107: Không Phải ‘giai Tân’ Của Em
Hàn An Nhiên hơi sững lại khi thấy cách xưng hô lạ thường của ba Thần, có một chút hụt hẫng nho nhỏ, nhưng rồi cô bé đã hiểu chuyện:
“Dạ, Nhiên Nhiên phải gọi ba là bác Thần, phải gọi cô xinh đẹp là bác gái… bác gái xinh đẹp…”
Hứa Đào Nhi xoa đầu bé con.
Hàn An Nhiên lập tức chuyển đối tượng khi thấy Hàn Thần Minh:
“Anh Thần Minh… cuối cùng em cũng đợi được anh đến rồi, anh cùng em chơi đi…”
Bé con nắm tay Hàn Thần Minh dẫn đi xung quanh căn nhà, theo sau còn có quản gia và giúp việc trông nom.
Hứa Đào Nhi không quên dặn dò hai đứa trẻ:
“Cẩn thận ngã đó.”
“Dạ…”
Hai đứa trẻ đồng thanh rồi chạy đi mất tăm.
Cô cùng mọi người đi tới ngồi xuống ghế sô pha.
Hàn Trạch vờ than thở:
“Như vậy… hôm nay một tiếng chị dâu vẫn phải gọi.”
Hứa Đào Nhi cười nhẹ, không đáp.
Hàn An Tư thì cứ trêu cô mãi.
Không khí quả thực không khác lúc ở Hứa gia cho lắm.
Thật ra, cô biết mọi người vẫn luôn muốn giúp đỡ cô để cô có thể hòa nhập được vào không khí Hàn gia này.
“Lão gia…”
Nghe người giúp việc chào một tiếng, Hứa Đào Nhi ngay tại khoảnh khắc đưa mắt về phía phát ra âm thanh, hai mắt cô vô thức mở to, cả người hơi sững lại.
Hàn Thần nhận ra thái độ khác thường của cô, lập tức nhắc nhở:
“Đó là ba của anh.”
Không phải ‘giai tân’ cô có thể đụng được, kể cả lỡ mà có đụng được anh cũng không cho phép chuyện đó xảy ra.
Anh yêu cô, anh là chồng cô, chỉ có anh thôi.
Nên bất kể người đàn ông nào khác, cho dù là ba của anh, anh cũng không chấp nhận.
Hứa Đào Nhi cười nhẹ, nụ cười không được tự nhiên lắm, cô cùng anh đứng lên chào ba chồng, ông ấy chính là người đàn ông khó tính trong những lời đồn mà cô đã từng nghe được.
“Con chào ba ạ.”
“Ừm.”
Hàn lão gia gật đầu đáp lại, sau đó ông bước tới vị trí chủ nhân.
Mắt thấy cô và Hàn Thần vẫn còn đứng thì ông nhắc nhở:
“Ngồi đi đừng đứng mãi thế.”
“Dạ.”
Cô thấp giọng đáp, theo cái ôm của Hàn Thần ngồi xuống.
Hàn lão gia nhìn thấy vợ đang ngồi chỗ khác, ông khẽ nháy mắt ra hiệu bà tới bên ông.
Hàn phu nhân đã quen với việc chồng chỉ muốn ngồi cạnh mình.
Hứa Đào Nhi âm thầm xác thực thông tin Hàn lão gia rất yêu thương Hàn phu nhân.
Sau khi tay đã ôm vợ thì Hàn lão gia mới đưa ánh mắt quan sát kỹ lưỡng Hứa Đào Nhi, cô thấy thế thì lập tức lên tiếng giới thiệu:
“Con tên Hứa Đào Nhi ạ.”
Hàn lão gia tùy ý gật đầu:
“Ta biết, con không cần giới thiệu.”
Cô cảm giác ông không có chút gì khó tính hay định gây khó khăn nhằm thử thách con dâu mới mà trực tiếp đi vào dặn dò:
“Từ giờ con cùng con trai ta chung sống hòa thuận, làm dâu Hàn gia không có nhiều gánh nặng, cũng không ép buộc con dâu cả là phải thờ cúng tổ tiên, chỉ cần những ngày lễ, ngày giỗ quan trọng trở về dinh thự Hàn gia cùng dùng cơm với gia đình là được rồi.”
Cô nghĩ, hóa ra đối diện với ba chồng không hề khó như cô tưởng tượng.
