Chồng Của Tiểu Tam Là Chồng Tôi

Chương 114-115: 114: ‘đầu Mấu’ - 115: Điên Cả Người



114: ‘đầu Mấu’


Thật ra, không đến mức như thế, nhưng qua lời trẻ con chắc chắn sẽ bị thêm thớt.

Chỉ là khi nghe đến cái tên Triệu Ngọc My, mấy người lớn lập tức tắt đi nụ cười, âm thầm đưa mắt nhìn nhau.
Hàn Trạch nhận được ánh mắt của anh trai Hàn Thần, tâm linh tương thông lập tức hiểu ý ngay.
“Đó là con của Triệu Luật hả anh?”
Hàn An Tư hỏi một câu.
Hàn Trạch gật đầu, sau đó quay sang con gái.

Ngay tức khắc đồng ý để Nhiên Nhiên học vượt với Hàn Thần Minh.

Sau cùng anh ấy nói với anh trai của mình:
“Em để con gái em đi bảo vệ con trai anh, là anh nợ em đấy nhé!”
“Ừ.”
Hàn Thần suy tư gật đầu.
Hàn Thần Minh dù sao vẫn chỉ là một đứa trẻ, tính ra cậu bé rất lành so với những đứa trẻ ngỗ nghịch khác ở lớp.

Giờ thêm sự xuất hiện của Triệu Ngọc My nào đó… Để con trai một mình anh quả thực không an tâm.
Hàn An Nhiên thì khác, bé con đanh đá có tiếng… Để con bé có thể thay anh họ của mình dạy dỗ đám người không biết thân biết phận kia đi.
Không biết Triệu Ngọc My có phải là quân cờ Triệu Luật và Triệu Ngọc Nghiên gài vào hay không? Nhưng vợ chồng Hàn Thần và các em vẫn muốn đảm bảo an toàn cho hai đứa nhỏ, nhất là Hàn Thần Minh.
Từ đó, lớp học vượt đã xuất hiện thêm một ‘của nợ’ Hàn An Nhiên.

Cô bé không ngốc nghếch, rất thông minh nhưng lại mải chơi.


Dù sao vẫn còn nhỏ, tạm thời các cô giáo chỉ cần quan tâm đến vấn đề tiểu công chúa này phải học cùng lớp với anh Thần Minh là được.

Những thứ khác có thể bỏ qua.
Thế nhưng, cô nhóc này rất giỏi ngoại giao, vừa vào lớp đã làm cả lớp chấn động, khác hẳn với anh họ trầm tính.

Sau một tháng học ở lớp học vượt, cô nhóc nhỏ tuổi nhất nghiễm nhiên trở thành trùm cầm đầu của lớp, bành trướng thế lực tại trường.

Lớp học vượt, hội tụ các nhân tài, học thì giỏi mà ăn chơi quậy phá cũng giỏi nhất.
Thời gian lớn dần, nhiều năm về sau các thầy cô giáo chuyên dạy lớp ưu tiên vẫn phải cảm thán rằng chưa có một niên khóa nào như niên khóa này lại ngỗ nghịch khiến thầy cô vất vả đến như thế.
Triệu Ngọc Nghiên ép buộc Triệu Ngọc My, nhưng càng không ngờ đến, Triệu Ngọc My thực sự đã có một đối thủ đáng gờm là Hàn An Nhiên.

Sống tốt ở trường học với ‘đầu mấu’ Hàn An Nhiên đã khó chứ nói gì đến chuyện tiếp cận Hàn Thần Minh.

Tần Thị.
Vừa đến nơi, Triệu Ngọc Nghiên đã nhìn thấy hai ba chiếc xe biển xanh chuyên dụng của các cơ quan nhà nước đang đậu bên ngoài.

Nhân viên đứng cách đó tụm năm tụm ba bàn tán.

