Chồng Cũ, Anh Nợ Em Một Đứa Con

Chương 2: Một đêm xuân



Đêm thành phố, quán bar xa hoa và trụy lạc với đủ loại ánh sáng nhiều màu và những tiếng động ồn ã vây quanh, giờ phút này trong một căn phòng tối đen u ám và sang trọng đang trình diễn một cảnh tượng điên cuồng khiến không ít người mặt đỏ tim đập không ngừng.

Hàng lông mày kẻ đen khẽ nhíu lại, một cô gái tuổi còn khá trẻ, hai mắt khép hờ, đôi chân thon dài tách ra ngồi trên thân người đàn ông bên dưới. Dáng người lung linh hứng thú giãy dụa theo tiết tấu, làn váy màu đen thật dài che khuất những cảnh đẹp đầy bí ẩn bên trong. Mỗi khi làn váy dài lay động, cảnh đẹp kia xuất hiện khiến người ta vẫn như cũ mơ hồ.

Không biết qua bao lâu, thân thể đang giãy dụa ấy mới tạm thời ngừng lại, thở phào nhẹ nhõm một hơi thật dài, con ngươi linh động và trong như nước chậm rãi mở ra, tầm mắt rơi vào thân thể người đàn ông bên dưới, vừa nhìn thấy sắc mặt ửng hồng của anh, cổ tay mảnh khảnh liền khẽ giơ lên, những đầu ngón tay thon dài nhẹ nhàng ve vuốt gò má anh tuấn hai lần, vẻ mặt bỗng trở nên phức tạp.

Không biết có phải đã cảm nhận được sự đụng chạm của cô hay không, người đàn ông đang nhắm nghiền mắt, thở dồn dập bên dưới đột nhiên tỉnh dậy, ánh nhìn sắc bén như chim ưng lập tức đối diện với con ngươi trong suốt của cô gái.

Cô gái có lẽ không ngờ đến chuyện anh ta sẽ đột ngột thức giấc như thế, bối rối vô cùng, cô vội vàng đứng dậy, rời khỏi người anh, tùy tiện nắm lấy chiếc túi xách bị ném ở một bên chẳng biết từ lúc nào, chuẩn bị chạy trốn khỏi hiện trường.

Nhưng mà, ngay tại lúc cô nghĩ rằng mình có thể đào thoát được thành công thì bỗng nhiên cảm thấy cổ tay mình bị một bàn tay khác nắm lấy.

“Cô là ai? Dám bỏ thuốc tôi!” Thanh âm từ tính có chút trầm thấp vang lên bên tai cô, trong giọng nói có vài phần nghi hoặc và tức tối.

Mới vừa rồi anh không nhìn rõ mặt mình sao? Cô gái nghe vậy liền nghĩ thầm trong lòng.

Nhưng rất nhanh sau đó, cô không kịp suy nghĩ nhiều, dùng sức vung tay để tránh khỏi anh, túi xách cũng bị văng sang một bên, cô không dám nhặt lại, chỉ cuống quít tông cửa bỏ chạy, xông ra ngoài.

Người đàn ông kia hiển nhiên vẫn còn chút choáng váng, anh ngồi lặng trên salon một lúc lâu rồi nhanh chóng sửa sang lại quần áo của mình, đứng dậy tính đuổi theo cô gái đang chạy trốn kia nhưng lại phát hiện hai chân vẫn không chút sức lực như cũ. Chán nản, anh lắc lư cái đầu nặng trịch, tầm mắt liền rơi xuống chiếc túi xách nằm trên mặt đất.

Xoay người tiện tay nhặt túi xách lên, anh không chút suy nghĩ mở nó ra, chỉ thấy bên trong ngoại trừ một chiếc ví màu hồng nhạt cùng một cái điện thoại di động cùng màu thì không còn gì cả, nhưng đúng là một chiếc ví tinh xảo.

Anh biết, túi xách này là của người phụ nữ kia để lại, cho nên mấy thứ này nhất định là của cô ta.

Nhanh chóng mở ví ra, anh tìm thấy bên trong một chút chi phiếu và tiền mặt, ở ngăn nhỏ còn có cả giấy tờ.

Lúc anh nhìn thấy những giấy tờ kia, anh biết, người phụ nữ đó nhất định sẽ không thể chạy thoát. Khóe miệng gợi lên một nụ cười lạnh lùng tăm tối, chẳng qua, khi thẻ căn cước hoàn toàn lộ ra trước mắt anh, nụ cười lạnh ấy vẫn đọng lại trên khóe môi không hề biến mất một lúc lâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.