Chồng Của Tiểu Tam Là Chồng Tôi

Chương 61: 61: Làm Quái Gì Mà Xây Rộng Thế




Nói tóm lại, tạm thời mọi chuyện vẫn cần được bảo mật và Hàn Thần phải theo lời hứa đối với ông nội Hứa rằng phải bảo vệ ‘người con gái cứng đầu’ nào đó vẫn chưa chịu trở về.
Anh nói với thư ký Lưu:
“Từ thời ông ngoại tôi, bọn họ vốn dĩ thuộc dòng họ Hoa chốn.g p.há các.h m.ạng nhà nước, sau này khi hòa bình lập lại, thuận theo thời thế liền thay tên đổi họ, đổi cả tổ tiên, cho nên mọi chuyện vẫn luôn bị che đậy kỹ càng.

Triệu Luật có mặt mũi leo lên được chức vị Bộ trưởng Bộ Y tế, cũng là nhờ ‘phước đức’ của tổ tiên ông ta để lại…”
Thư ký Lưu nhịn không được mà phì cười, sau đấy biết mình lỡ miệng, lập tức ho khan giải thích:
“Phó Chủ tịch… tôi thành thật xin lỗi, vì Ngài nói chuyện ‘hay’ quá!”
Gì mà ‘đã khước từ’ tổ tiên, gì mà phước đức ‘được tổ tiên’ để lại? Quá là mâu thuẫn đi.
Hàn Thần không nói thì thôi, nói câu nào thâm độc câu nấy.

Nếu người đời mà biết, chắc chắn sẽ chửi Phó Chủ tịch của họ là nách thâm đấy!
Hàn Thần biết rằng thư ký Lưu không nghe ra ý đánh lạc hướng của anh, mới yên tâm dặn dò thêm vài chuyện rồi tắt máy.

Dù rằng đều là người trung thành với mình, nhưng ông nội Hứa đã không muốn lộ mình, anh chắc chắn sẽ không để người khác biết được.
Đối với Hứa Đào Nhi và con trai… anh muốn mọi chuyện là tuyệt đối!
Khi bên ngoài có âm thanh của xe ô tô, Hàn Thần biết cô gái cứng đầu kia cũng chịu dừng lại rồi.

Anh đặt ly rượu lên mặt bàn, sau đó đi thẳng ra bên ngoài mở cửa chào đón người đẹp.
Hứa Đào Nhi không thèm lái xe vào trong, sắc mặt vô cùng khó coi từ trên xe bước xuống.

Hàn Thần nhìn sắc mặt cô, thoáng qua một cái rùng mình, anh nào thấy cô giận dữ như vậy bao giờ.
Vừa tính mở miệng hỏi han quan tâm thì đối phương đã gắt gỏng với anh:
“Con trai của em đâu?”
Hàn Thần hạ thấp tông giọng của mình, trả lời cô:
“Thằng bé đang ở trên phòng.”
Hứa Đào Nhi rõ ràng không phải tức giận vì chuyện Tần Minh ở trong tay Hàn Thần.
Hàn Thần tới trước mặt cô, nhẹ giọng hỏi:
“Em sao thế?”
Biết thừa là cô giận vậy mà anh vẫn cố hỏi.
Cô quay ngoắt đi không trả lời.

Hàn Thần nắm lấy bàn tay cô, liền bị cô giật phăng lại.

Anh sốt ruột:
“Có chuyện gì vào nhà từ từ nói, ở ngoài này rất lạnh.”
Cô trực tiếp đi vào nội dung:
“Em muốn đón con về, anh gọi thằng bé ra đây cho em.”
“Con ngủ rồi, em nỡ lòng đánh thức thằng bé à? Như vậy không tốt cho sức khỏe của con đâu.”
Giọng anh vẫn luôn nhẹ nhàng.

Nhưng anh nào biết, anh càng xuống nước, cô gái kia càng được đà lấn tới.

Vừa nghe con trai đã đi ngủ, cô biết ngay đây chính là chiêu trò của anh chứ con cô bình thường nào có ngủ sớm như thế, đặc biệt là khi không có cô?
“Em mặc kệ, anh phải trả con cho em, từ giờ đừng có đón thằng bé tới đây, nếu không em sẽ kiện anh… Em nói thật, không có đùa đâu!”
Hàn Thần sợ gì mấy thứ kiện tụng đó, anh sợ cô giận mới là chủ yếu.

