Trở về căn nhà quen thuộc, hai tháng qua dì Ly vẫn ở đây trông nhà giúp cô.
Thấy Sở Triệu đưa cô và tiểu Phi về, còn kéo theo cả vali to khiến dì ấy rất ngạc nhiên.
- Anh sẽ thu dọn đồ đạc còn lại rồi mang đến cho em.
Cô gật đầu:
- Tôi biết rồi.
Anh đưa mắt nhìn cô, muốn nói lời năn nỉ vợ quay về nhưng thừa biết như vậy cũng vô ích.
Tố Du chẳng chút chần chừ, cô kéo vali vào nhà, nhưng vừa định quay lưng đi tiểu Phi lại cất tiếng gọi:
- Ba...ba...
Cô khựng bước, ánh mắt cậu bé nhìn về phía anh, rõ ràng nhóc nhỏ rất muốn ở cạnh Sở Triệu.
Anh không chịu được trước ánh nhìn ngây ngô tràn đầy hi vọng của tiểu Phi nên vội bước đến hôn lên má cậu nhóc rồi nói với cô:
- Em vừa xuất viện, phải cẩn thận một chút, cứ nghỉ ngơi vài ngày rồi hãy quay lại làm việc.
Cô im lặng không đáp, tâm trạng hỗn loạn lại phức tạp, cứ như bản thân chưa thể tin vào thực tại.
Anh suốt nhẹ má con trai:
- Ba về đây.
Nghe anh xưng hô với tiểu Phi dịu dàng và thân mật như vậy, tim cô bỗng chốc đập mạnh.
Sở Triệu lên xe, nhóc nhỏ ngây thơ, đôi mắt trong veo nhìn theo bóng dáng anh, bàn tay nhỏ nhắn giơ ra phía trước, đôi môi chúm chím cất lời:
- Ba...ba...
Cô bế con, thẫn thờ đứng trước cửa nhà nhìn theo chiếc xe của Sở Triệu đang khuất xa tầm mắt.
Dì Ly bước đến, dịu giọng cất lời:
- Trông con không được khỏe, con ăn gì chưa? Dì nấu cho con.
Thấy tâm trạng cô không tốt nên dì Ly không dám hỏi về chuyện của cô và Sở Triệu.
Cô lắc đầu, lúc này chỉ thấy tràn trề đau lòng:
- Con không đói, con đưa tiểu Phi về phòng trước đã.
Bước vào phòng, Tố Du chưa kịp đặt nhóc nhỏ ngồi xuống giường thì cậu bé cất tiếng khóc.
Biết con đang đói, cô vội cho bé bú.
Ôm con trong lòng, cố nghĩ lại những chuyện đã xảy ra, nhưng càng cố gắng thì đầu cô lại càng đau mà tuyệt nhiên chẳng nhớ được gì cả.
Tố Du đưa tay xoa xoa thái dương, nghĩ đến những lời anh nói và ánh mắt hụt hẫng của Sở Triệu khi cô một mực muốn rời đi khiến lòng cô nhói đau.
Dù cô không thể nhớ được những chuyện đã xảy ra trong hai tháng qua, nhưng nghĩ đến việc mình và con đã sống hạnh phúc cùng anh, bất giác nước mắt cô khẽ rơi không thể kiểm soát.
- -------------------------------
Trở về nhà, Sở Triệu ngồi bệt xuống sàn nhà, tựa lưng vào thành giường, anh với tay lấy chiếc gối nằm của cô, ôm chặt trong lòng rồi đột nhiên rơi nước mắt.
Đây là lần đầu tiên anh khóc vì một người con gái.1
Ngước nhìn tấm ảnh chụp cùng cô và con, anh không thể chấp nhận mình đã mất đi gia đình nhỏ hạnh phúc.
Cô không còn cần anh nữa, nghĩ đến đây, tim anh đau như bị ai đó bóp nghẹn, dai dẳng không thể vơi bớt.
Anh cứ ngồi buồn bã, nghĩ về cô và con, cũng chẳng còn thiết tha đến công ty.
Cô sắp xếp lại tủ quần áo trong phòng trong khi tiểu Phi đang say giấc.
Nghe tiếng chuông cửa, dì Ly đã đi siêu thị, cô chỉ đành ra mở cửa.
Sở Triệu đến để đưa cho cô những vật dụng còn sót lại.
Anh ôm từng thùng đồ chơi của nhóc nhỏ vào nhà.
- Nôi của con anh sẽ cho người chở sang, một lát nữa họ sẽ đến.
Ánh mắt anh say đắm nhìn cô, tay đưa túi giấy ra trước mắt Tố Du:
- Anh có mua cho em một chút đồ ăn tẩm bổ.
Cô bối rối bởi sự dịu dàng và chu đáo anh giành cho mình.
Nhưng không muốn bản thân trong phút chốc sẽ mơ mộng hảo huyền, tự mình lại khiến mình đau lòng vì tuyệt vọng.
- Tôi không cần đâu.
Trước lời từ chối của cô, vẻ mặt anh càng thêm buồn bã.
Sở Triệu dúi túi đồ vào tay cô, lời nói đầy ám áp:
- Em cứ nhận đi, anh mua cho em mà.
Giờ anh phải về công ty rồi.
Tạm biệt em.
Tranh thủ giờ nghỉ trưa ít ỏi, anh chạy về nhà dọn đồ mang sang cho cô vì sợ cô cần dùng lại không có.
Sự nhiệt tình, chu đáo của anh khiến cô khó lòng từ chối.
Cô chỉ gật nhẹ đầu rồi đóng cửa, tâm trạng Tố Du vừa vui vừa lo lắng, cứ chông chênh không tìm thấy bến đỗ.
- ------------------------------------
Văn phòng chủ tịch:
- Sở Triệu, chuyện này là thế nào? Đây không phải chỗ làm việc của tôi?
Cô ngớ người nhìn anh, hôm nay cô đi làm trở lại, vừa vào đến phòng thiết kế đã nghe mọi người nói chỗ làm việc của cô được đặt ở phòng chủ tịch, hơi nữa suốt hai tháng qua cô đều làm việc ở văn phòng của anh.
Nghe sự việc lạ lẫm và khó hiểu này, cô vội đến gặp Sở Triệu để hỏi rõ.
Anh rời chiếc ghế xoay, bước đến cạnh cô, vẻ mặt bình thản khiến cô vừa nhìn liền muốn đấm.
- Anh đã chuyển chỗ làm việc của em lên phòng anh rồi, vậy nên em cứ ở đây...với anh.
Cô nhíu mày, chuyện vô lý này chỉ có Lộ Sở Triệu làm được, ai đời lại chuyển bàn làm việc của nhân viên vào tận phòng chủ tịch.
- Tôi không đồng ý, anh mau để mọi thứ trở lại như cũ đi.
Sở Triệu chậm rãi tiến về phía cô, theo phản xạ cô dần đi lùi về sau, đến khi lưng chạm vào cạnh bàn thì dừng hẳn.
Anh hơi cúi người, chạm một tay vào bàn ngang hông cô, nhìn thẳng vào gương mặt xinh đẹp.
Cả đêm qua Sở Triệu đã suy nghĩ rất kỹ, dù cô không thể nhớ ra khoảng thời gian hạnh phúc của cả hai, nhưng anh nhất quyết không bỏ cuộc, anh muốn chính thức theo đuổi lại vợ cũ.1.