Chồng Bá Đạo Tình Yêu Sâu Sắc (Ông Xã Đại Nhân Thật Khó Chiều)

Chương 91: Anh thật không biết xấu hổ



“Tôi quá đáng sao?” Anh ta nhẹ nhàng lấy ra hai tờ giấy từ trong ví da, sau đó đung đưa trước mặt cô, “Trọng Thanh Thu, cô nhìn xem, bên ngoài có rất nhiều phóng viên đó. Nếu cô không ngại, tôi sẽ tố cáo anh ta là kẻ thứ ba phá hoại tình cảm giữa hai chúng ta.”

“Anh thật không biết xấu hổ.” Cô giơ tay lên muốn tát anh ta một cái, nhưng anh ta lại lưu loát bắt lấy tay cô, “Trọng Thanh Thu, cô còn biết làm gì nữa? Đá người phải không? Cô cứ đá đi, chỉ là tuyệt đối sẽ không thể chạm đến tôi.”

Người đàn ông này rõ ràng bị thương, trên đầu và đùi đều quấn vải trắng, nhưng khi đối diện với người khác căn bản không chừa một chỗ trống nào, chính là vô cùng ngang ngược.

Dường như bên ngoài trung tâm mua sắm thực sự có phóng viên, hơn nữa còn có rất nhiều người.

Rõ ràng anh ta cố ý.

Với cô thì không sao cả, nhưng cô không muốn tổn thương Bùi Minh Vũ. Ở chỗ đông người, tốt nhất nên chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ biến thành không có gì. “Minh Vũ, chúng ta đi thôi.” Vốn là tới đây mua đồ cho bọn nhỏ nhưng mà bây giờ ầm ĩ như vậy cũng chẳng còn gì vui vẻ.

“Mẹ ơi, ba thì sao”?”

“Kệ anh ta đi, chúng ta đi trước.”

“Mẹ…” Hai cô bé không thể hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, ở trong mắt bọn nhỏ, nếu người đàn ông mà mẹ nắm tay là ba thì tốt biết bao, bọn nhỏ rất muốn ba mẹ ở bên nhau.

“Được, nếu các con không đi thì vĩnh viễn cũng đừng nhận mẹ làm mẹ, Minh Vũ, chúng ta đi.” Cô thấy được tình cảm hơn năm năm qua giữa mình và bọn nhỏ, điều này không phải một sớm một chiều mà có thể nuôi dưỡng ra được. Đó chính là tình cảm mẹ con chân thật nhất.

Quả nhiên, cô chỉ vừa mới nắm tay Bùi Minh Vũ đi được hai bước, hai cô bé liền lập tức đuổi theo, “Mẹ, bọn con đi theo mẹ.” Vừa nói, hai cô bé vừa nhìn qua Lê Minh Tùng. Không còn cách nào cả, mẹ chính là toàn bộ thế giới của hai cô bé. Mặc dù đó là ba của mình, nhưng ba xuất hiện muộn hơn mẹ rất nhiều, trên đời này, người đối xử tốt nhất với hai cô bé là mẹ, sau đó là… là…

Sau đó hình như không phải là ba mà là ba nuôi. Ba mới biết hai cô bé được hai ngày, nhưng từ khi hai cô bé bắt đầu hiểu chuyện đã nhớ kỹ ba nuôi rồi.

Ba nuôi rất tốt, còn tốt hơn cả ba.

Đi thôi.

Đã quyết định xong, nhưng cứ đi được vài ba bước, hai cô bé lại quay đầu nhìn về phía Lê Minh Tùng.

Hai nhóc con này vẫn không nỡ bỏ.

Đó chính là cảm giác máu mủ tình sâu.

“Mẹ, con muốn ba.” Trông thấy anh ta cô đơn, lẻ loi đứng ở nơi đó, Thùy Thùy bỗng cảm thấy mẹ thật độc ác, lại có thể bỏ mặc ba ở trong trung tâm mua sắm này. Ba thật tội nghiệp, còn bị tổn thương nữa chứ.

