Lần đầu tiên đi giao hoa cho khách, đối tượng lại là một siêu cấp đại soái ca, thật sự khiến cho cô cảm thấy may mắn vô cùng. Trước đây khi chưa được nhìn thấy tận mắt vị Triển đại soái ca kia, cô còn tưởng rằng đa phần những lời khen không ngớt về hắn đều là nói ngoa, không nghĩ tới sau khi được tận mắt nhìn thấy, cô mới biết được thì ra trên cõi đời này có tồn tại người giống những nam chính được miêu tả trong tiểu thuyết đến vậy! Giỏi giang, nhiều tiền, phong độ hơn người, các đường nét trên khuôn mặt hoàn mỹ cực độ, cả cơ thể toát lên nét nam tính đầy quyến rũ, còn có một loại khí thế trời sinh, quả thực chính là phong thái bức người, đẹp trai không chịu được.
Thế này thì khó mà trách được có biết bao cô gái không ngừng tặng hoa, ra sức theo đuổi hắn. Trên đường về nhà, Quảng Nhân Nhân không kiềm chế được mà nhớ lại.
Đêm đầu đông, mặc dù chỉ mới hơn mười một giờ một chút thôi, nhưng trên đường cũng đã vắng lặng, lạnh lẽo. Gió đêm dẫn theo hơi lạnh thổi trên đường phố, mặt trăng cô đơn treo trên bầu trời cao, cong cong như dây cung, con đường về nhà của cô vừa vắng vẻ, lại cô độc.
Bước tới bước tới, bước chân của cô đột nhiên dừng gấp, nhìn về phía mặt đường cách đó không xa với vẻ không thể nào tin được, nhìn về phía người đàn ông chạy xe mô tô bất chợt đụng vào ven đường, chỉ thiếu chút nữa là té nhào xuống. Hắn vội vàng ổn định bước chân, bộ dạng quờ quạng từng bước để đi về phía trước chả khác người mù là mấy, khiến cho Quảng Nhân Nhân khi nhìn thấy cảnh ấy đã lâm vào tình trạng giương mắt đờ đẫn ra mà nhìn, thật vô cùng nghi ngờ người đàn ông phía trước, người mà nhìn giống y hệt Triển đại soái ca kia nhất định không phải là Trển đại soái ca mà là anh em song sinh của hắn. Vì vẻ ngoài của họ giống nhau như đúc, kể cả cách ăn mặc cũng y chang nhau.
"Chết tiệt!" Thanh âmnguyền rủa trầm thấp từ phía trước phát ra, hắn không biết vừa mới vấp phải thứ gì, thiếu chút nữa là té xuống rồi.
Quảng Nhân Nhân nhăn mày nhăn mặt, không kìm lòng được mà tò mò, rốt cục chuyện gì đang xảy ra? Tiếp theo, lại thấy hắn ở đằng trước bị vướng chân một chút, mà còn khủng khiếp hơn cả chính là, bước tiếp theo của hắn sắp đặt xuống đoạn đường có chiều cao chênh lệch nhau. "Cẩn thận, ở đó có bậc thang đi xuống đó!" Cô không kịp nghĩ mà lập tức la lên.
Cảnh báo đột nhiên vang lên khiến cho Triển Hựu Dực được cứu, nếu không thì bàn chân đã rơi vào khoảng không khiến cho cơ thể mất thăng bằng rồi ngã sấp xuống. Hắn ổn định lại bước chân, nheo mắt nhìn quanh, cố gắng tìm người mới vừa lên tiếng giúp cho hắn? Thế nhưng mắt hắn cận nặng vô cùng, ánh sáng buổi đêm lại không rõ, làm cho hắn chả khác gì ngắm hoa trong mây mù, càng nhìn càng hoa mắt.
Cũng may, ngay khi hắn không tìm được thứ gì để tập trung điểm nhìn thì một bóng người đi từ xa đến trước mặt hắn, đó là một cô gái mà hắn nhìn có điểm quen quen.
"Anh có khỏe không? Không sao chứ?" Cô gái kia hỏi hắn, khuôn mặt không có chút gì gọi là xấu hổ ngại ngùng, cũng không có vẻ mê hoặc quyến rũ, chỉ có sự quan tâm đơn thuần cùng tò mò.