Cô ta chướng mắt xua đuổi đám nhân viên tản đi, sau đó rẽ đường vội vội vàng vàng chạy thẳng vào trong.
Nhìn thấy thư ký của Tần Dịch Phong đứng bên ngoài, Triệu Ngọc Nghiên cất tiếng hỏi:
“Anh ấy đâu rồi?”
Thư ký sắc mặt đỏ ửng vì sốt ruột, ấp úng trả lời:
“Sếp đang ở trong phòng nói chuyện với thanh tra Sở thưa cô.”
Triệu Ngọc Nghiên ngồi đợi ở ngoài, được một lúc lại đứng lên đi qua đi lại trông rất lo lắng.


Nghĩ ngợi một lúc, cô ta đã vẫy thư ký lại hỏi nhỏ:
“Đã chuẩn bị gì chưa?”
Thư ký khẽ gật đầu:
“Sếp tổng có chuẩn bị một chút rồi thưa cô…”
‘Một chút’ này thực sự không bõ.

Triệu Ngọc Nghiên cũng hiểu sự vụ lần này, chỉ ‘một chút’ chắc chắn sẽ không thể giải quyết được vấn đề.

Cô ta sau đó đã sai khiến thư ký đi chuẩn bị một số thứ ‘quà’ riêng.
Bên trong căn phòng.
Tần Dịch Phong cùng một vài người của hắn ngồi trên ghế sô pha, phía đối diện là đoàn thanh tra của Sở.

Bộ dạng bên phía Tần Dịch Phong không cần nói cũng biết bọn hắn bây giờ đang rất nghiêm mình kính cẩn trước đoàn thanh tra, mà đứng đầu là thanh tra Đoàn Liêm người đàn ông ngoài ba mươi, có vẻ ngoài vô cùng chính trực.
Doanh nghiệp bọn họ kiếm được nhiều tiền, sống trong cuộc sống hoa lệ thì sao? Không phải vẫn thua những người làm công ăn lương của nhà nước này à?
Bên phía đoàn thanh tra sắc mặt ai nấy cũng đều căng như dây đàn, nhất là thanh tra Liêm.

Họ rất nghiêm túc ‘trao đổi’ với bên Tần Dịch Phong bởi dù sao lần này chuyện xảy ra vấn đề không hề nhỏ.
Nghe cấp dưới thì thầm vào tai rằng Triệu Ngọc Nghiên đã tới và đang đợi bên ngoài, Tần Dịch Phong có cảm giác như chết đuối vớ được cọc.
Sau khi nghe những lời phê bình trầm trọng và những lời cảnh cáo đe dọa về luật pháp của đoàn thanh tra.

Tần Dịch Phong vuốt nhẹ giọt mồ hôi căng thẳng trên trán, hắn đưa mắt qua thư ký đoàn thanh tra vừa dừng bút ghi ghi chép chép.

Không biết là ả ghi gì mà nhiều thế không biết.
Hắn sốt ruột, lại nhìn qua thanh tra Đoàn Liêm:
“Anh Liêm, tôi có thể nói chuyện riêng với anh không?”
Thanh tra Liêm sắc mặt nghiêm nghị:
“Có chuyện gì, cậu nói luôn ở đây đi?”
Thấy thanh tra Liêm không đồng ý, Tần Dịch Phong vội vội vàng vàng lên tiếng:
“Chuyện là tôi có cái này muốn gửi cho anh, anh có tiện cùng tôi ra ngoài một chút không?”
“Gửi thứ gì, cứ đưa trực tiếp cho thư ký của tôi để cô ấy ghi chép vào sổ sách.”
Hàm ý ‘gửi đồ’ này ai cũng hiểu, nhưng thanh tra Liêm ngay thẳng từ chối còn ngầm tỏ ý đe dọa tố cáo hắn ta tội hối lộ thanh tra khiến cả người Tần Dịch Phong nóng bừng bừng như ngồi trên lò thiêu.

