Chồng Của Tiểu Tam Là Chồng Tôi

Chương 63: 63: Tâm Bệnh




Cô nói như thế, hoàn toàn không có ý khác nhưng triệt để khiến Hàn Thần thất vọng.

Cơ miệng anh nâng lên rồi lại hạ xuống, dường như anh rất muốn nói điều gì đó nhưng vẫn không hạ được quyết tâm.
Hứa Đào Nhi cảm thấy khó hiểu, người đàn ông như Hàn Thần mà cũng có lúc thấy khó xử hay sao?
Anh chợt đứng lên khỏi ghế, ánh mắt lạnh nhạt nhìn cô:
“Về mà ngủ với chồng của em, con trai sẽ ở lại với tôi.”
“…”
Đây… là ghen hay sao?
Cô chỉ bận suy nghĩ biểu hiện ghen của anh, chứ không để ý đến vế sau Hàn Thần gọi Tần Minh là ‘con trai’…
Nhìn anh đi về hướng cầu thang, cô lớn giọng:
“Này! Đó là con trai của em đấy nhá! Không phải con của anh!”
Hàn Thần giống như không nghe cô nói gì, anh đi lên phòng với hai đứa bé, bỏ mặc cô ở bên dưới phòng khách tự sinh tự diệt.

Vào phòng ngủ, anh không quên khóa trái cửa.
Vừa nằm giữa hai đứa bé, cả Hàn An Nhiên và Tần Minh đều vì hơi lạnh mà mơ màng khẽ rên một tiếng, đến khi anh nằm ấm một chút hai đứa bé mới bắt đầu rúc rích vào lòng anh.

Hàn Thần hai bên ôm hai đứa, lòng thầm bức bối.
Tần Minh hay Nhiên Nhiên đều giống y như người phụ nữ kia… chỉ khi anh có giá trị lợi dụng mới chịu sà vào lòng anh.

Anh cũng cảm thấy tổn thương chứ không phải không.
Hứa Đào Nhi ngồi ở sô pha phòng khách thẫn thờ một lúc lâu, rõ ràng cô không tính đến bước đường này.

Hàn Thần gửi cho cô một tin nhắn, nhắc cô qua phòng khác mà ngủ.
Cô nhăn nhó, lẩm bẩm ‘không thèm’.
Anh giữ con của cô thì phải chịu trách nhiệm với thằng bé, giờ cô đi về, mai cô qua đón con sau.
Cô nhắn cho anh:
[Em về đây, mai đưa con đi học giúp em!]
Hàn Thần gửi lại một mặt icon [????].
Hứa Đào Nhi gửi lại một mặt phẫn nộ.
Cô hậm hực đi ra ngoài, nhìn thấy cổng lớn đóng chặt lập tức cảm thấy có vấn đề.

Quả nhiên, Hàn Thần không những khóa mà anh còn kích hoạt khóa bảo mật nữa chứ! Nếu không có mật khẩu thì cô chỉ còn cách ra bằng niềm tin và hy vọng của chính mình thôi.

Cô nhắn cho anh cộc lốc:
[Mật khẩu?]
Anh cũng nhắn lại ngang ngược như vậy:
[Cô Đào thông minh như thế thì tự mò đi.]
Nhắn xong rồi thì tắt điện thoại, sau đấy Hứa Đào Nhi có nhắn bao nhiêu tin nữa anh cũng không trả lời.

Cô đành thử tới bảng điều khiển, mò mẫm gần nửa tiếng đồng hồ vẫn không có tác dụng gì, cho nên cô bắt buộc phải từ bỏ.
Đúng là đồ đàn ông xấu xa!
Cô lẩm bẩm mắng anh.
Kết quả cô vẫn phải quay trở vào nhà, lên cầu thang, tự đi tìm cho mình một phòng ngủ.

Cô không muốn ngồi dưới để bị chết rét đâu.

Nửa đêm, người đàn ông của gia đình vẫn không kiềm được lòng mình mà xuống giường, đi ra bên ngoài xem thử tình hình.

Đứng từ bên trên nhìn xuống phòng khách, không thấy Hứa Đào Nhi nằm ở trên ghế sô pha, anh mới an tâm.
Đôi chân dài của người đàn ông rất nhẹ nhàng đi qua căn phòng ngủ quên cạnh.

