Chồng Của Tiểu Tam Là Chồng Tôi

Chương 75: 75: Mạng Chó Cũng Không Tha




Hàn phu nhân để Hàn Trạch ở lại phòng khách, bà dìu ông nội Hứa cùng ra ngoài hít thở.
Ông nội Hứa nhìn ra cá tính của cả ba người con của bà, cho dù mỗi người một vẻ nhưng chung quy lại đều là người có nhân tính, đạo đức tốt.

Không nói đến những khía cạnh khác, chỉ riêng về mặt tình cảm đã tốt hơn nhiều những người ngoài kia.

Điều mà thật ít những gia đình quyền thế đứng trên đỉnh cao thực sự có được.
Mà con cái được giáo dưỡng tốt chắc chắn là nhờ có công sức của cha mẹ.

Chỉ cần nhìn Hàn Thần là đủ hiểu được mẹ của thằng bé là người như thế nào.

Một gia đình tốt như vậy, nếu cháu gái của ông được gả vào đó… ông đã có thể yên tâm nhắm mắt xuôi tay được rồi.
Hai người đi dạo với nhau, nói rất nhiều chuyện.

Có thể sẽ nói về chuyện tình ngày xưa của hai vợ chồng Hàn phu nhân, nói về chồng bà… người có cách kinh doanh đầy tàn nhẫn, và đặc biệt quan tâm đến những vấn đề chính trị theo hướng đi đúng đắn không bị phả.n đ.ộng dắt mũi… Rất nhiều chuyện, ông giữ kín bấy lâu nay cũng đã nói với Hàn phu nhân.

Mọi người dần dần tản đi hết, bởi vì Tần gia mặt dày vô liêm sỉ khiến cho người ta cảm thấy vô cùng ngột ngạt.

Ngày tết đáng lý phải vui vẻ nhưng vì sự xuất hiện của bọn họ mà trở nên chán ghét… quả thực không đáng.
“Đủ rồi!”
Hứa Đào Nhi mệt mỏi cất tiếng chặn lại họng bà Tần vẫn luôn không ngừng nói đạo lý.
Hàn Thần nghe chất giọng mệt mỏi thì khẽ quay lại.

Lúc thấy sắc mặt cô tái cả đi, anh thực sự rất muốn nắm tay cô, ôm cô vào lòng.

Nhưng không được, giờ khắc này nếu anh làm vậy thì mọi thứ coi như hỏng bét.

“Cố gắng chút nữa thôi.”
Anh thấp giọng an ủi.
Tần Dịch Phong nhân lúc anh đang bận quan tâm cô mà không để ý cái khác, hắn ta bất ngờ lao lên nắm tay Hứa Đào Nhi.
“Vợ à, anh xin em… Không phải em cũng đang lén lút qua lại với anh ta sau lưng anh sao? Anh không trách em, coi như lần này chúng ta hòa nhau, anh hứa lần sau sẽ không…”
“Buông tay ra.”
Hứa Đào Nhi nói mà như hét vào mặt hắn.

Tần Dịch Phong nắm đau cổ tay cô, khiến cô nhớ tới tối hôm đó.
“Anh…”
“Chát!”
Tần Dịch Phong vừa định mở miệng nói tiếp đã bị cô giáng một cái tát bạt tai.

Sắc mặt cô lúc bấy giờ trông vô cùng căng thẳng.

Trước mặt Tần Dịch Phong cô không còn là người phụ nữ cam chịu, trước mặt Hàn Thần cô không còn là ‘em Đào’ hiền lành nữa.

Cô của hiện tại, chính là Hứa Đào Nhi đai đen Taekwondo luôn sẵn sàng chiến đấu, là Phó Giám đốc Sở Nội vụ đầy khó tính không ai có thể qua mặt.
“Tôi nói anh buông tay tôi ra.”
Cô gằn giọng.
Tần Dịch Phong ngu dốt này!
Hàn Thần thầm mắng hắn ta là thứ đàn ông không có liêm sỉ, tự dưng đi chọc giận cô khiến cô tức giận.

Hắn chả biết có mặt mũi mà hiểu không, chứ anh là anh đã muốn lủi sang một bên lánh nạn rồi đây.
Cái tát đó so với lúc cô tát yêu anh thì đúng là một trời một vực.