Hắn chỉ đành thấp giọng đáp:
“Vâng, vậy để tôi sẽ gửi cho thư ký của anh.”
Thanh tra Liêm đưa mắt về phía người của mình:
“Xong chưa?”
Thư ký nữ lập tức lên tiếng báo cáo:
“Đã xong, thưa thanh tra.”
Thanh tra Liêm gật đầu, nói với Tần Dịch Phong:
“Mười lăm xe tải chở số lượng lớn thuốc giả này chắc chắn tôi sẽ báo cáo với cấp trên và bên phía lực lượng công an, Tần tổng có gì thắc mắc nữa không?”
Tần Dịch Phong không cãi được:
“Tôi… tôi… Xin anh Liêm bình tĩnh…”
“Thấy thái độ anh như vậy tôi cũng hiểu không có chuyện gì khác, chúng tôi còn rất nhiều việc nên xin phép đi trước.

Hy vọng sắp tới Tần tổng đây sẽ phối hợp với cơ quan điều tra để làm sáng tỏ vụ việc này.”
Đoàn thanh tra lần này rất căng, dường như không đi theo ‘lẽ thường’ mà vô cùng cứng nhắc.

Tần Dịch Phong cùng đám người của hắn có níu kéo cỡ nào cũng không lay chuyển được đoàn thanh tra rời đi.
Theo bước chỉ dẫn của Triệu Ngọc Nghiên, kết hợp với chiêu trò của cô ta, bọn họ đã tách riêng được xe của thanh tra Liêm.


Tần Dịch Phong đứng đợi sẵn ở cửa sau, vừa thấy xe của thanh tra Liêm đã vội vàng tiến tới chặn đường.
‘Cộc cộc.’
Hắn vòng sang bên ghế lái gõ cửa xe thanh tra Liêm.

Thanh tra Liêm nhìn hắn, biết tỏng ý đồ của hắn theo ra đây là gì.

Nhưng vẫn mở cửa xe ghế lái phụ cho Tần Dịch Phong lên xe.
Tần Dịch Phong vác theo một vali mini, ý đồ rất rõ ràng.
“Anh Liêm, sự việc lần này thật ra không như anh nghĩ và thấy trước đó đâu.

Mọi chuyện đều là hiểu nhầm, có thể do bên vận chuyển đưa nhầm hàng cho chúng tôi, chứ Tần Thị trước nay rất tuân thủ pháp luật, sao có chuyện buôn hàng giả được chứ…”
Hắn đẩy vali tiền ra trước mặt thanh tra Liêm.
“Đây thưa anh Liêm, Tần Dịch Phong tôi có chút quà vặt muốn gửi tặng anh và đoàn thanh tra ngày hôm nay.

Mong anh xí xóa bỏ qua cho chúng tôi lần này.”
Tần Dịch Phong mở ra chiếc vali, bên trong hàng tập tiền đô la mới cứng xếp chồng lên nhau do Triệu Ngọc Nghiên sai thư ký đi chuẩn bị.

Ước tính sương sương cũng phải lên đến năm trăm nghìn đô la Mỹ.

Tần Dịch Phong điệu bộ hèn mọn:
“Anh Liêm tới bất ngờ quá, Tần Thị nhất thời chưa kịp chuẩn bị gì nhiều, đợi đến tối hôm nay… tôi xin phép được mời anh Liêm đi ăn một bữa, lúc đó tôi sẽ gửi một món quà xứng đáng hơn.”
Thanh tra Liêm sắc mặt trở nên trầm ngâm.
Tần Dịch Phong vội vàng thêm thớt:
“Tôi biết anh Liêm quang minh chính đại, nhưng xin anh thông cảm cho những thương nhân như chúng tôi… đôi lúc tránh không được đi vào lầm lỡ.

Sau lần này, tôi đảm bảo sẽ không có chuyện sai sót nào xảy ra thêm nữa…”.

115: Điên Cả Người


Ngoài chiều hướng như vậy, một phần lớn những cư dân mạng không tham gia vào cuộc chiến săn sale đã nhận ra và nhắc đến chuyện đấu đá giữa những người đàn ông và cách chiến thần top một Hàn Thần ra tay để tranh giành người đẹp. Nếu chuyện này thực sự là do anh làm thì quả thực là quá nhanh, quá tàn nhẫn.

