Chồng Cũ Cuồng Bạo Thế Này Sao

Chương 34: Rồi Em Sẽ Hối Hận





Anh ấy quay lưng nhìn lại, là Sở Triệu đã trở về.

Nhưng như vậy thì đã sao, đối với Vu Tuấn, như thế càng tốt, ba mặt một lời khiến Sở Triệu đừng mong chối cãi.
- Về rồi à, cũng tốt, mày có dám nói ra sự thật không? Kẻ lừa dối.
Cô nhìn Sở Triệu, ánh mắt hoang mang vì chẳng rõ chuyện gì đang xảy ra.

Ngay lúc anh chưa kịp cất lời thì Vu Tuấn đã nhìn cô nói tiếp:
- Tố Du à, thật ra em và nó đã...
Sở Triệu tức giận hằn giọng:
- Lộ Vu Tuấn, anh có thôi đi không?.

Chap mới luôn có tại _ TRÙMTRUY ỆИ.


V N _
Lời nói của Sở Triệu, Vu Tuấn hoàn toàn để ngoài tai:
- Nó lừa dối em trở về chung sống với trong khi...1
Chợt Sở Triệu nhào tới túm lấy cổ áo Vu Tuấn, tình cảnh phút chốc liền trở nên căng thẳng.
- Anh có thôi đi không hả?
Trông hai người họ đột nhiên nóng nảy với nhau khiến cô rất sợ.
Trước thái độ gay gắt của anh, Vu Tuấn chẳng những không nhượng bộ mà càng muốn sấn tới.
- Mày lừa dối cô ấy nên sợ tao nói ra sự thật à? Đồ hèn.
Tay anh siết chặt cổ áo của Vu Tuấn, nếu lúc này để anh ta nói ra mọi chuyện thì khác nào là phá nát gia đình nhỏ của anh.

Hơn nữa bây giờ Tố Du cũng chẳng nhớ gì cả, nói ra sự thật vào thời điểm này thật sự rất tàn nhẫn đối với cô.
Bây giờ anh thật sự rất nóng vì thái độ dứt khoát muốn nói ra sự thật của Vu Tuấn.

Rõ ràng Sở Triệu đã bảo sẽ yêu thương, lo lắng và bù đắp cho Tố Du nhưng anh ta vẫn một mực muốn chia cắt cả hai.
Trong giây phút tức giận, Sở Triệu giơ tay lên cao, định giáng một đòn xuống.

Vu Tuấn trừng mắt, lời kẽ thách thức:
- Sao hả? Muốn đánh tao? Màu có giỏi thì đánh đi.

Lộ Sở Triệu, mày nên nhớ, sự thật mãi mãi là sự thật, mày không che giấu mãi được đâu.

Lúc này cơn giận dữ trong anh đã lên đến đỉnh điểm.

Tố Du lập tức chạy đến nắm lấy cánh tay đang giữ chặt cổ áo của Vu Tuấn.


Cô nhìn anh rồi nhẹ giọng:
- Đừng mà Sở Triệu...
Cô không muốn hai anh em họ vì cô mà xích mích hay đánh nhau.

Nhìn ánh mắt tha thiết pha lẫn sự lo sợ của cô, Sở Triệu dần bỏ tay xuống.
Nhưng ngay khoảnh khắc anh vừa buông cổ áo Vu Tuấn ra thì một âm thanh nhức nhói vang lên, cô sững sờ không kịp định hình.
Sở Triệu ngã nhào trên sàn, Vu Tuấn đã nhân lúc anh không đề phòng mà giơ nắm đấm một phát giáng thẳng vào bên má của anh.

Vì lực đánh quá bất ngờ, Sở Triệu không giữ được thăng bằng nên lập tức ngã xuống đất.
Cô vội chạy đến đỡ lấy anh, nhìn gương mặt sưng đỏ, môi bật cả máu của Sở Triệu mà không tránh khỏi đau lòng.
- Anh có sao không?
Cô đưa tay chạm nhẹ vào mặt anh, ánh mắt Sở Triệu tức giận nảy lửa, Tố Du nắm lấy tay anh xoa dịu.
Người làm nhìn thấy cảnh tượng động tay động chân vừa xảy ra cũng thoáng giật cả mình, lập tức bước đến giúp cô đỡ anh đứng dậy.
Tố Du nhìn Vu Tuấn đầy khó chịu:
- Sao anh lại đánh anh ấy? Vu Tuấn, anh quá đáng lắm.
Lần đầu tiên Tố Du vì Sở Triệu mà nói lời cọc cằn với anh ấy đến thế.

Lúc này Vu Tuấn cảm thấy rất đau lòng, đan xen sự phẫn nộ cực độ bởi hiện tại Tố Du cứ đinh ninh nghĩ rằng cô và Sở Triệu vẫn còn là vợ chồng.
- Anh quá đáng sao? Anh làm như vậy là vì em thôi.

Em hãy nhìn cho rõ Lộ Sở Triệu đi, kẻ em coi là chồng này thật chất đang lừa dối em...
Đến lúc này, Sở Triệu không thể để Lộ Vu Tuấn tiếp tục đứng đây nói mấy lời khiến cô hoài nghi thêm được nữa.
- Mau ra khỏi nhà tôi, cút ngay đi.
Cô lo lắng nhìn anh, Tố Du chưa từng thấy anh nóng nảy đến mức như vậy.

Cô nhẹ nhàng ôm lấy cánh tay Sở Triệu như một sự trấn an tâm trạng hiện tại của anh.

Vu Tuấn nghiêm giọng, lời nói tỏ rõ trạng thái bất mãn:
- Mày...
Tố Du nhận thấy tình hình càng lúc lại thêm căng thẳng nên vội ngắt lời Vu Tuấn:
- Anh mau về đi, đừng làm loạn ở đây nữa.
Lời nói của cô khiến Vu Tuấn cảm thấy bản thân đang bị xua đuổi.

Rõ ràng chỉ vài ngày trước, mối quan hệ của cô và Vu Tuấn đang rất tốt đẹp, nhưng bây giờ lại trở nên xa cách, anh ấy nghĩ rằng mọi chuyện thành ra thế này đều do Sở Triệu.

Chính Sở Triệu đã cướp đi Tố Du, cướp đi cơ hội có được tình yêu của anh ấy.
Vu Tuấn thất vọng nhìn cô, nhưng đây chưa phải là sự từ bỏ:
- Rồi em sẽ hối hận khi biết sự thật và nhìn rõ con người của nó.
Nói dứt lời Vu Tuấn liền rời đi.

Cô vì lo lắng cho anh nên lập tức nhìn vết thương của Sở Triệu:
- Anh có sao không? Chắc là đau lắm.
Anh nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Tố Du, dù đang rất đau nhưng vẫn nhẹ nhàng, ôn nhu với cô.
- Anh không sao.
Nhìn má của anh bị sưng đỏ, cô cảm thấy rất tức Vu Tuấn, dùng lực mạnh đến mức này, dù sao cũng là anh em, nhưng lại chẳng hề nương tay dù một chút.

Đây cũng là lần đầu tiên cô nhìn thấy một Vu Tuấn cư xử thô lỗ và mất bình tĩnh như vậy..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.