Bên ngoài Hàn Thần đang cố tỏ ra mình ổn trong khi tim anh đã như trống đập vì hồi hộp lo lắng.


Đứng trước cuộc đại hội có hàng nghìn những người quyền lực trên thế giới, hay là những ngày đầu tiếp nhận Hàn Thị từ tay cha gặp không ít khủng hoảng khó khăn… Bất kể chuyện gì, anh cũng chưa bao giờ có cảm giác lo lắng không kiểm soát được như thế này.
Giờ thì anh đã triệt để hiểu được cảm xúc của cha mỗi khi mẹ giận là như thế nào rồi.

Anh âm thầm đỡ trán, thực chất là muốn che giấu đi giọt mồ hôi lạnh của mình.

Cảm xúc lo lắng này vừa khiến anh sợ hãi không biết điều gì xảy ra tiếp theo, cũng vừa khiến trái tim anh hưng phấn vì được yêu cô toàn diện.

Khác gì mắc bệnh thần kinh nhỉ?
Một mặt Hàn Thần đang tự tìm cách trấn an mình như thể chính anh mới là người bị tát.

Mặt khác Tần Dịch Phong vẫn cố chấp phải nắm chặt tay cô bằng được, như thể có chết cũng không buông.
“Chát!”
Lại một cái tát nữa giáng xuống gương mặt hắn ta.
Bấy giờ thì bà Tần và Tần Thủy Liên đã không thể giả vờ coi như không nhìn thấy.

Tần Thủy Liên bước tới gần chỗ cô, chất vấn:
“Cô làm cái gì vậy hả?”
Hứa Đào Nhi vẫn cứng rắn với Tần Dịch Phong:
“Buông ra.”
Tần Dịch Phong vừa nói “không” Hứa Đào Nhi lập tức dùng tay còn lại nắm lấy tóc hắn ta.

Khi hắn ta không ngờ đến, cô đã kéo đầu hắn xuống, dùng tay thúc một chưởng… đáng lẽ là vào thái dương của hắn nhưng cô vẫn còn lý trí mà hạ ở bả vai hắn ta.
“Hự…”
Tiếp đó, chân cô đá thẳng vào hạ bộ của hắn khiến hắn ngã lăn ra đất kêu oai oái.

“Ôi con tôi…”
Bà Tần vội vàng chạy tới đỡ Tần Dịch Phong.
“Hứa Đào Nhi… Mày… mày có còn là người nữa không hả?”
Tần Thủy Liên vừa chửi vừa muốn lao lên, lập tức bị Hứa Đào Nhi đáp một cái tát lên mặt chị ta.

Tần Thủy Liên ôm mặt sưng phù, khóe môi đau đến rỉ máu, chị ta không ngờ cái tát của Hứa Đào Nhi sẽ có lực mạnh như thế.

Tần Thủy Liên loạng choạng, thiếu điều muốn ngất ra đây.
“Đau sao? Tôi mới chỉ trả lại cho chị cái tát tối hôm đó thôi.

Còn chưa tính nợ bao lâu nay đâu.

Hay chị đang muốn chết chứ gì…?”
Cô vừa dơ tay lên, Tần Thủy Liên đã co rúm người lại né tránh, thấy cô không giáng cái tát xuống thì chị ta vội chạy ra đằng sau ông Tần.
“Ba ơi, cứu con…”
Hứa Đào Nhi lạnh lùng nói:
“Các người muốn tới đây gây chuyện đúng không? Tôi nói cho các người biết, đầu xuân các người làm Hứa gia náo loạn, thì tôi sẽ cho các người biết thế nào là sống dở chết dở đầu năm.”
Thấy Hứa Đào Nhi xắn ống tay, thần sắc lạnh tanh giống y như Hắc Bạch Vô Thường đến đòi hồn, một nhà Tần gia thực sự cho rằng nếu hôm nay chết ở đây khả năng cao xác của bọn họ sẽ biến mất không tung tích.
Hứa gia hay Hàn Thị đều có khả năng chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa hư vô, một tay che trời, khiến Tần gia biến mất chỉ trong một nốt nhạc.
Ông Tần lúc bấy giờ cũng sửng cồ lên:
“Thứ côn đồ, trước nay tao coi mày như con gái ruột lại chưa từng nghĩ mày là loại độc ác như thế này.”
“Con gái ruột sao? Ruột thừa à?”
Ông ta và vợ con đều cùng một ruột, đối xử với cô có ra gì?
Ông Tần chĩa về phía Hứa lão gia:
“Hứa Bạch… ông tự nhìn đi.