Hứa Đào Nhi là đầu mối bị lôi kéo vào chuyện này nhiều nhất, chẳng hạn như: ‘Chồng cũ bị chồng mới dằn mặt, cựu người mẫu Hứa Đào Nhi rơi vào thế khó xử.’

Cô thậm chí còn đọc được có bài viết đã phân tích tâm trạng cùng cách ứng xử sắp tới của cô và con trai cho chuyện này. Đang yên đang lành, bị gắn chung với Tần Thị và Tần Dịch Phong làm cô rất khó chịu.

Cô nhếch mép hừ lạnh:

“Đúng là rảnh rỗi sinh nông nỗi.”

Cô chưa từng một lần công khai hình ảnh về gia đình mới của mình lên mạng xã hội, ngay cả ảnh của con trai cũng chưa từng. Nhưng lần này vì quá bức xúc khi người ta cứ lôi kéo cô thậm chí là cả con trai cô vào gắn liền với Tần Dịch Phong, cô lập tức đăng tải một hình ảnh gia đình của cô và Hàn Thần lên trên mạng.

Trong bức ảnh là Hàn Thần đang bế con, bên cạnh là cô ở Ủy ban thành phố lúc hai người đăng ký kết hôn xong được thợ chụp chụp ảnh cho.

Một dòng trạng thái ngắn kèm theo:

‘Dù muộn, nhưng vẫn muốn chia sẻ với mọi người rằng chúng tôi đã kết hôn rồi. Những chuyện không liên quan, cảm phiền đừng nhắc chúng tôi vào, cảm ơn.’

Leonzxxx để lại bình luận:

[Uki, vợ iu.]

An_Tư Tư, Trạch:

[Uki, chị dâu.]

Ha_Ha_Nhi:

[Uki, con iu.]

Những người xa lạ cũng học theo mấy người mà [Uki, chị/em/… iu.]

Một mặt bên phía Tần Dịch Phong rõ ràng đang rất căng thẳng, bị cộng đồng mạng chửi bới không ngừng. Một mặt khác, phía Hàn Thị và gia đình chồng mới của Hứa Đào Nhi khiến cư dân mạng không nhịn được cười sặc một phen.

Sau này cư dân mạng cũng tinh tế phát hiện ra, từ khi Hứa Đào Nhi bức xúc đăng ảnh lên mạng, thì những bài báo gắn liền cô với Tần Dịch Phong đã biến mất không dấu vết. Quả nhiên, sức mạnh của Hàn gia khiến cho người ta không dám xem thường.

Mà cũng nhờ bức ảnh đó, mọi tin đồn đều được chứng thực rằng Hứa Đào Nhi đã ly hôn chồng cũ và kết hôn với chồng mới. Con của Hứa Đào Nhi giờ đây cũng mang họ của Hàn Thần, tên là Hàn Thần Minh. Cô trong gia đình mới dường như rất được lòng mọi người, cả Hàn gia đều theo dõi và rất chăm chỉ tương tác với cô trên mạng xã hội. Còn chi tiết cụ thể vì sao lại thế thì không ai hiểu.

Về sau, Hứa Đào Nhi dù không hay đăng ảnh với họ, nhưng tài khoản của gia đình chồng thì đăng ảnh với cô thường xuyên. Nhất là Hàn phu nhân Ha_Ha_Nhi rất hay đăng ảnh cô và cháu trai với những từ ngữ đáng yêu.



Hơn mười hai giờ đêm, Hứa Đào Nhi nhìn bình luận của chồng, sau đó lại nhìn ra cửa phòng, thấy đã quá nửa đêm rồi mà anh vẫn chưa xong việc cho nên cô chủ động đi ra ngoài tìm anh. Cô đi chân trần, mặc váy ngủ lụa trơn hai dây quyến rũ.


Đến bên ngoài thư phòng, thấy cánh cửa khép hờ. Cô đang tính gõ cửa thì nghe âm thanh lành lạnh của anh phát ra.

