Chồng Của Tiểu Tam Là Chồng Tôi

Chương 12: 12: Gạt Bỏ Những Gì Hứa Gia Đã Cho Họ




Hứa Đào Nhi thấy thái độ bà ta như vậy thì không vội trả lời.

Cô hướng về phía phòng ăn, gọi:
“Tâm Tâm, sao còn chưa mang nước ra mời mẹ?”
Chị Tâm từ trong cố ý nói thật to vọng ra:
“Hết nước rồi, chưa bê được.”
“Ồ, hết nước rồi à…”
Hứa Đào Nhi cố ý hỏi lại.
Hai người đầy hàm ý mà nói qua nói lại thêm mấy câu về vấn đề hết nước.

Điều đó khiến cho bà Tần sốt ruột, cuối cùng chỉ đành hạ thấp tông giọng xuống, bắt đầu giở chiêu bài tình thân.
“Đào Nhi, con biết đấy, gần đây Tần Thị làm ăn không được suôn sẻ, đối thủ mọc lên như nấm, việc kinh doanh gặp nhiều khó khăn.

Nếu lần này không mở rộng xưởng sản xuất, chế tạo thêm nhiều loại mới chỉ sợ Tần Thị nhà mình sẽ bị nhấn chìm trong thương trường mất.”
Hứa Đào Nhi yên lặng lắng nghe, dù rằng những điều mà bà Tần nói không khác gì đang dỗ dành trẻ lên ba, có mấy lời là thật lòng?
“Nửa đời người mẹ làm dâu Tần gia, cùng ba chồng con cố gắng gây dựng cơ ngơi, dù mệt mỏi cũng chẳng than phiền bao giờ.

Hiện tại cha mẹ già yếu rồi, gia đình lại chỉ có A Phong là con trai, con là con dâu duy nhất.

Mẹ mong là con cũng sẽ giống như mẹ, một lòng hỗ trợ chồng con phát triển…”
“Chưa kể, từ lúc con về làm dâu Tần gia, mẹ chưa bao giờ thấy con thực sự muốn tham gia chuyện của gia đình, lúc nóng lúc lạnh với chồng, mỗi lần nghe A Phong nói mẹ thương lắm.


Thằng bé yêu thương vợ con như vậy mà chẳng được con để tâm…”
“Ở đây cũng không phải chỉ ở vài năm, mà sẽ ở cả đời.

Con là vợ cũng phải biết chia sẻ gánh nặng với chồng, không nên chuyện gì cũng để A Phong đương đầu gánh tất cả…”
Bà Tần còn nói rất nhiều, Hứa Đào Nhi chỉ lặng thinh, ngoài mặt không bày tỏ bất cứ thái độ gì.

Từ lúc cô làm dâu Tần gia, trên dưới từ ông Tần đến Tần Dịch Phong hay chỉ đơn giản là họ hàng nhà bọn họ cần thứ gì, muốn thứ gì đều đến tìm cô, xin xỏ Hứa gia nhà cô.

Bọn họ cũng thật biết cách khai thác tài nguyên của Hứa Gia.

Bao nhiêu thứ tốt đẹp đáng giá từ nhà cửa đất đai đến vị trí công việc tốt trong thành phố, chỉ cần lọt vào tầm mắt tham lam của họ, họ đều lôi cô ra làm mồi nhử để câu về ích lợi.
Hứa gia không khác gì mỏ vàng miễn phí cho họ đào.

Vì thương cô, ông nội và ba mẹ đều cắn răng nhẫn nhịn, dù sao đối với Hứa gia những thứ đó chỉ là con muỗi.

Thế mà giờ đây, chỉ một vài câu nói của bà Tần, người mẹ chồng hiền thục của cô đây, đã tức khắc có thể rũ bỏ được tất cả những điều mà Hứa gia đã cho họ rồi sao?
Quan trọng là, đến cả mảnh đất phía Tây thành phố của Hứa gia cũng bị bọn họ nhăm nhe, muốn đòi miễn phí?
Mảnh đất phía Tây của Hứa gia rộng cả nghìn ha, nằm trong trung tâm kế hoạch quy hoạch của nhà nước.

Theo nguồn tin của ông nội, đó là một dự án cấp bách đặc biệt quan trọng của Tứ Trụ trong nhà nước, sẽ thi công trong năm nay.


Giá trị đến như thế, có biết bao doanh nghiệp lớn tìm đến trả giá gấp hai ba mươi lần giá trị thực tại, ông nội và cha còn không muốn bán, bây giờ theo ý người nhà họ Tần là muốn cô bảo ông nội cho không ư?
Làm gì có miếng bánh nào dễ ăn mãi như thế?
Tần Gia ngày càng quá đáng!
Dù trong lòng có những tính toán riêng, nhưng Hứa Đào Nhi không thể hiện quá rõ ra bên ngoài.

Suốt hơn ba mươi phút đồng hồ, cô cố gắng tĩnh tâm nghe bà Tần giảng giải về chuyện ‘nhân sinh’.

Nói đến khát khô cả họng thì bà ta cũng chịu rời đi.
Trước khi đi vẫn không quên nhấn mạnh với cô việc phải để Tần Dịch Phong có được mảnh đất đó.
Ra bên ngoài, nhìn thấy Tần Dịch Phong đứng cách đó không xa đang hút thuốc, bà Tần nhanh chóng đi tới, vừa lắc đầu ra hiệu vừa tiện mắng mỏ Hứa Đào Nhi mấy câu.
“Thật chẳng ra cái thể thống gì cả, tốt nhất qua một hai năm nữa con bỏ quách nó đi cho xong.