Ánh mắt trong veo này khiến cho hắn lập tức nhớ ra cô gái này là ai. Chính là em gái ở tiệm hoa lúc chiều đã đưa hoa cho hắn hộ khách. Sở dĩ hắn có ấn tượng với cô là vì trong mắt của cô không có vẻ gì là bị mê hoặc bởi "nhan sắc" của hắn, ngoài ra thì chẳng còn lí do gì khác, đôi mắt ấy trong veo không vương chút gì, có vẻ như có thể nhìn thấu tâm can người ta.
"Không có gì, chỉ là kính sát tròng một cái rớt mất, một cái bị đạp nát, làm cho tôi giống như người mù thôi." Hắn thành thực trả lời.
"Anh cận nặng lắm à?" Nhìn bộ dạng mới nãy của hắn chả có chút gì giống như bị rớt mất mắt kính, có vẻ giống người mù hơn.
"Cận mười một độ cộng thêm loạn bốn độ."
"Woa!"
Triển Hựu Dực nhịn không nổi mà cười khổ một chút, với loại "tàn tật" này của mình hắn cũng không biết phải làm thế nào. "Tiệm hoa cũng mở cửa đến trễ như vầy sao?" Hắn hỏi.
"Anh nhận ra tôi à?" Hai mắt Quảng Nhân Nhân tròn xoe vì kinh ngạc.
"Không phải cô mới tặng hoa cho tôi lúc chiều sao?"
"Hoa không phải là do tôi tặng." Quảng Nhân Nhân vội vàng lắc đầu giải thích, chỉ sợ hắn hiểu lầm cô là "Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga."
"Tặng hoa thay cho khách." Hắn biết rõ.
Quảng Nhân Nhân ngẩn người ra. Đột nhiên nhớ ra, trong bó hoa đưa đi có kèm theo một tấm thiệp, cô nghĩ lung tung làm gì chứ. "À, ha ha ha ha." Cô cười khan mấy tiếng để phá vỡ sự xấu hổ. "Tôi không nghĩ đến anh lại nhớ được khuôn mặt của tôi. Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại nha, người đưa hoa từ lại từ một đại mỹ nữ biến thành một cô gái béo ú, người bình thường dĩ nhiên sẽ nhớ rõ chuyện bất thường này thôi." Cô gật đầu ra vẻ hiểu rõ.
"Tôi không thấy cô béo chỗ nào hết, hơn nữa cơ thể khỏe mạnh mới là chuyện quan trọng." Hắn đưa mắt nhìn cô, nói.
"Vậy à." Quảng Nhân Nhân nhếch miệng trả lời, cảm thấy hắn đúng là người tốt. "Anh có cần tôi giúp không?"
"Giúp cái gì?" Triển Hựu Dực khẽ cau mày.
"Không có mắt kiếng anh gặp rất nhiều khó khăn đúng không? Mà anh muốn đi đâu? Có cần xe taxi không? Tôi có thể ra ngoài đường bắt xe giúp anh."
"Tôi ở gần đây thôi, vừa mới xuống khỏi taxi. Đang tính đến quầy kính, không ngờ nó đã đóng cửa hết giờ làm rồi."
"Trong nhà anh bình thường không còn cái kính sát trong nào khác sao?"
"Có." Hắn gật đầu, "Nhưng sợ gặp chuyện như ngày hôm nay nữa, nên muốn đi cắt thêm một cái kính nữa để phòng thân."
"Thế thì không cần vội, mai đi cắt cũng được mà. Vậy giờ anh phải về nhà đúng không? Tôi đi cùng anh đoạn đường này là được rồi." Là để tránh hắn khỏi bị vấp té chổng vó lên trời hoặc đập mặt xuống đất, tổn thương đến khuôn mặt đẹp rạng ngời có thể làm điên đảo người khác kia.