“Hóa ra là cậu… họ Lưỡng kia, không ngờ ngày đó là cậu cắn tôi một phát đau điếng…”

Họ Lưỡng?

Lưỡng Triều? Lưỡng Hoằng Khải?

Sắc mặt Hứa Đào Nhi lập tức hiện lên vẻ ngờ vực, cô dỏng tai nghe trộm.

Bên trong, Hàn Thần bấy giờ trang phục đã thay bằng bộ đồ ngủ nam cao cấp, tôn lên dáng người đàn ông vừa mạnh mẽ lại không kém phần quyến rũ mị hoặc.

Tay cầm điện thoại áp bên tai, anh tựa nhẹ vào bàn làm việc, đứng quay lưng về phía cửa phòng ra vào. Thần sắc lạnh lùng, đôi mắt thâm sâu nhìn chằm chằm vào họa tiết đơn sắc đắt giá trên nền tường.

Năm phút trước, khi anh đang tập trung xử lý công việc thì một tin nhắn gửi tới. Hình ảnh Hứa Đào Nhi tươi cười hớn hở ôm ấp với trai trẻ trong tiệc rượu và cảnh cô nắm tay người đàn ông khác bên ngoài sảnh khách sạn ở thành phố Đ cho dù có ngu cũng nhận ra là cố ý dàn dựng để chụp… Tuy nhiên đã chọc điên anh một phen.

Anh là người có máu ghen rất nặng.

Nhưng… sự ghen tuông đó không phát ti3t lên người con gái anh yêu, mà thay vào đó sẽ dồn hết lên những kẻ thứ ba kia. Chỉ có loại đàn ông bất tài mới trút giận lên người phụ nữ gắn bó bên cạnh mình mà thôi.

Không ai là hoàn hảo tuyệt đối cả, và anh cũng vậy. Hơn nữa, anh chỉ vì quá yêu cô nên mới nổi máu ghen mất kiểm soát đến thế.

Tin nhắn nặc danh của đối phương còn kèm theo câu khiêu khích:

[Đừng làm cô ấy chán ghét thêm nữa, hãy ly hôn với cô ấy đi…]

Ly hôn? Ly hôn cái con khỉ!

Hàn Thần thầm mắng nhiếc đối phương trong suy nghĩ. Anh lập tức gọi điện cho người ở đầu dây bên kia. Trong thời gian chờ đợi đối phương bắt máy, thư ký Lưu nhận lệnh của anh trao đổi với hacker trực hai mươi tư trên bảy đã định vị ra được vị trí của đầu số kia.

Là ở thành phố Đ.

Lần trước, Hứa Đào Nhi từ thành phố Đ trở về cô đã từng giận dỗi anh một phen tới bến. Khi anh cho người điều tra vòng quan hệ tiếp xúc với cô những ngày đó, chỉ có một đối tượng đáng nghi nhất.

Lưỡng Hoằng Khải ở đầu dây bên kia giọng nói vô cùng bình tĩnh, nhưng sắc mặt sau màn hình điện thoại đã dần trở nên trắng bệch vì Hàn Thần truy vết ra cậu ta quá nhanh.

“Phó Chủ tịch nói thế là có ý gì?”

Hàn Thần cười khẩy một tiếng:

“Đừng giả ngu, cậu là người hiểu rõ nhất đấy! Có gan làm thì có gan chịu, trốn tránh như kẻ hèn nhát như vậy thì có tư cách làm một thằng đàn ông hay không?”

Lưỡng Hoằng Khải rơi vào im lặng mất vài giây, sau đó nghĩ tới Hứa Đào Nhi thì đột nhiên giọng điệu cậu ta trở nên khiêu khích:

“Vậy Hàn thiếu thì sao… Những chuyện anh làm trong quá khứ anh có dám thừa nhận không?”