Nghĩa vụ nhà chúng ta đối với cô ta xem như là hết cạn rồi.”
Tần Dịch Phong cũng biết lần này không phải một phát ăn ngay như những lần trước, anh ta không vội.
Ánh mắt sắc lẹm nhìn về phía khu nhà riêng tách biệt, trông thấy cánh cửa chính đang dần đóng vào, anh ta âm thầm có những kế sách thâm độc.

Hứa Đào Nhi… Lần này cô không muốn, tôi ép cô phải giao ra!
Lúc này, điện thoại trong túi anh ta kêu lên thông báo có cuộc gọi.

Tần Dịch Phong quay sang nói với bà Tần:
“Mẹ vào trước đi, chuyện này để con giải quyết.”

Nói rồi thì đi sang một hướng khác, cố ý hạ thấp tông giọng xuống để nghe điện thoại.
Bà Tần nhìn theo bóng lưng anh ta, biết thừa con trai bà ta có người phụ nữ khác bên ngoài, tuy nhiên lại cảm thấy chuyện này rất tốt.

Bà ta cũng chướng mắt Hứa Đào Nhi cùng đứa con hoang của cô lắm rồi.

Người đi rồi, chị Tâm từ trong phòng ăn mới cầm collagen cùng với một vài loại thuốc dưỡng nhan, đan xen thuốc trị bệnh tốt cho thần kinh và ly nước đầy ra đặt lên bàn cho Hứa Đào Nhi.

Nhìn cánh cửa tự động đang từ từ đóng lại, chị Tâm bực tức giậm giậm chân:
“Đúng là quân ăn cướp.

Lần sau, em với bé Minh về là chị đóng cửa luôn nhé, chứ cứ tiếp cái loại người này, em có thể chịu được chứ chị sẽ tăng xông mà chết mất.”
Hứa Đào Nhi cười trừ, phẩy phẩy tay tỏ ý sao cũng được.
“Tùy chị vậy.”
Uống một lượng lớn thuốc xong xuôi, Hứa Đào Nhi hơi ngả người ra lưng ghế nghỉ một chút rồi mới lên phòng tắm rửa.
Tần Dịch Phong và Hứa Đào Nhi vốn không ở chung.

Sau khi cưới, anh ta chẳng có một ngày nào là ngủ lại phòng tân hôn, anh ta không thích, cô cũng cảm thấy như thế càng tốt, một mình ngủ rất thoải mái.

Nhưng việc mỗi ngày phải đối mặt với đám người giả tạo khó ưa kia vẫn khiến cô rất đau đầu.
Cô đã ngắm trúng khu nhà riêng dành cho khách nằm bên trái từ cổng chính đi vào rồi, tuy hơi cũ nhưng chỉ cần sửa sang một chút sẽ như mới ngay.

Vừa hay, sau sự kiện cô đánh quản gia chết đi sống lại, thì đã có cớ để chuyển ra riêng.

Chuyện này hơn ai hết, Tần gia mới là người vui vẻ.


Đôi bên thuận hòa, không có ý kiến.
Hứa Đào Nhi từng du học, từng bay nhảy khắp nơi trên thế giới, cho nên suy nghĩ và cả nhu cầu vật chất của cô rất hiện đại.

Nội thất đến các thiết bị điện tử trong nhà đều là loại tân tiến nhất và đặc biệt phải đảm bảo an toàn.

Nhìn không khác gì một căn nhà riêng trong khuôn viên Tần gia.

Đương nhiên, tất cả những khoản phí từ trước đến giờ, đều là tiền riêng của cô.
Về chuyện của cô với Tần Dịch Phong… vốn dĩ cô đã không thích anh ta, sau khi cưới anh ta cũng nhiều lần có thái độ không tốt nên mọi thứ chẳng có gì khác biệt so với lúc trước khi cưới.

Cô và anh ta đến nhìn mặt nhau còn thấy chán ghét.
Cô mang thai hay sinh con, nuôi con lớn cũng chưa từng có được sự quan tâm của anh ta.

Nhớ đến Hàn Thần… Cô tự hỏi, rốt cuộc cùng là con người với nhau, không kể đến gia thế của anh còn hơn gấp nghìn lần so với Tần Dịch Phong, tại sao lại có sự khác biệt lớn đến như vậy?
Hàn Thần… Người đàn ông tài sắc đều vẹn toàn như anh… thật đáng tiếc.
Có lẽ do quá mệt mỏi, Hứa Đào Nhi đã ngủ quên trong phòng tắm.

Cũng may đây không phải lần đầu nên cô có thói quen đặt báo thức, giới hạn thời gian ở trong phòng tắm, tránh ở phòng tắm quá lâu có hại cho sức khỏe.
Lúc chuông báo thức kêu lên đã đánh thức cô giật mình tỉnh dậy.

Vậy mà cô lại mơ về ngày gặp người đàn ông đó ở New York, sau đó lại mơ đến lúc cùng anh khiêu vũ, đi dạo vườn, cùng trò chuyện…
Hứa Đào Nhi choàng khăn tắm ra ngoài mái tóc ướt được bao bọc trong lớp khăn bông trắng, nhìn thấy Tần Minh ngồi ở bàn học đang chăm chỉ đọc chữ, giọng nói líu lo nghe thật vui tai.
Nghe tiếng động, Tần Minh quay sang, vui vẻ cười khi nhìn thấy mẹ:
“Mẹ, mẹ tắm xong rồi ạ?”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.