"Như vậy thì có phiền cô quá không?" Triển Hựu Dực có chút do dự, không phải lo cô bụng dạ nham hiểm, có mục đích khác, mà là thực sự lo rằng hắn sẽ làm phiền đến cô, dù sao thì bây giờ cũng đã không còn sớm nữa, cô đã làm việc vất vả cả một ngày, giờ chắc là muốn về nhà nghỉ ngơi. Lại nói đến tình hình thực tế, cô ta nhìn thì có vẻ chả có chút hứng thú nào với mình, hắn thiếu chút nữa không nhịn được mà đưa tay sờ lên mặt mình, ngờ rằng có phải mặt hắn bị đổi mất rồi hay không, nếu không thì tại sao cô ta lại chẳng có chút động tĩnh gì thế kia?
"Phiền gì mà phiền, mà không phải anh vừa mới nói anh sống gần đây sao?" Vừa nói, Quảng Nhân Nhân vừa cúi xuống, lục lọi trong ba lô một lúc rồi lôi ra một quyển tiểu thuyết, "Nè, anh cầm lấy cuốn sách này." Cô đưa cuốn sách cho hắn.
"Tại sao phải cầm lấy quyển sách này?" Triển Hựu Dực nhìn cô đầy ngờ vực, sau đó cúi đầu, nheo mắt nhìn vào tên cuốn sách cô đang cầm trên tay —— Tôi muốn lấy Tổng tài? Hắn khẽ cau mày, nhịn không được mà thốt lên, hỏi: "Cô muốn lấy Tổng tài sao?"
"Hả?"
Quảng Nhân Nhân ngẩn người ra, theo tầm mắt hắn nhìn xuống cuốn tiểu thuyết trên tay mình, sau đó thì cười sằng sặc thành tiếng.
"Ha ha..." Cô cười đến mức cả người đều gập về phía trước, cười đến mức có cảm giác như đã phát điên luôn rồi. "Không phải đâu, đây là tên của tiểu thuyết mà, ha ha..."
"Sao lại có người đặt tên sách như vậy kia chứ?" Triển Hựu Dực vừa nhăn mặt vừa nói.
"Sao lại không có?" Cô lại cười thêm một hồi nữa, rồi mới lau đi nước mắt vương trên khóe mắt do cười mà ra, mỉm cười nói với hắn: "Tôi nói cho anh nghe, bộ tiểu thuyết này tổng cộng có bốn cuốn, ngoài cuốn "Tôi muốn lấy tổng tài" ra, thì còn ba cuốn khác nữa là "Tôi muốn làm quý phu nhân", "Tôi muốn ở biệt thự", và "Tôi muốn chạy Mercedes-Benz"." Nói xong, cô lộ ra vẻ mặt, "Thế nào? Sợ rồi sao?" mà nhìn hắn, cười mà như không.
Triển Hựu Dực hoàn toàn không biết phải nói gì nữa.
"Khi trước mắt chỉ có một mảnh mù mờ, anh không thấy là có cái gì đó để nắm thì sẽ tốt hơn sao?" Quảng Nhân Nhân ngừng cười, nghiêm túc trả lời hắn lí do vì sao muốn hắn cầm lấy quyển sách.
"Nhưng vì sao phải cầm quyển sách? Nắm lấy áo quần hoặc nắm lấy tay không phải hơn sao? Sợ bạn trai cô ghen à?"
"Ha ha, bạn trai tôi đào đâu ra? Là tôi sợ bạn gái anh ghen thôi." Cô cười to hai tiếng, nói.
"Tôi không có bạn gái."
"Thế nên mới có nhiều mỹ nữ tặng hoa cho anh, theo đuổi anh như vậy sao?" Cô gật đầu, cuối cùng cũng đã hiểu được, thì ra cái cây quý này là cây chưa chủ nha. "Vậy đính chính mấy câu lúc nãy một chút, là vì tôi sợ mấy cô theo đuổi anh nếu biết được tôi nắm tay anh, không khéo họ sẽ đánh tôi dẹp lép mất thôi." Cô cười, nói.
"Nếu có người tìm cô gây phiền phức như vậy thì cứ nói cho tôi biết." Triển Hựu Dực nghiêm túc nói với cô, rồi tự động đưa tay ra nắm lấy tay cô.