“Vậy con tự đi đến chỗ ba con đi, không cần quay lại gặp mẹ nữa.” Cô cắn răng, nhẫn tâm nói. Cô chỉ có thể làm như vậy, nếu không cô cũng không biết phải thế nào?

Hóa đơn quả thực là do Lê Minh Tùng trả, mấy nhân viên bán hàng xách theo túi lớn túi nhỏ không biết phải làm thế nào. Nên đuổi theo Thanh Thu hay là giao cho người đàn ông vừa mới thanh toán tiền này?

Tình cảnh hôm nay thật quá mức kỳ lạ, hơn nữa hiện giờ toàn thân anh ta đều tựa như muốn phun lửa làm cho bọn họ run sợ trong lòng, không ai dám tiến lên hỏi cả.

Một lúc lâu sau, quản lý có chút không nhịn được lên tiếng, “Thưa anh, mấy bộ quần áo này phải…”

Lê Minh Tùng tiện tay rút ra khỏi ví một tấm danh thiếp, “Đưa đến địa chỉ này.”

Nữ quản lý giống như lấy được đặc xá, vội vàng nhận lấy, “Cảm ơn anh.” Anh ta lạnh lùng quét mắt nhìn về phía đôi nam nữa đang đi ra khỏi trung tâm mua sắm, hai bóng người hợp chung một chỗ đột nhiên giống như cây kim châm vào ngực khiến anh ta có chút đau. Hai người bọn họ thực sự vẫn rất hợp nhau.

Điện thoại di động bất chợt vang lên, anh ta dõi theo hai bóng lưng kia rồi mới cầm di động lên, “Tiểu Ngô, có chuyện gì?”

“Tổng giám đốc, bọn họ ra ngoài rồi, có nên bắt đầu hành động không?”

Lời nói của cậu ta bắt đầu không ngừng quanh quẩn bên tai anh ta. Nhớ lại những lời nói cùng biểu hiện vừa rồi của cô, dường như cô đã không còn tin tưởng mình nữa.

Là bởi vì Phương Thu sao?

Nếu quả thực là vậy, thì có phải đã nói rõ là cô đang ghen không?

Nhưng dáng vẻ che chở cho Bùi Minh Vũ của cô thật sự làm anh vô cùng tức giận.

“Tổng giám đốc, bọn họ đang định lên xe…” Cậu ta đúng lúc nhắc nhở anh ta, nếu bây giờ còn không ra tay, chỉ sợ đến khi bọn họ lên xe thì sẽ không còn kịp nữa rồi.

“Lê Minh Tùng, anh đừng quá đáng.”

“Anh thật không biết xấu hổ.”

Những lời cô nói vẫn quanh quẩn bên tai anh ta. Chỉ là muốn một người phụ nữ mà thôi, thực sự không cần thiết phải dùng đến thủ đoạn xấu xa như vậy. Nếu làm vậy cũng chỉ nói rõ rằng mình không có lòng tin lấy được trái tim của cô. Ánh mắt anh ta vẫn rơi trên người hai bọn họ, cuối cùng lên tiếng: “Để bọn họ rời đi.”

“Vâng, tổng giám đốc.” Cậu ta lập tức tuân lệnh, rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, nếu không, lát nữa giữa cuộc chiến hỗn loạn của hai người bọn họ và đám phóng viên ngay cả anh ta cũng không có cách nào nắm chắc thời khắc quan trọng nhất. Đến lúc đó, nếu như thực sự làm tổn thương Trọng Thanh Thu, hắn nhận thấy tổng giám đốc dường như cũng không hoàn toàn vô tình với cô.

Nhưng cậu ta không đoán được suy nghĩ của tổng giám đốc, có thể là Lạc Phương Thu nhưng cũng có thể là Trọng Thanh Thu.

