“Này, cậu đi nhanh như vậy làm gì, đợi tôi với.” Kỳ Xán bước nhanh đến, nắm lấy cổ tay cử Vương Tây Minh.
“Bang” một tiếng, bị Vương Tây Minh đánh vào tay một cái, nhưng Kỳ Xán vẫn không chịu buông tay.
“Buông tay.” Vương Tây Minh trừng mắt Kỳ Xán.
“Không buông.” Kỳ Xán vẫn không buông tay, “Tôi sai rồi, tôi không nên vừa nãy ở trong phòng chủ nhiệm hôn cậu.”
“Đêm đó là ngoài ý muốn…………” Vương Tây Minh nói xong dừng một lát: “Cậu không cần phải trêu chọc tôi như vậy.”
“Tôi……” Kỳ Xán sắc mặt có chút đau lòng, không biết nên nói làm sao. Hắn cũng cảm thấy chính mình rất kỳ quái. Trong khoảng thời gian này Vương Tây Minh vẫn luôn né tránh hắn, trong nhà hắn cũng đang xảy ra chuyện, cho nên hắn luôn xin nghĩ học.
Hắn vẫn luôn muốn tìm Vương Tây Minh để nói chuyện, nhưng khi nhìn thấy cậu thì nhịn không được, muốn hôn cậu.
“Cậu không có gì muốn nói sao! Buông ra, tôi phải đi về.”
“Vương Tây Minh, tôi………… Tôi thật sự không quên được chuyện đêm đó, cậu trước kia luôn lạnh nhaht với tôi, nhưng đêm đó, cậu ở dưới thân tôi, xin tôi tha cho cậu, tôi liền nhịn không được.”
“Cậu………… Hỗn đản.” Vương Tây Minh cảm thấy thẹn, đến lỗ tai cũng hồng hồng.
“Dạo gần đây trong nhà tôi luôn xảy ra chuyện, cậu vẫn luôn trốn tôi, tôi cũng muốn tìm một cơ hội thích hợp để nói chuyện với cậu..” Kỳ Xán nắm tay Vương Tây Minh.
“Còn có chuyện gì để nói.” Vương Tây Minh do dự một lát mới lên tiếng.
“Không phải một lần………… Một lần…………”
Kỳ Xán nhìn cậu đầu càng ngày càng thấp, giọng càng ngày càng nhỏ, hỏi: “Một lần cái gì?”
“4……19…….” Vương Tây Minh nói xong, lòng đầy căm phẫn nhìn Kỳ Xán, giống như là Kỳ Xán ép cậu nói.
Kỳ Xán nghe xong, cười một chút, hắn cảm thấy Vương Tây Minh quá đáng yêu, “Tôi không cho rằng như vậy, tối đó, không phải hai chúng ta đều vui vẻ sau?”
“Thì sao?” Vương Tây Minh hỏi lại: “Cậu cùng Nguyên Sang lại xảy ra chuyện gì, cậu……” Vương Tây Minh ấp úng hồi lâu, “Toàn trường ai mà không biết, cậu là lốp xe dự phòng của Nguyên Sang chứ.”
“Thao, cmn ai dám nói ông đây như vậy?” Kỳ Xán nghe xong mấy lời này có chút tức giận, dù sao cũng là người đều đối với “Lốp xe dự phòng” cảm thấy tức không thôi.
“Rất xin lỗi, tôi…… Tôi không nên nói như vậy với cậu.” Vương Tây Minh cũng ý thức được chính mình nói trước mặt Kỳ Xán không thích hợp cho lắm.
Gió đột nhiên thổi lớn, làm mọi người nhịn không được rùng mình, ngay cả mặt hồ đang yên lặng cũng gợn sóng.
Kỳ Xán thừa cơ ôm Vương Tây Minh vào trong ngực. “Gió thật lớn…….” Giây tiếp theo hắn ôm chặt người trong ngực, “Cho tôi chút thời gian, tôi sẽ làm sáng tỏ mọi chuyện với Nguyên Sang, cũng như cho chúng ta có cơ hội tìm hiểu lẫn nhau.” Kỳ Xán chân thành, nghiêm túc nói. Gióing như là nói lời tuyên thệ trong ngày kết hôn.
“Cậu………… Bệnh thần kinh!” Kỳ Xán nhìn Vương Tây Minh mặt ửng hồng, buồn cười.
“Đi, chúng ta trở về đi học đi.” Kỳ Xán nói như vậy lên, Vương Tây Minh mới nhớ đến còn đang trong giờ học, mà bọn họ ở đây buồn nôn như vậy.
…………………………
“Báo cáo.” Vương Tây Minh có chút ngượng ngùng, toàn bộ ánh mắt của mọi người trong lớp đang nhìn cậu.
Chủ nhiệm lớp nhìn cũng không thèm nhìn, phất tay, đuổi về chỗ.