Quảng Nhân Nhân đột nhiên ngẩn người, giương đôi mắt tròn nhìn chằm chằm vào hắn, sau đó thì chậm rãi cúi xuống nhìn bàn tay của mình đang được hắn nắm lấy kia. Tay của hắn thật to, dường như có thể bao trọn lấy tay cô.
"Tay của cô rất ấm nha." Hắn nói.
"Đúng vậy, vì tôi rất béo, trên người có rất nhiều mỡ nên có thể đốt cháy tạo thành nhiệt lượng đó." Trong đầu cô không còn nghĩ được gì nữa, tiếp lời hắn một cách vô thức, rồi bỗng nhiên thấy hắn bật cười thật to.
"Ha ha ha..."
Hắn cười trông thật vui vẻ, Quảng Nhân Nhân xấu hổ đến mức muốn đập đầu vào tường tự vẫn. Rốt cuộc cô đang nói cái quái gì vậy? Tất cả đều tại hắn, tự nhiên nắm tay cô à!
"Cô rất đáng yêu." Hắn cười nói.
Woa, hắn còn khen cô nữa kìa, còn nói cô đáng yêu nữa, có nhầm không vậy? Hai mắt Quảng Nhân Nhân càng lúc càng mở lớn hơn, cảm thấy đúng là không thể tin cho được, lại còn có cái cảm giác rằng hắn thật là tốt bụng. "Béo nên đáng yêu đúng không!" Cô nói.
"Ha ha ha..." Triển Hựu Dực nhanh chóng nở nụ cười, cảm thấy rất vui vẻ. Đây là lần đầu tiên hắn ở cùng với một cô gái mà có thể cảm thấy vui vẻ.
"Anh ở đường nào vậy?" Quảng Nhân Nhân hỏi.
"Đường Nam Nhân." Hắn trả lời.
"Thì ra anh cũng ở đường Nam Nhân nha."
"Cũng?"
"Tôi cũng ở trên đường Nam Nhân, qua trạm đèn xanh đèn đỏ thì rẽ phải, đúng không?" Cô mỉm cười nói với hắn: "Đi thôi. Phía trước đường đều bằng phẳng cả, không đi đến gần cái gì là được rồi, có mấy cửa tiệm làm bậc thang hay làm mấy tấm thảm trải dày ơi là dày, không cẩn thận giẫm trúng thì có thể bị té đó." Nói xong, cô cẩn thận mà dắt hắn đi về phía trước, vừa đi vừa nói nõi cho hắn nghe về tình hình mặt đường phía trước.
"Cô tên là gì?" Triển Hựu Dực đột nhiên hỏi.
"Quảng Nhân Nhân, Quảng trong Quảng Mỹ Vân (1), Còn Nhân Nhân, là chữ nhân của "Bích thảo như nhân" (cỏ xanh như tấm thảm)." Cô đáp lại một cách tự nhiên.
"Cô làm ở tiệm hoa được bao lâu rồi?" Hắn khó mà gặp được người khiến hắn có hứng thú nói chuyện.
"Cũng không bao lâu, mới được hơn một năm thôi."
"Trước kia cô cũng từng thay mặt khách đem hoa đến tặng để tôi kí nhận đúng không?"
"Không có, hôm nay là lần đầu tiên. Cẩn thận, phía trước có bậc thang đó." Cô vừa trả lời câu hỏi của hắn, vừa không quên nhắc nhở hắn chuyện đi đứng.
"Người đưa hoa trước đây nghỉ việc à?" Cho nên mới đến phiên cô đưa? Hắn bước qua bậc thang, tò mò hỏi tiếp.
"Không a." Quảng Nhân Nhân nhịn không được mà cười thầm vì nghĩ tới câu nói "Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã" kia.
"Vậy là sau này nếu như có người tặng hoa cho tôi, chưa chắc đã là cô đưa đi giao đúng không?"
"Ừ." Cô gật đầu, nhịn không được tò mò mà đưa mắt nhìn hắn. "Có phải anh hối hận chuyện làm cho chị Hạ tức giận bỏ đi không?"
Triển Hựu Dực sửng sốt, quay đầu nhìn cô đầy hoài nghi. "Chị Hạ? Ai cơ?" Vẻ mặt hắn tràn đầy nghi vấn, hỏi.