Ông rất nhẹ nhàng nói chuyện.
Ngoài những điều cơ bản, thì ông còn dặn dò cô thêm một vài thứ khác nữa.
Sau đó nói chuyện tặng quà, tặng của hồi môn cho cô.
Ngày xưa cô với Tần Dịch Phong, thì gia đình hắn mở miệng là đất đai, đóng miệng là vàng bạc tiền của đòi gia đình cô.
Bây giờ thì ngược lại, đất đai Hứa gia không thiếu nhưng ba chồng và mọi người trong Hàn gia đã thống nhất với nhau từ trước sẽ sang tên cho cô vô số bất động sản, từ trong nước lẫn bên nước ngoài khiến cô bị choáng ngợp.
Cảm giác như trở thành bà trùm bất động sản chỉ sau một đêm.
“Tương lai không nói trước được điều gì, ba mẹ cho con những thứ đó xem như là để đảm bảo cho con một cuộc sống tốt sau này nếu như con trai ba mẹ thay lòng đổi dạ.
Cũng là để người đời không bao giờ có thể xem thường chúng ta, xem thường con dâu của Hàn gia…”
Hàn phu nhân thay chồng giải thích.
Hứa Đào Nhi nhìn mấy chồng sổ đỏ đất đai rồi một đống hồ sơ trước mắt, cô hơi hơi cảm thấy mọi chuyện cứ như trong mơ.
Hàn Trạch quan sát biểu hiện trên gương mặt cô, anh ấy trêu rằng:
“Hôm nay chị dâu tha hồ mà ký mỏi tay rồi nhé!”
Cô cười ngại ngùng, lên tiếng từ chối thì không được, mà nhận thì cũng không xong.
Thái độ của mọi người một là một, hai là hai, rất kiên quyết muốn tặng cho cô những thứ này.
Hàn phu nhân hiểu được tâm trạng cô cho nên đã nói:
“Đừng ngại ngùng gì cả, sau này khi A Trạch kết hôn, vợ của thằng bé cũng sẽ nhận được hết thảy những thứ như con mà, đây là quyền lợi của con…”
Hàn Trạch nhạy cảm, anh hơi cau mày:
“Mẹ… sao mẹ lại nói đến chuyện này…”
Ngữ khí Hàn phu nhân có vẻ gắt gỏng nhưng ý đùa bỡn:
“Mẹ nói thế không đúng hay sao, con còn không mau lấy vợ đi, đến lúc ấy già rồi ế ra đó cho coi…”
Hàn Trạch lắc đầu:
“Hay là của hồi môn mẹ định tặng cho vợ của con thì mẹ cứ tặng cho chị dâu hết đi.
Con không lấy vợ, sẽ ở vậy làm con trai cưng của mẹ suốt đời…”
“Ôi, tôi không thèm…”
Hàn phu nhân chối bỏ ngay, bà chỉ chỉ Hàn Trạch và Hàn An Tư:
“Hai cô cậu dẹp ngay cái tư tưởng không lấy vợ lấy chồng đấy đi nhé!”
Hàn An Tư đột nhiên bị kéo vào chuyện này, em ấy lập tức cười nói:
“Mẹ à… bây giờ đại ca đã là chồng người ta rồi, không còn là bảo bối duy nhất của mẹ nữa… mấy nữa mẹ sẽ biết đến sự quan trọng của con và anh Trạch nhá!”
Hàn phu nhân chợt ngừng lại như thể bây giờ mới nghĩ đến vấn đề này, thế rồi bà đầy mong đợi nói:
“Không sao không sao, các cô cậu cứ yên bề gia thất đi rồi sinh cháu cho tôi, có cháu là được rồi.
Nhất là hai đứa con đấy…”
Bà hướng về đôi vợ chồng son:
“Nhìn A Minh mà xem, mẹ thật sự rất mong có thêm nhiều cháu khác mang gen kết hợp của hai đứa… hai đứa phải thúc đẩy nhanh nhanh cho mẹ đấy nhớ!”
Cùng là những lời nhắc nhở lấy chồng sinh con, nhưng Hứa Đào Nhi lại cảm thấy Hàn phu nhân chỉ đang nhắc nhẹ chứ bà không có ý định sẽ can thiệp vào chuyện sinh con đẻ cái của hai vợ chồng cô, cảm giác được tôn trọng như vậy vô cùng thoải mái.