Thấy cô không chịu vào nhà, anh đã âm thầm tính kế:
“Vậy em tự vào bế con đi, anh đứng đây trông xe cho em.”
Lúc người nóng giận là lúc suy nghĩ không được thông suốt nhất.
Hứa Đào Nhi bán tín bán nghi, cô ‘hừ’ một tiếng sau đấy cũng theo lời anh nói mà đi vào trong.

Vừa đi vào vừa lẩm bẩm:
“Ở đây an ninh kém đến thế sao?”
Hàn Thần đáp ‘ừ’ một tiếng cho vừa lòng cô, ai dè bị cô liếc một cái sắc lạnh.

Anh lập tức quay đi xem như không nghe thấy, không nhìn thấy gì.
Hứa Đào Nhi nói:
“Vậy mà hôm trước anh quảng cáo nhiệt tình lắm, đúng là không tin được miệng lưỡi của đàn ông làm sale, đặc biệt là sale bất động sản.”
Cô đi vào bên trong, ý định mặc kệ anh ở ngoài trông xe cho cô.
Hàn Thần theo dõi bước đi của cô, đợi đến khi cô đi sâu vào trong, anh lập tức tiến tới bên công tắc điều khiển motor cổng tự động, nhanh tay nhấn công tắc, cánh cổng lập tức đóng lại, kích hoạt chế độ khóa bảo mật.
Hứa Đào Nhi nghe thấy âm thanh quay lại thì đã muộn rồi, nhìn anh cười xấu xa, cô tức điên cả ruột.


Nhanh chóng vào trong nhà muốn bế Tần Minh rời đi, nhưng Hàn Thần đã nhanh hơn một bước đuổi tới, bàn tay đàn ông ôm lấy vòng eo xinh đẹp của cô giữ lại.
“Buông em ra…”
Hứa Đào Nhi bất ngờ bị anh ôm từ đằng sau, cảm giác nguy hiểm rình rập khiến cô thấy mình giống như con thỏ trắng sập bẫy đang chuẩn bị bị sói đói ăn thịt.
“Không buông.”
Hàn Thần ngang ngược, cố ý trêu chọc cô.
Hứa Đào Nhi tăng xông mất, cô đánh vào tay anh:
“Đàn ông xấu xa, buông em ra, anh đừng để em phải tức điên lên vì anh.”
Bình thường không phải trông anh tử tế lắm sao?
Hàn Thần ôm cô từ phía sau, vì hành động ngọ nguậy của cô, cho nên anh đã nhịn không được mà hôn lên má cô.

Lúc cô vừa tránh đi, nụ hôn hợp tình hợp ‘ý’ rơi luôn xuống cánh cổ trắng yêu kiều.
Anh hôn nhẹ một chút, nơi đó lập tức để lại dấu vết.
“Đây vẫn chưa phải là tức điên lên vì anh à?”
Thấy anh hỏi ngược lại mình, lại thêm hành động làm càn kia… cô bực bội mà không thể làm được gì.
Hứa Đào Nhi đột nhiên không chống đối mình nữa khiến Hàn Thần nghi hoặc, anh nhìn lên sắc mặt cô… quả nhiên khi ánh đèn điện chiếu rọi, anh lập tức có thể nhìn thấy rõ gương mặt đỏ bừng bừng vì giận ấy.
Lúc bấy giờ, anh không ôm cô nữa mà đổi thành giữ lấy hai vai cô:
“Vì anh đón con trai tới đây khiến em giận? Anh làm em giận đến vậy sao?”
Nhìn thấy trong mắt anh là sự lo lắng, cũng là sự nghi hoặc.

Hứa Đào Nhi tức ứa nước mắt.

Có lẽ vì ánh mắt anh quá đỗi quan tâm, sự quan tâm chân thật mà cô chưa từng nhận được một lần nào từ người chồng trên danh nghĩa kia, lúc này cô mới thực sự nói ra bức bối trong lòng mình:
“Anh… Anh có biết là em đã đi lạc bao lâu không? Anh thừa tiền thì lo cho vợ con anh đi, tại sao lại xây nơi này rộng thế làm gì hả?”
Lúc đi đường, đã không biết bao nhiêu lần cô đào bới Hàn Thần lên để trách, nào là đất rộng như vậy chắc chắn dùng quan hệ bất chính mới có thể mua được, nào là người đàn ông sống vì lợi ích, lúc nào cũng chỉ nghĩ đến kinh doanh, lúc nào cũng nghĩ đến tiền bạc nên mới muốn xây to nơi này thu hút đại gia… Để báo hại cô đi hết cả bình xăng dự trữ mới tìm thấy căn biệt thự này.
Đầu mày Hàn Thần khẽ giật giật, lý do củ chuối này tự dưng hợp lý đến lạ.