Mặc dù ánh mắt anh ta nhìn Lạc Phương Thu rất đặc biệt, nhưng cậu ta vẫn cảm thấy bọn họ không thể nào. Đó là người phụ nữ của em trai anh ta, anh ta cũng không thể để lại tiếng xấu được. Hai ngày nay, lời đồn đãi liên quan tới anh ta và vợ của em mình đã ồn ào, lan truyền khắp thành phố F, nếu còn tiếp tục nữa, chỉ sợ sẽ ảnh hưởng đến công việc kinh doanh của Lê Thị.

Tổng giám đốc luôn biết cân nhắc lợi và hại.

Lê Minh Tùng lấy ra điếu thuốc, vừa khập khễnh đi tới trước cửa sổ, vừa châm thuốc. Dáng vẻ kia của anh ta nếu đổi thành người khác nhất định sẽ làm cho người ta thương xót. Nhưng khi nhìn anh ta, không ai có thể sinh ra cảm giác như vậy. Cho dù là bước đi không tiện, nhưng tư thế đi lại cùng hút thuốc của anh ta vẫn giống như vua chúa khiến người ta không dám khinh thường.

Trong trung tâm mua sắm cấm hút thuốc, nhưng không ai dám tiến lên can ngăn anh ta. Đó là khách hàng lớn đấy, vừa rồi đã mua số lượng lớn quần áo trẻ em từ tuần trước.

“Mẹ ơi, mấy bộ quần áo kia thì sao? Bọn con không được lấy sao?” Quỳnh Quỳnh kéo nhẹ góc áo của cô, không hiểu người lớn đã xảy ra chuyện gì.

“Quỳnh Quỳnh, mai lại đến những chỗ khác mua quần áo đẹp hơn nữa, được không?” Bùi Minh Vũ vừa lái xe vừa nói. Không chuyện gì có thể gạt hai cô bé, bởi vì từ nhỏ bọn nhóc đã sống trong gia đình đơn thân, cho nên bọn nhóc nhạy cảm hơn nhiều.

“Vâng… Được ạ.” Cô bé cố gượng trả lời, không vui vì mẹ không chịu ở bên ba, cho nên, trong xe rất nhanh liền yên tĩnh lại, không ai lên tiếng nói chuyện. Hai cô bé dựa sát vào nhau, hai cặp mắt to tròn đều nhìn ra ngoài cửa sổ, dáng vẻ giống như đang có tâm sự.

Thanh Thu cũng không để ý, cứ để mặc bọn nhóc đi. Có một số việc bạn càng vội vã giải thích bọn nhóc sẽ càng suy nghĩ nhiều hơn. Nên dứt khoát để cho lòng bọn nhóc từ từ lắng đọng, khi đó mới nói vậy thì sẽ đỡ tốn công hơn mà kết quả cũng tốt hơn rất nhiều.

Đến khi ăn trưa, hai cô bé vẫn không nói chuyện với cô, dáng vẻ dường như rất không vui. Có đôi khi hai nhóc con lại chụm đầu vào nhau thì thầm gì đó.

Khẽ nhíu mày, cô thật sự rất muốn chui vào cái đầu nhỏ của bọn nhóc để xem rõ ngọn ngành, nhưng mà cô không có bản lĩnh này.

Để Bùi Minh Vũ đi thanh toán tiền, cô nhẹ nhàng dắt tay bọn nhỏ, “Đi thôi, chiều này chúng ta sẽ đến khu vui chơi.”

Cô vốn tưởng rằng khi nghe vậy hai cô bé sẽ nhảy lên hoan hô, nhưng không có, Thùy Thùy chỉ lắc lắc tay cô, “Mẹ, có thể không đi được không?”

“Tại sao không đi? Không phải các con thích đi tới khu vui chơi nhất sao?”

“Bây giờ con không thích nữa.”

