Chồng, Chúng Ta Ly Hôn Đi!

Chương 59





"Dao Dao, em sao vậy?" Thẩm Quân Uyên nói rồi nhấc bổng Vân Mộng Dao lên đưa cô vào trong phòng.

Vân Mộng Dao cũng rất phối hợp vòng tay qua cổ anh, dụi mặt vào trong lồ ng ngực vững chắc lắng tai nghe nhịp đập trái tim anh."Không có gì, em ngồi lâu bị tê chân thôi."
"Bây giờ em có thắc mắc gì không?" Anh nhẹ nhàng đặt cô nằm ngửa trên giường còn mình thì ngồi bên cạnh giúp cô xoa bóp hai chân.
"Anh và cô ấy có quan hệ như thế nào?"
Thẩm Quân Uyên xoa đầu cô, nhẹ giọng nói: "Anh với cô ta không có mối quan hệ như em nghĩ đâu.

Chờ đến lúc thích hợp, anh sẽ nói mọi chuyện cho em biết.


Đừng suy nghĩ linh tinh, cũng đừng nghe cô ta nói nhăng nói cuội." Nói rồi, Thẩm Quân Uyên cũng im lặng, hai người cứ như vậy rơi vào trầm tư, mỗi người theo đuổi một suy nghĩ riêng.
Vân Mộng Dao xoay mặt đi tránh khỏi ánh mắt anh, cô nhìn chằm chằm vào chiếc đồng hồ treo trên tường.

Hiện tại đã là nửa đêm, bên ngoài cũng vang lên tiếng nước mưa rơi lộp bộp.

Vân Mộng Dao đột nhiên xoay sang nhìn vào anh, bàn tay nhỏ nhắn xoa chiếc cằm được cạo râu tỉ mỉ của anh, đôi mắt hơi cụp xuống.

"Em tin anh.

Chỉ cần anh nhớ kỹ một điều, anh là chồng của em, mãi mãi vẫn sẽ là như vậy."
Thẩm Quân Uyên đan tay vào tay cô rồi cúi xuống đặt lên trên trán cô một nụ hôn.

"Anh sẽ nhớ kỹ."
Thẩm Quân Uyên mạnh mẽ đem cả cơ thể mạnh mẽ, nóng rực của mình đè nặng lên cơ thể mềm mại của cô.

Anh đặt lên dồi môi căng mọng một nụ hôn cháy bỏng với hành động dứt khoát kết hợp với kỹ xảo và tốc độ nhanh chóng cạy mở được hàm răng tiến sâu vào trong khoang miệng.

Khoảnh khắc khi môi lưỡi hai người triền miên, Thẩm Quân Uyên vẫn không thể nào kiềm chế được xúc động mà muốn rút hết mật ngọt từ trong khoang miệng.

Cho đến khi Vân Mộng Dao cảm thấy trời đất quay cuồng vì khó thở, Thẩm Quân Uyên mới tạm thời rời khỏi đôi môi cô.

Anh nhìn cô, ánh mắt không hề che giấu d*c vọng tr@n trụi của mình, anh đưa tay luồn ra đằng sau lưng cô kéo khóa của bộ lễ phục xuống để cho một nửa thân trên của cô lộ ra trước mắt mình.

Theo góc độ quan sát của mình, Thẩm Quân Uyên có thể nhìn thấy đôi bồng đài trắng như tuyết đang phập phồng theo từng nhịp thở của cô.

Thẩm Quân Uyên nhìn đôi bồng đào đến đỏ cả mắt, hầu kết lăn lộ lên xuống rồi cúi người vùi đầu vào cổ cô rồi cắn nhẹ vào xương quai xanh tinh xảo, một tay thì kéo chiếc áo ngực của cô xuống.
Nơi đ ẫy đà trước ngực hơi vểnh lên đưa sát đến miệng Thẩm Quân Uyên, anh cũng không nghĩ nhiều mà ngậm lấy miếng ăn tự động dâng lên miệng, một tay x0a nắn bên nhũ th1t còn lại, một tay thì kéo phần còn lại của chiếc lễ phục đang che chắn nửa th@n dưới của cô.

Men theo từng cử chỉ của anh, ngọn lửa d*c vọng bên trong Vân Mộng Dao rục rịch trỗi dậy, cô để một tay lên che miệng để ngăn chặn bản thân không phát ra tiếng r3n rỉ yêu kiều, một tay chống xuống dưới để chống đỡ thân thể.
"Ưm...!a..."
Thẩm Quân Uyên đưa tay đến với vùng đất thần bí ướt át, m ơn trớn trên nụ hoa non mềm, đầu ngón tay chạm tới khe hở nho nhỏ đang không ngừng chảy ra mật dịch.
Dưới sự trêu chọc của anh, cơ thể Vân Mộng Dao trở nên mềm nhũn không còn chút sức lực nào cả.

D*c vọng trong người dâng lên cuồn cuộn, eo nhỏ không ngừng lắc lư khiến cho nhũ th1t đ ẫy đà nhộn nhạo.
"Ưm..

khó chịu quá."
Tiếng r3n rỉ nhỏ như mèo kêu mang lại xu@n tình dày đặc, phân thân chả anh cũng không chịu được mà muốn phá tan tầng ngăn trở.


Thẩm Quân Uyên đem toàn bộ quần áo trên người ném ra để lộ thân hình săn chắc của mình.

Anh tách hai chân cô ra, điều chỉnh lại vị trí của mình, một tay giữ chặt lấy eo cô rồi nhẹ nhàng nhấc lên, sau đó thì đem phân thân đâm vào bên trong khe hở nhỏ, khi đi vào bên trong cô, anh có thể cảm nhận được hai chân đang quấn quanh eo anh hơi căng cứng.

Chờ đến khi cô quen với vật đó, anh mới nhẹ nhàng nhấp tới.
Vân Mộng Dao cảm thấy một bên nhũ th1t bị người trên thân ngậm lấy, còn đường hành lang chật hẹp bên dưới tuy không phải là lần đầu tiên được anh ghé thăm nhưng khi anh mới tiến vào cũng có truyền đến cảm giác đau đớn.

Bàn tay to lớn, nóng hổi đang đặt trên eo mình hơi siết lại, mà sau khi thích ứng với vật t0 lớn vừa tiến vào, thì bên dưới cũng truyền tới một thứ cảm giác khiến cho cô ngây ngất.

Cô vòng tay qua cổ người đàn ông đang mải mê cày cấy trên thân mình, đôi mắt hạnh ngập nước nhìn anh, trong miệng không ngừng phát ra tiếng ngân nga dễ nghe.
Mưa bên ngoài đã dứt không biết tự khi nào, bên ngoài căn phòng không có lấy một tiếng động, bên trong căn phòng là hình ảnh khiến cho người ta đỏ mặt khi nhìn vào.

Tiếng ngân nga trong trẻo của người phụ nữ, tiếng t hở dốc trầm đục của người đàn ông, tiếng tim hai con người yêu nhau đập chung một nhịp, tất cả hoàn quyện vào nhau tạo nên một bản nhạc êm tai..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.