"Chính là người trước đây hay đi đưa hoa cho anh đó, chính là Hạ Mỹ làm chung chỗ với tôi. Chị ấy rất đẹp, đúng không? Người theo đuổi chị ấy nhiều lắm đó, nên nếu anh mà thích chị ấy thì phải nhanh chân nhanh tay lên một chút, đừng có nghĩ một đường nói một nẻo mà chọc giận người ta, cẩn thận nha, nếu chị ấy mà bị người khác cướp đi mất thì anh có hối cũng không kịp đâu." Cô tốt bụng khuyên nhủ hắn.
"Ai thích cô ta? Ngay cả cô ta trông như thế nào tôi cũng còn không nhớ nữa là, cô nói lung tung gì đó?" Hắn cau mày nói, không thích chuyện cô làm bà mối cho hắn chút nào.
"Hả?" Quảng Nhân Nhân ngẩn người ra, vội vàng xin lỗi. "Thật xin lỗi, thật xin lỗi, tại tôi nghĩ là..."
"Nghĩ cái gì? Chỉ cần xinh đẹp là tôi sẽ thích sao? Cô nghĩ tôi là người nông cạn như vậy sao?" Hắn cắt ngang lời cô, không hiểu tại sao đột nhiên cảm thấy có chút tức giận.
"Tôi không phải có ý đó đâu, tại tôi thấy anh hỏi tôi sau này ai sẽ là người đưa hoa đến cho anh, là vì người đưa hoa chiều nay không phải là chị Hạ nên làm cho anh cảm thấy thất vọng. Là tôi hiểu lầm, tôi xin lỗi." Quảng Nhân Nhân lắc đầu, vội vàng giải thích.
"Tôi không phải loại người nông cạn." Hắn tức giận nói với cô.
"Đúng vậy. Thật xin lỗi." Cô lại xin lỗi hắn thêm lần nữa.
Triển Hựu Dực nhíu mày, nhẹ nhàng hít sâu một hơi, đè xuống nỗi tức giận không hiểu vì sao bỗng nhiên lại nổi lên. Hắn làm sao vậy? Không phải hắn luôn không thèm bận tâm đến cách nhìn, suy nghĩ hoặc phê phán của người khác đối với hắn hay sao? Vì sao cô chưa nói gì cả, chỉ là hiểu lầm hắn thích cái người tên Hạ Mỹ gì đó mà hắn đã ôm nguyên một bụng lửa giận rồi?
"Đến đường Nam Nhân rồi. Anh ở chỗ nào vậy?" Sau khi rẽ vào đường Nam Nhân, Quảng Nhân Nhân mở miệng hỏi hắn, muốn biết tiếp theo phải đi như thế nào.
"Là tòa lầu này." Triển Hựu Dực ngẩng đầu, hất cằm chỉ vào một tòa nhà cao chót vót trên đường, đó là một tòa nhà xa hoa vô cùng, mới xây lên cũng chưa được hai năm nữa.
"Woa!" Quảng Nhân Nhân không nhịn được mà phát ra tiếng tán thưởng. Tòa nhà này rất đắt đó nhen, nghe nói người ở đây không phải người có tiền thông thường thôi đâu. Ây da, rõ ràng cùng là đường Nam Nhân, thế mà đầu đường và cuối đường lại khác biệt biết bao nhiêu, cứ như là hai thế giới khác biệt nhau ấy. Cô rút tay ra khỏi lòng bàn tay hắn. "Được rồi, nhiệm vụ của tôi đã hoàn thành mỹ mãn rồi. Đèn bên trong rất sáng, chắc không còn vấn đề gì nữa đâu. Vậy tôi đi đây, bye bye." Nói xong cô vẫy tay với hắn rồi nhẹ nhàng quay người rời đi.
Mà Triển Hựu Dực cũng không biết bản thân mình đã bị gì, cứ đứng nguyên tại chỗ như vậy, nhìn theo hướng cô rời đi với đôi mắt mờ mờ nhòe nhòe, cho đến khi trước mắt chỉ còn một mảnh sương mờ, cũng không còn nhìn thấy bóng dáng mờ mờ của cô đâu nữa thì mới thôi.