Một người Bộ trưởng nổi tiếng gương mẫu vậy mà lại có thể để con gái của mình làm loạn đến không có tình người như vậy, ông chấp nhận được hay sao?”
Hứa lão gia cười hả hê, không những không trách mà còn nói:
“Đáng lẽ con phải tự biết bảo vệ bản thân từ lâu rồi chứ không phải chờ đến ngày hôm nay.”
“Ông… các người… đúng là một lũ vô nhân tính…”

“A… ba ơi… cô ta…”
Tần Thủy Liên vừa bị Hứa Đào Nhi nắm tóc, ả ta đưa tay đánh lại nhưng bị cô giữ chặt không làm gì được mới rú ầm lên.
Hàn Thần quan sát thấy Tần Thủy Liên chưa gì đã tả tơi, anh cũng không nhìn được nữa, vội vàng ôm giữ cô lại.
“Buông em ra…”
Một lũ vô liêm sỉ, mặt dày mày dạn không thể nói chuyện tử tế được thì chỉ có thể dùng vũ lực.
Hàn Thần bị chất giọng lạnh lùng của cô làm cho nhụt chí, nhưng anh vẫn cố ôm lấy cô.

Hứa phu nhân như anh cũng lo lắng con gái đánh chết người ta, bà vội tiến tới cùng Hàn Thần cố gắng níu cô lại.
“Con ơi, đối với loại người này không đáng đâu con…”
Hàn Thần thì thầm bên tai cô:
“Đừng nóng vội, hiện tại chưa phải là lúc thích hợp.

Sau này sẽ để cho em có cơ hội vận động gân cốt…”
Bàn tay nắm chặt tóc Tần Thủy Liên bấy giờ mới buông lỏng, Tần Thủy Liên vì thế mà thoát được.
Hứa Đào Nhi liếc nhìn anh, anh lập tức đảm bảo.
Dù cô vẫn còn tức giận nhưng vì mẹ và Hàn Thần đều đang khuyên ngăn cô, cho nên cô đã chỉ vào Tần Dịch Phong:
“Tần Dịch Phong, khôn hồn thì anh ký đơn đi.

Đừng để tôi điên lên, nếu không, mạng chó của anh tôi cũng sẽ lấy.”
Hứa phu nhân thấy con gái đã nguôi nguôi, lập tức thét về phía Tần gia:
“Cút khỏi nhà của tôi trước khi tôi gọi vệ sĩ vào lôi mấy người ném ra ngoài đường cho bàn dân thiên hạ dòm ngó.”
Bà Tần đỡ Tần Dịch Phong đứng lên, bấy giờ triệt để hiểu rằng không thể cứu vớt mối quan hệ này được nữa rồi.

Lúc bọn họ kéo nhau ra về miệng lẩm bẩm chửi rủa nhất thời mà quên rằng quyền lực của Hứa gia cũng có thể đè chết bọn họ, thật to gan.
Hứa Đào Nhi giữ một khoảng cách nhất định đi theo phía sau ‘tiễn’ đám người đó ra bên ngoài, Tần Dịch Phong trở về bản chất thật của hắn gương mặt hằn lên tia độc ác, hắn ta gào về phía cô:
“Hứa Đào Nhi, tôi nói cho cô biết… Có chết chúng tôi cũng không buông tha cho cô đâu.

Ngày hôm nay cô đối xử với tôi… đối xử với nhà chồng cô như vậy… sau này cô sẽ bị quả báo… Cô cho rằng đám đàn ông vây quanh cô đều vì yêu cô sao, bọn họ ai nấy không phải đều vì lợi ích của mình ư? Ngay cả Hàn Thần, cô cho rằng anh ta tới với cô vì lẽ gì? Không thử hỏi anh ta… mục đích thực sự của anh ta là gì đi? Một người phụ nữ rẻ rúng như cô, cả đời này cũng đừng mong hạnh phúc.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.