Cô gật đầu lễ phép đáp:
“Bọn con sẽ cân nhắc ạ.”
Bàn tay đang đặt bên eo cô chợt bóp nhẹ.
Hứa Đào Nhi mặt không biến đổi cảm xúc, cười nói với Hàn phu nhân thêm mấy câu.
Sau khi mọi ánh mắt rời đi cô mới âm thầm đánh khẽ vào người anh, ánh mắt liếc nhẹ chứ không có ý gì cả…
“Phải rồi.”
Ba chồng đột nhiên lên tiếng hỏi Hàn Thần:
“Con tính bao giờ tổ chức hôn lễ?”
Nghe nhắc đến chuyện này cô cũng đưa mắt sang Hàn Thần, nhìn anh.
Anh cười nhẹ với cô rồi đáp:
“Con đã cho người chuẩn bị dần rồi.
Dự kiến sang đầu năm tới sẽ tổ chức, như vậy cũng vừa lúc ‘ổn định’ những chuyện ‘khác’.”
Hàm ý này ngoại trừ Hứa Đào Nhi và mẹ chồng cô ra thì mọi người đều hiểu Hàn Thần đang nhắc tới vụ liên quan đến Triệu Ngọc Nghiên và bọn phả.n đ.ộng kia.
Hàn lão gia gật đầu:
“Ừ, như vậy cũng được.
Chủ động sắp xếp là vừa rồi, đáng lý chuyện này đã phải tiến hành từ năm năm trước chứ không phải chờ đến tận bây giờ.
Dâu con Hàn gia để bị thiệt như thế rất không nên.”
Thật hiếm khi Hàn Thần toàn tâm toàn ý nghe theo ba:
“Vâng, con đã hiểu.”.
Cả ngày ở Hàn gia, Hứa Đào Nhi được em chồng An Tư dẫn đi tham quan toàn bộ dinh thự. Nói chung là mỗi chỗ lướt qua một ít vậy mà đến tận tối mới xong sương sương. Hàn gia rộng thênh thang, một phần cũng do khi trước Hàn gia đông người ở, từ ông bà nội đến bà dì, các cô và chú…
Bây giờ mọi người đều rời đi hết, người thì về với đất trời, người thì có vợ có chồng đã ra ở riêng từ lâu, chỉ thi thoảng có dịp sẽ tụ họp về… Nói tóm lại Hàn gia bây giờ chỉ có hai vợ chồng Hàn phu nhân và hội người giúp việc mua vui thôi.
Hàn An Tư nói:
“Lúc em và hai anh chuyển đến dinh thự Hoàng Thành Mường Thanh mẹ buồn lắm, nhưng ba thì rất ủng hộ… Ba lúc nào cũng chỉ muốn có thế giới riêng của vợ chồng ba thôi.”
Hứa Đào Nhi cười nhẹ:
“Ba rất yêu mẹ nhỉ?”
Hàn An Tư gật đầu:
“Ba hay ghen lắm, mẹ cũng hay ghen. Nhưng mẹ chỉ ghen vặt vãnh rồi xong, còn ba sẽ giữ ở trong lòng, lâu lâu lại mang ra hành hai anh của em.”
“Sao lại hành hai người họ?”
Cô khó hiểu hỏi lại.
Hàn An Tư hơi dừng lại, sau đó chợt nói thầm với cô:
“Ba còn ghen với cả con trai của ba đấy. Hai anh cũng vất vả lắm chị ạ.”
Hứa Đào Nhi vừa bất ngờ, vừa khó hiểu. Con do mình đẻ ra, hà cớ gì phải ghen. Nhưng rồi cô nghĩ, chuyện này chắc chỉ là đùa thôi cho nên không bận tâm nữa.
Hàn An Tư kể cho cô nghe về chuyện trong gia đình, nào là tình thương phân bổ như thế nào, Hàn Trạch và Hàn Thần ra sao, hai người họ để tâm đến những chuyện gì… Tóm lại, tất cả mọi chuyện đều sơ lược qua cho Hứa Đào Nhi nghe. Hứa Đào Nhi cảm giác cô đang khám phá một đại dương bí ẩn của Hàn gia mà người đời tò mò bấy lâu nay.
Cô thật vinh dự khi có thể được chính người trong cuộc kể cho nghe chi tiết về giai thoại của mấy người họ… Những góc nhìn mà chỉ có họ mới cảm nhận được chính xác, chứ ngoài kia, trong giới thượng lưu hay trên báo đài truyền thông… không ai có thể diễn tả đúng cả.