Hàn Thần cho rằng Lưỡng Hoằng Khải ghi hận từ chuyện cha của hắn, cho nên anh đã nói:

“Sao? Cậu muốn tôi thừa nhận chuyện gì? Hay ý cậu là muốn tôi thừa nhận về việc cha cậu bị tôi biến thành kẻ tàn phế?”

“Anh thật hống hách.”

“Thế thì sao, cậu định sẽ làm gì? Đừng tưởng tôi không biết cậu đang ghi âm cuộc gọi, cậu cho rằng chút chiêu trò đàn bà đó mà có thể lên mặt được với tôi? Lưỡng Hoằng Khải, cậu còn non lắm.”

Bị mắng cho một chàng như thể đang bị người lớn dạy dỗ, Lưỡng Hoằng Khải tức giận mất kiểm soát đã cố ý chọc tức Hàn Thần:

“Tất nhiên tôi chẳng rảnh đi làm những việc không liên quan đến mình. Chỉ đơn giản là có vài hình ảnh đẹp muốn gửi cho Hàn thiếu xem thôi… À quên nữa, hôm đó gặp chị Hứa… tôi quả thực rất thỏa mãn… Chị Hứa còn hẹn tôi, đợi tôi trở lại chị ấy chắc chắn sẽ tiếp đón tôi nhiệt tình…”

Biết nhắc đến Hứa Đào Nhi sẽ chọc giận Hàn Thần, cậu ta ngừng lấy hơi rồi nói thêm:

“Nên là, khi đó… Hàn thiếu cho tôi mượn vợ mấy hôm nhé!”

“Khốn kiếp!”

Hàn Thần nhịn không được mà chửi thề.

Xưa nay làm gì có chuyện ai chọc được anh điên tiết đến mức chửi thề như thế này. Cho dù hơi thở anh đã khống chế để trở nên đều đặn nhưng ngữ khí vẫn khiến cho người ta biết anh đang giận. Những chuyện liên quan đến Hứa Đào Nhi, không phải chuyện gì anh cũng có thể bình tĩnh được.

Anh gằn giọng:

“Hay lắm! Cậu đây là đang muốn học theo bước đi giống như người cha tàn tật của mình kia lắm đúng không?”

Lưỡng Hoằng Khải vẫn chưa dừng lại trò đùa ngu ngốc của mình:

“Hàn thiếu tức giận lắm à? Chẳng phải lúc trước anh cũng làm kẻ thứ ba chen chân vào cuộc tình của chị Hứa đấy hay sao? Anh thử đoán xem… liệu người chồng thứ ba của chị Hứa… có phải là tôi không?”

Nắm tay Hàn Thần nắm chặt, in hằn lên những đường gân xanh biểu thị cơn tức giận đã lên  đỉnh điểm.

Hơi thở anh thật nặng:

“Đáng lẽ, năm đó tôi không nên chừa cho cậu một con đường sống.”

Hàn Thần không đuổi cùng diệt tận, sau khi Lưỡng Hoằng Khải đưa Lưỡng Triều rời khỏi thành phố H anh thực sự đã để yên cho cha con cậu ta. Vậy nên cậu ta mới có cơ hội để phát triển ở thành phố Đ. Để bị một thằng nhóc ranh con chọc cho giận tím tái cả người như ngày hôm nay, anh thực sự hối hận ngày ấy đã buông tha cho cha con cậu ta.

Có thể Lưỡng Hoằng Khải cũng dự đoán được trước số phận của mình sau khi chọc giận Hàn Thần. Tuy nhiên, cảm giác khó chịu bứt rứt trong lòng bao năm nay đã thôi thúc cậu ta làm chuyện dại dột này.

“Tôi thì sao cũng được, Hàn thiếu không cần bận tâm… Quan trọng nhất là trong lòng chị Hứa… có tôi.”

Cho dù như thế nào, thì ngày hôm nay Lưỡng Hoằng Khải cũng trút được một cục tức mắc nghẹn trong lòng. Đâu phải ai cũng có thể chọc giận được Hàn Thần, cảm giác hả dạ lắm, cho nên cậu ta sẽ không hối hận đâu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.