“Không thể nào. Quỳnh Quỳnh, Thùy Thùy, có phải hai đứa có ý kiến với mẹ không?” Càng ngày càng kỳ lạ khiến cô thực sự rất muốn đánh hai cô bé một trận. Tính bướng bỉnh của trẻ con quả thật không thể chịu nổi.

“Không.”

“Còn nói không, thử nhìn cái miệng của hai đứa đều chu lên rồi kìa.”

“Mẹ, bọn con không có ý kiến gì với mẹ cả, chỉ là ba đang bị thương không ai chăm sóc, chúng con lo lắng cho nên không có tâm trạng đi chơi.”

“Không được, mẹ đã hẹn dì Nguyễn rồi. Cô ấy muốn gặp hai đứa, còn rất thích hai đứa nữa.”

“Chúng con không biết dì Nguyễn, con không thích người lạ đâu.”

“Dì ấy là bạn của ba hai đứa, sao có thể nói là người lạ chứ.”

“Thực sự là bạn của ba sao?” Ánh mắt hai cô bé lập tức lóe sáng, kích động hỏi.

“Đương nhiên, mẹ không gạt các con đâu.”

“Vậy được rồi, chúng ta đi thôi.” Cuối cùng hai cô bé thỏa hiệp cũng không phải vì cô khuyên bảo mà do có thể gặp được bạn của Lê Minh Tùng. Suy luận của hai nhóc con này khiến cô không sao hiểu được.

Vẫn là Bùi Minh Vũ chở bọn họ tới khu vui chơi. Không biết tối qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà tên kia vừa mới ra khỏi đồn sánh sát đã đi tìm được bọn họ. Tốc độ quả thật quá nhanh.

Càng nghĩ càng mơ hồ, chẳng lẽ anh ta cho người theo dõi nhà họ Bùi sao?

Vừa mới xuống xe đã trông thấy Nguyễn Thủy Tiên đứng chờ trước khu vui chơi. Cô còn chưa kịp chào hỏi thì cô ấy đã tiến lên đón, vừa đi vừa đánh giá hai cô bé, “Thanh Thu, hai cô bé này là con của cậu sao? Bọn nhóc giống cậu quá.”

“Ha ha, đúng vậy?”

Cô ấy bước nhanh vài bước đã đi tới trước mặt hai cô bé, “Nói cho dì biết hai con tên gì vậy?”

“Chào dì xinh đẹp, con tên Quỳnh Quỳnh.”

“Con tên Thùy Thùy.”

Hai cô bé vô cùng thoải mái, không hề sợ người lạ.

“Dì không xinh đẹp đâu. Thùy Thùy và Quỳnh Quỳnh mới xinh đẹp đó, thật đẹp mắt, nhìn thế nào cũng thấy giống búp bê.”

Thùy Thùy che miệng bật cười.

“Thùy Thùy cười gì vậy?”

“Con cảm thấy dì mới giống búp bê đó. Dì à, chú bộ đội ở sau lưng dì là bạn trai của dì sao?”

“Hả? Cái gì?” Nguyễn Thủy Tiên vội vàng quay đầu, lúc này mới trông thấy Sa Duy Hân không biết tới đây từ lúc nào, anh ta còn mặc quân phục lấp lánh sao và gạch nữa, “Sa Duy Hân, anh tới đây làm gì?”

“Bắt em, hơn nữa còn tiện thể xem xem hai cục cưng nhỏ nhà Thanh Thu. Thật sự rất xinh đẹp đó. Thủy Tiên, khi nào em cũng sinh cho anh hai bé yêu như vậy nhé.”

“Anh biến đi.” Cô ấy dùng sức đập vào ngực anh ta, “Anh vẫn còn là thủ trưởng sao? Một chút tác phong quân đội cũng không có.”

“Không phải chỗ này không có binh sĩ sao, bây giờ anh cũng không phải là thủ trưởng, chỉ là dân chúng bình thường thôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.