Cảm xúc của cô rất phức tạp, trong sự phức tạp đó lại không giấu được vẻ hưng phấn. Mấy người họ, giờ đây chính là nhà chồng của cô. Có lẽ, kể từ đây về sau, cô và con trai của mình cũng sẽ góp mặt trong giai thoại truyền kỳ của Hàn gia.
“Anh Trạch sẽ coi trọng sự tín nhiệm của ba hơn, ngược lại, anh Thần thì để tâm nhiều đến mẹ, bị mẹ mắng một chút anh cũng buồn, cũng giận. Anh Trạch suốt ngày ghen tị với anh Thần… sư thầy phán hai người họ hơi khắc nhau, hở một chút là đấu đá, nhưng tình cảm vẫn rất thắm thiết… Nên đôi lúc nếu chị thấy anh Trạch có thái độ khác khác thì đừng hiểu lầm, anh ấy chẳng qua là đang ghen tị với anh Thần thôi.”
“Ồ, ra là vậy.”
Hứa Đào Nhi như vỡ lẽ, cảm giác Hàn Trạch từ lúc gặp luôn đối với cô rất khác là vì lẽ thế.
Hàn An Tư nói thêm:
“Nhưng không có nghĩa là họ đấu đá nhau về mọi mặt đâu. Hai người họ lúc mâu thuẫn thì khó ai can thiệp được, lúc phối hợp ăn ý bênh nhau thì cũng không ai bằng. Mà hai anh làm gì, em đều biết hết… chẳng qua em không thèm mách ba mẹ thôi.”
Cũng đúng, ba người họ cùng một bào thai đi ra, sự liên kết thấu hiểu nhau người khác khó mà hiểu được.
Hàn An Tư còn kể thêm về mối quan hệ đời trước, kể về cô Hàn Diệu Lan, cô Hàn Ly Anh và chú Hàn Thái Dương em trai cùng cha khác mẹ của ba… Rất nhiều những câu chuyện khác đều nghe qua chút chút, vì thời gian có hạn.
Hàn An Tư hỏi cô:
“Bao giờ chị định tới dinh thự ở với bọn em đây?”
Hứa Đào Nhi yên lặng suy nghĩ, quả thực Hàn Thần đã từng đề cập với cô chuyện này, nhưng anh và cô cùng có suy nghĩ lo lắng cho Hàn Thần Minh như nhau, nên hai người vẫn đang cân nhắc.
Hàn An Tư thấy cô khó xử thì nắm lấy bàn tay cô:
“Chúng ta giờ đã là người một nhà rồi, ngoài cách xưng hô thay đổi thì quan hệ tốt không khác trước là bao đâu. Em luôn tôn trọng chị, và sẽ đối xử với chị thật tốt. Cho nên, chị đừng trốn tránh em nữa…”
Bỗng nhiên được nghe thổ lộ như thế, Hứa Đào Nhi lúng túng đến mức nói lắp:
“Được… được… Chỉ là em à chị… chị có chút chưa quen lắm!”
Hàn An Tư bật cười, đối diện với người xinh đẹp lại đáng yêu như Hứa Đào Nhi, cô ấy kiềm lòng không được mà ôm lấy cô:
“Không sao, rồi sẽ quen thôi. Với lại, em rất mong chị sẽ sớm về dinh thự ở với em, như vậy em với chị có thể trò chuyện mỗi ngày. Em có thể kể cho chị nghe tất cả những chuyện ở Hàn gia hay chuyện gì chị muốn nghe, em biết, sẽ đều kể cho chị hết!”
Hứa Đào Nhi cười khẽ:
“Như vậy khác gì chúng ta đang mở họp chợ đâu!”
Và rồi cô sẽ giống như em chồng, sẽ trở thành một bà tám chính hiệu cho coi. Nhưng nghĩ đến chuyện hằng ngày được sống trong tiếng cười, với những drama hài hước đó cũng khiến cô rất là hưng phấn. Hy vọng, mọi người ở dinh thự Hoàng Thành Mường Thanh sẽ giống như ‘Hứa gia thứ hai’ của cô và con trai.