Lúc anh cho rằng cái chấm tròn đỏ kia cứ đi vòng vòng mãi mà không chịu dừng, hóa ra là do cô bị lạc không tìm được địa chỉ hay sao?
Anh thật sự cảm thấy có lỗi:

“Vậy anh để tiền nuôi em và con trai nhé!”
Hứa Đào Nhi nghĩ mình bị anh trêu chọc, cô theo quán tính mà nâng tay tát nhẹ vào má anh.

Ngay khi cái tát vừa đậu đẹp trên gương mặt người đàn ông, cả hai lập tức đứng hình.
Hàn Thần mở to mắt nhìn cô, một tay anh chạm vào bên má mình.

Dù cái tát thực sự không dùng bao nhiêu lực, nhưng cảm giác ‘bị tát’ cũng khiến anh thật chấn động.
Từ thời cha sinh mẹ đẻ… đến giờ khắc này anh mới hiểu thế nào gọi là bị tát.
Hứa Đào Nhi cũng biết mình lỡ tay, cho nên cô lẩn tránh ánh mắt anh đang ngỡ ngàng nhìn mình, nhưng cô nhất quyết không nhún nhường:
“Đáng đời anh, ai bảo dám trêu em?”
Cô đẩy anh tránh xa, sau đó hỏi anh:
“Tần Minh ngủ ở phòng nào, mau nói cho em biết.”
Hàn Thần đi gần tới bao nhiêu, Hứa Đào Nhi lại đi lùi tránh anh bấy nhiêu.

Hai người cứ như chơi trò đuổi bắt.
Kết quả cô vì vướng vào lưng ghế sô pha nên bị anh bắt được.

Anh hỏi:
“Tại sao không gọi cho anh?”
Hứa Đào Nhi bị anh ôm lại, lần này anh ôm rất chặt nên cô không thể vùng vẫy.

Chỉ đành ngoan ngoãn ngừng phản kháng, cô hờn dỗi quay đi:
“Em xóa số rồi.”
Hàn Thần thừa biết cô nói dối.
“Vậy để anh lưu lại cho em nhé?”
“Không cần!”
Cô lập tức từ chối.
Anh cố ý nói:
“Không sao đâu, anh sẽ lưu nhanh thôi.”
Cô chống chế:
“Em không thích, anh lưu xong em lại xóa nên không cần lưu nữa.”
Hàn Thần nhìn vào đôi môi cô, khi Hứa Đào Nhi nhận ra ánh mắt khác thường của anh, anh đã trực tiếp cúi xuống, hôn môi cô.

Lần này thì không có ai có thể phá đám được anh, chắc chắn anh sẽ không tha cho cô.
Đôi môi của cô khiến người ta thật nhung nhớ.



Tần Dịch Phong… một tên đần.

Anh nhún nhường bao năm, vậy mà hắn ta có phúc mà không được hưởng.
Nghĩ vậy, đột nhiên trong lòng anh nổi lên cơn ghen tuông.

Mặc cho cô muốn tránh, anh lại càng ôm chặt.

Ban đầu là nhẹ nhàng thăm dò bờ môi mềm mại, sau đấy chính là mạnh mẽ chiếm hữu, tiến sâu vào bên trong thưởng thức vị ngọt mà nó mang tới.
Nụ hôn đi từ nhẹ nhàng đến càng ngày càng mãnh liệt.

Hứa Đào Nhi lúc đầu còn ra sức chống trả, sau đấy hơi thở dần bị anh cướp mất, cô thở còn không kịp chứ đừng nói là làm chuyện khác.

Một nụ hôn kiểu Pháp triền miên khiến cô bối rối…
Anh bế bổng cô lên, để cô ngồi trên thành ghế sô pha.

Đầu óc mơ màng, hai tay cô vịn vào lồ ng ngực anh chống đỡ.
“Đừng…”
Lời sau đó đã bị nụ hôn cướp đi..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.