽ mời cậu." Nói xong, anh ta giật cánh tay của Lê Minh Tùng ra, ánh mắt lướt nhanh qua mặt anh, ý bảo anh hãy nhanh chóng đưa Thanh Thu rời khỏi đây,

Lê Minh Tùng không nói gì, anh chỉ dắt Thanh Thu chạy như bay ra khỏi phòng như thể Lâm Thiếu Đổng đang đứng phía sau chính là một con ma sẽ đuổi theo mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.