Khi thử mở cửa phòng, quả nhiên là cô gái kia đã khóa trái.
Khóe miệng anh nâng lên ý cười nhẹ.
Cô cũng cẩn thận quá cơ.
Đây là nhà của anh, nếu anh mà muốn thì cô có khóa, có trốn bằng giời cũng không thoát được.

Anh đi xuống dưới nhà, lấy chùm chìa khóa tổng.
‘Cạch’ một tiếng thật khẽ.
Sau khi mở được khóa phòng, anh rất cẩn thận từng bước chậm rãi đi vào bên trong.

Không muốn cô vì tiếng ồn mà bị thức giấc giữa chừng nên rất nhẹ tay nhẹ chân.
Nhìn tấm chăn bị rối bời, chỉ che được nguyên phần giữa, ngoài ra bờ vai với bàn chân đều bị lộ ra ngoài, anh nhẹ tay đắp lại chăn cho cô không để cô bị lạnh.

Sau đó kiểm tra nhiệt độ phòng, lấy điều khiển điều chỉnh ở mức độ vừa phải, đủ ấm áp.


Âm thanh không tránh được một vài tiếng ‘tít tít’ nho nhỏ.

Nhìn thấy cô không bị đánh thức mới yên tâm.

Anh ngồi xuống nền nhà ngay bên cạnh giường, yên tĩnh ngắm nhìn cô say giấc ngủ.
Hứa Đào Nhi có gia thế, có tài năng, thông minh và đặc biệt xinh đẹp, một nét đẹp rất riêng mà không trùng với ai.

Không ít người từng ghen tị với cô, nhưng tính cách thời đi học của cô rất tốt, trái tim trong sáng đến mức khiến người khác cảm thấy khó hiểu.
Kể từ khi cô bước chân vào đời, vật qua vật lại trong giới giải trí khôn lường, tiếp xúc với không biết bao nhiêu thể loại hình người dạ quỷ, tính cách cô đã dần thay đổi.

Từ một cô gái vui buồn hiện rõ trên mặt, trở thành người kiểm soát cảm xúc và thể hiện cảm xúc rất chuyên nghiệp như một diễn viên hạng A.

Chuyện năm xưa với Linda Heard chỉ là một ví dụ điển hình thôi.
Nếu không phải vì Hàn Thần vẫn luôn dõi theo cô, có lẽ anh cũng sẽ giống như những người khác, sẽ bị cô xoay mòng mòng theo lối cảm xúc phức tạp của người phụ nữ này.
Không biết qua bao lâu, cô gái trên giường khẽ trở người.

Gương mặt cô đối diện với anh, ánh sáng mờ mờ ảo ảo như muốn nuốt chửng sự xinh đẹp này.

Nhưng thật đáng tiếc, cô ở trong bóng tối mờ ảo vẫn vô cùng ma mị nổi bật, khiến trái tim đàn ông rung động mãnh liệt.
Đương nhiên, anh sẽ không để lỡ cơ hội được hôn cô trong khung cảnh tuyệt vời như vậy.
Anh tiến sát lại gần, ban đầu chỉ tính là một nụ hôn nhẹ thôi, nhưng đến khi môi chạm môi lại không khống chế được mà dừng lại trên đôi môi ấy lâu thêm một chút.
“A…”
Giọng đàn ông trầm trầm khẽ rên lên trong màn đêm tăm tối, nghe giống như một viên thuốc k1ch tình mạnh mẽ.
Trong đêm tối, ánh mắt hai người nhìn nhau.

Hàn Thần bị bắt gặp làm chuyện xấu, anh bật cười khẽ khàng, giọng nói giống như thì thầm dưới màn đêm.
“Sao lại cắn anh?”
Ánh mắt Hứa Đào Nhi rực lên ngọn lửa, cả người cô ở trong chăn đã nóng bừng bởi cảm xúc hồi hộp miên man.

Hàn Thần nhất thời không nhận ra cảm xúc bối rối của cô, anh nghĩ cô giận nên hôn nhẹ lên môi cô rồi giữ một khoảng cách thích hợp.
“Em bị đánh thức từ lúc nào thế?”

Giọng nói cô rất nhẹ:
“Từ lúc anh mở cửa.”
“Ồ!”
Hàn Thần khá bất ngờ với câu trả lời của cô.

Vậy hóa ra, ngay từ lúc anh bước vào thì cô đã biết rồi.

Chỉ có anh ngu ngốc cho rằng mình đã hành động rất cẩn thận sẽ không bị cô phát hiện.
“Nếu là thường xuyên, thì do có bệnh rồi.”
Anh lo lắng.