…
Buổi tối, vừa dùng bữa xong Hàn Thần Minh đã kéo cô đi thăm căn phòng bí mật mà nhóc khoe là ‘ba tặng cho con’. Cô cũng tò mò là thứ gì mà khiến nhóc con hứng khởi không chịu yên đến thế.
Đến khi nhìn thấy con trai gỡ chiếc vòng cổ có móc chìa khóa ra đưa cho cô, nhờ cô mở cửa hộ cô đã nói:
“Hóa ra là chìa khóa à, thế mà ba con lừa gạt mẹ nói là trang sức cho trẻ nhỏ…”
Hàn Thần Minh cười hì hì, đôi mắt mong chờ đợi cô mở cửa. Khi cánh cửa mở ra, Hứa Đào Nhi cũng thoáng ngỡ ngàng trước căn phòng chứa đựng toàn ‘đồ cổ’ của Hàn Thần.
Con trai giải thích cho cô hiểu:
“Mẹ ơi, đây là đồ chơi mà hồi bé ba chơi đấy ạ… Ba cũng chơi nên mẹ đừng cấm con chơi mô hình nữa nha…”
Cô chợt nhớ đến ngày đó hai cha con họ hợp sức cưỡng ép cô kết hôn nên nói:
“Ba con hai người thì hay rồi, còn dám dùng mô hình giao dịch với nhau để gây sức ép cho mẹ.”
Hàn Thần Minh tủm tỉm nói:
“Mẹ ơi mẹ đừng giận, con vì nghĩ cho mẹ, con sợ ba sẽ đi với cô khác bỏ mẹ con mình lại… như vậy không phải mẹ sẽ rất buồn sao?”
Hứa Đào Nhi khá bất ngờ với câu trả lời của con, cô cứ ngây ra không biết nói làm sao. Sau đấy phải được con trai nắm tay kéo vào trong, cô mới lấy lại tinh thần.
Cảm giác khi vào bên trong, nhìn những món đồ chơi sản xuất đã lâu được bảo quản thật kỹ thì lòng cô rất khó tả. Như thể cô đang dần dần khám phá sâu hơn vào thế giới của người đàn ông nay đã là chồng cô.
Con trai chơi một bên, còn cô thì chậm rãi từng chút ngắm nhìn những món đồ chơi đó. Lần đầu tiên, cô cũng giống như con trai, bị kéo vào vòng xoáy mô hình không lối thoát. Cũng là lần đầu tiên cô nghiêm túc muốn hiểu và đã thực sự hiểu ra được tại sao cả con trai và chồng cô đều có sở thích chơi mô hình.
Cho đến khi đêm muộn, Hàn Thần từ nhà chính đi sang tìm mẹ con cô. Anh đứng ở bên ngoài cửa phòng, nhìn thấy một mẹ một con ngồi dưới sàn nhà nghịch ngợm mô hình. Dưới ánh đèn cổ nhàn nhạt, góc nghiêng xinh xinh của hai người thật như một bức tranh rung động lòng người, nó giống như ký ức khó phai trong trí nhớ của người đàn ông.
Hứa Đào Nhi cảm giác có người đến thì đưa ánh mắt qua, đụng phải cảnh tượng Hàn Thần đang nâng điện thoại chụp lén mẹ con cô. Cô khó hiểu hỏi anh:
“Anh làm gì đó?”
Hàn Thần suýt xoa bức ảnh mình vừa chụp được, đi tới bên cạnh cô, cho cô xem:
“Em và con đẹp quá, anh phải in nó ra đóng khung treo mới được.”
Hàn Thần Minh nghe thế cũng nhướn người ngó qua, sau đó lại tập trung chơi. Cô cảm thán mấy chữ:
“Cũng đẹp đó.”
Hàn Thần thấy nét mặt cô hờ hững chẳng có vẻ gì là thật lòng, anh đã vòng tay ôm lấy cô.
“Vợ sao thế?”
Hứa Đào Nhi mới nói:
“Anh suốt ngày chụp ảnh, sắp thành nghiện rồi đấy!”
Hàn Thần chớp chớp mắt, nhất thời không nói được gì. Cảm giác anh sắp trở thành một Hàn Thần Minh thứ hai bị cô trách mắng, nạt nộ. Anh là chồng chứ có phải là con trai của cô đâu.
Nghĩ thì nghĩ thế mà anh không dám nói, anh hôn nhẹ lên má cô:
“Anh không nghiện chụp ảnh, anh chỉ nghiện em thôi…”
‘…’