Vương Tây Minh đi vào lớp học, nhìn thấy Hứa Ngạn cũng đến, trong lòng có chút giật mình, xác xuất để Hứa Ngạn có mặt ở lớp là rất thấp.
Vương Tây Minh vừa ngồi xuống, Kỳ Xán liền oán giận nói, “Như thế nào không trả lời tin nhắn của tôi.”
“Tôi dùng hết dung lượng, chưa có đăng kí lại.” Vương Tây Minh lật tới lật lui sách trong tay.
“Tôi quá đáng thương?” Hứa Ngạn nhìn Vương Tây Minh, chớp đôi mắt, một bộ dáng “Mau tới chú ý tới tôi”, liền chờ Vương Tây Minh hỏi hắn làm sao vậy.
“Tôi cùng ta bạn gái chia tay.” Hứa Ngạn nói xong thở dài, “Tôi mẹ nó………… Thật sự rất thích cô ấy.” Vương Tây Minh đang định lên tiếng an ủi.
“Hứa Ngạn, có muốn lên bục giảng, để nói hay không?” Thầy giáo ôn hòa cười, nhưng bên trong là con dao sắc bén.
“Không cần, không cần.” Hứa Ngạn đầy mặt cười khổ, tiếp theo hắn ủ rũ cụp đuôi nằm trên bàn.
Chỉ chốc lát sau.
Vương Tây Minh lén lút ghi một tờ giấy, chọt chọt tay hắn, ý bảo hắn nhìn.
Hứa Ngạn vừa nhìn, chữ viết rất đẹp “Xoa xoa đầu, cậu là người tốt.”
Hứa Ngạn cảm động, cũng viết một câu đưa lại cho Vương Tây Minh, “Cảm ơn, vẫn là Tây Minh tốt nhất, ôn nhu nhất.”
Hứa Ngạn nhiệt tình cảm ơn Vương Tây Minh.
Không hỗ danh là bạn bè tốt.
“Tạm biệt thầy!” Chịu đựng hết cả một buỏii chiều.
“Hôm nay muốn đến nhà ăn, ăn cơm không?” Vương Tây Minh một bên thu dọn, một bên nói.
“Hôm nay trời lạnh như vậy, tôi muốn ăn lẩu?” Hứa Ngạn duỗi eo: “Cùng đi không?”
“Tôi không đi.” Đi bên ngoài ăn một bữa cho dù là chia đôi, đối với Vương Tây Minh vẫn là quá mắc.
“Đi đi, Lê Tư Viễn, Trần Cùn bọn họ cũng đi.” Hứa Ngạn khẩn cầu nói.
“Các cậu đi đi, ăn xong tôi còn đi gặp lão Lý ôn thi nũa.” Vương Tây Minh trả lời.
“Được rồi.” Hứa Ngạn có chút lưu luyến.
“Tôi đi đây, xin chào.” Theo lý mà nói, ngày thường chỉ cần có Lê Tư Viễn, thì Vương Tây Minh nhất định sẽ đi theo.
Vương Tây Minh xuống cầu thang thì thấy bọn Kỳ Xán đang chờ.
“Tây Minh……… Chờ tôi.” Vương Tây Minh đột nhiên bị gọi lại, vừa quay đầu, Hứa Ngạn đã nhào vào trên người cậu.
“Có sao không?” Vương Tây Minh còn chưa cảm giác được gì, Kỳ Xán đã bất mãn trước.
“Con chó Trần Cung hứa đi rõ ràng giờ lại không đi, làm hại Lê Tư Viễn cũng không đi luôn.” Hứa Ngạn dựa cả người lên trên người cậu.
Đều là con trai với nhau, làm động tác nhue vậy cũng rất bình thường, nhưng Vương Tây Minh vừa nhìn thấy ánh mắt của kỳ Xán, cảm thấy cả người không được tự nhên cho lắm.
Vương Tây Minh cảm thấy lên tiếng chào hỏi Kỳ Xán cũng không được, không chào cũng không xong. Hứa Ngạn từ bên người cậu đi qua ôm lấy vai cậu, Kỳ Xán ánh mắt vẫn nhìn cậu.
Hứa Ngạn ôm lấy bên vai cậu, nói nhỏ vào tai, “Cậu cùng Kỳ Xán đã xảy ra chuyện gì à?”
“Không có, đâu có xảy ra chuyện gì.” Vương Tây Minh lấy lại tinh thần nói.
Vương Tây Minh đi từ lớp học đến nhà ăn, đi bộ nhanh nhất cũng mất 15 phút.
Thức ăn nhà ăn tất cả đều là mình tự làm, đã bao gồm cả học phi, Vương Tây Minh tụe làm cho mình ăn, vẫn rất là hưởng thụ.
-------------****------------------
Edit: Truyện được dịch bởi Tiểu Miêu Miêu.
Thêm một chương nữa nha.~~~