Bị đánh thức dễ dàng như thế sức khỏe chắc chắn có vấn đề.
“Ừm.”
Hứa Đào Nhi không phủ nhận:
“Em bị bệnh… Một căn bệnh không có thuốc chữa, chỉ có thể dùng thuốc kiểm soát…”
Là tâm bệnh.
Hàn Thần vuốt nhẹ mái tóc cô, bàn tay dừng trên gương mặt xinh đẹp.

Mặt anh tiến sát lại gần, trong ánh mắt là sự dằn vặt vô bờ bến.
“Xin lỗi em…”
Tất cả là lỗi do anh, anh chính là nguyên nhân khiến cô rơi vào bước đường này.
Hứa Đào Nhi nói như vậy thôi, chứ thực tâm lúc bấy giờ cô chỉ quan tâm đến việc mình rất muốn hôn anh.

Trước kia cô là kiểu người chủ động, hiện tại, cô vẫn là kiểu người chủ động nhưng bị kiểm soát bởi hai chữ ‘nhân phẩm’.
Nhưng ‘nhân phẩm’ là gì?
Nó có còn không hay đã mất từ ngày scandal nổ ra rồi?
Cô nâng hai tay ôm lấy gương mặt anh, chủ động hôn lên môi anh.

Nụ hôn của cô cũng nồng nhiệt không kém những người khác, một khi đã yêu, một khi đã quyết định sai lầm, cô chắc chắn sẽ đi tới bến.
Hàn Thần vốn dĩ không định làm vậy, nhưng anh bị nụ hôn của cô dẫn dắt, theo ý cô mà nằm lên giường.

Hứa Đào Nhi không phút giây nào muốn cho anh có cơ hội lảng tránh, không khí nóng rực có thể thiêu cháy hai trái tim.

Cô cảm nhận rõ ràng phản ứng cơ thể của anh.
Đàn ông vốn dĩ rất dễ dụ, huống gì người trước mắt lại là người trong tim, cho nên dần dà Hàn Thần cũng không thể khống chế được.

Hai người hôn đến trời đất quay cuồng.


Sức mạnh của anh lớn gấp nhiều cô, cho nên khi anh lấy lại thế chủ động thì Hứa Đào Nhi chỉ có thể thở gấp bởi nụ hôn dồn dập của anh.
Nụ hôn di chuyển xuống cánh cổ mịn màng, Hứa Đào Nhi miên man khẽ rên nhẹ, cô hưởng thụ kh0ái cảm mà anh đem lại.

Trong lúc cảm xúc dâng trào như thế, Hứa Đào Nhi chợt cất tiếng gọi anh.
“Hàn Thần…”
Hàn Thần vẫn không dừng lại, chỉ đáp nhẹ một tiếng “Anh đây”.
Cô hỏi:
“Anh không cảm thấy có lỗi với vợ anh sao?”
“…”
Giờ phút này mà cô vẫn có thể thốt lên mấy lời khiến người ta mất hứng như thế.

Anh giận, anh không trả lời, nhưng anh vẫn hôn cô.
Hứa Đào Nhi nâng tay giữ anh lại, trong ánh sáng mờ ảo, cô nói:
“Trả lời em đi.”
Hàn Thần cúi xuống, cắn nhẹ lên cổ cô.
“Đừng suy nghĩ lung tung nữa, sau này em sẽ hiểu, có những chuyện tại sao không làm sớm hơn.”
Cho rằng là anh ám chỉ chuyện ly hôn, cô lập tức hỏi:
“Anh muốn em ly hôn đến vậy sao?”
“Ừ.”
“Tại sao?”
Cô rất muốn biết là tại vì sao.

Hoặc là muốn ép anh nói ra ‘tại sao’.
Hàn Thần không vội trả lời, anh cúi xuống hôn cô, nhưng có thể do lòng cô không yên nên nhiều lần vấp váp không theo kịp nhịp.

Anh cắn nhẹ lên môi cô, giận rồi, không hôn nữa.

Anh nằm xuống bên cạnh, vòng tay ôm lấy cô.
“Sao lại dừng lại?”
Cô nhỏ giọng hỏi.
Hàn Thần ‘hừ’ khẽ một tiếng.
“Em còn hỏi được câu đó à?”
Thấy cô dụi mặt vào ngực mình, bộ dạng tủi thân.

Anh thở dài, vuốt v e lưng cô:
“Thôi không sao, không trách em.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.