Hứa Đào Nhi thấy cũng hợp lý, nên suy nghĩ tên danh bạ mới cho số của anh.
Mắt thấy cô chỉ ghi ‘Anh T’ Thiển Tây ngớ cả ra, giây sau đã nhịn không được mà bật cười ha hả.
“Anh T? Chị à, chị qua loa quá rồi đấy, ít nhất hai người cũng là quan hệ yêu đương mà.
Nên lưu gì đó tình cảm hơn chứ, chẳng hạn như là ‘anh yêu’, ‘cục cưng’, ‘honey’ hay thậm chí là ‘daddy iu dấu’…”
“Thôi thôi.”
Hứa Đào Nhi vội ngăn lại:
“Nghe sến chết đi được.”
Thiển Tây càng cười lăn cười bò hơn khi nhìn thấy biểu hiện xấu hổ của cô.
Đợi cô điền tên khác cho anh, cô ấy lập tức ngó qua.
Người tình bé nhỏ…
“Eo ơi… chị mới là người sến sẩm ấy.
Hàn thiếu như vậy mà chị kêu bé nhỏ… hahaha…”
Thế là vì cái tên này, Hứa Đào Nhi bị Thiển Tây trêu chọc cả đêm.
Tính ra thì Hứa Đào Nhi cũng chưa từng trải qua yêu đương sến súa như thế bao giờ, cho nên cái tên đó là cô đặt theo cảm tính thôi.
…
Thành phố Đ là thành phố giáp biển, khí hậu mùa đông ấm áp, mùa hè mát mẻ.
Từ thập kỷ trước, nhà nước đầu tư mạnh nhằm phát triển nơi đây trở thành thành phố du lịch đặc trưng mang đậm bản sắc văn hóa.
Cho nên đi từng ngóc ngách, đến đâu cũng đều cảm thấy thật mộng mơ.
Suốt hai ngày hôm nay, họp mặt tiệc tùng uống không ít rượu vào người khiến cơ bụng Hứa Đào Nhi bắt đầu có dấu hiệu biểu tình.
Cũng may, Thiển Tây chu đáo nhận ra nên đã đi mua cho cô thuốc giảm đau, cơn đau dạ dày vì thế mới lắng xuống.
Tranh thủ buổi chiều tối, hai người lén lút tách khỏi sự ‘kiểm soát’ của Tổng bí thư thành phố Đ mà chạy đi cafe, ngắm biển.
Phía chân trời, hoàng hôn đỏ rực một khoảng không, có gió hiu hiu mát mẻ dễ chịu.
Trái tim thư thái, bỗng chợt dạt dào về cảm xúc nghệ thuật, chưa bao giờ Hứa Đào Nhi lại nhung nhớ quãng ngày được sải bước trên sàn catwalk như lúc này.
Lưỡng Hoằng Khải gửi tin nhắn tới, nhắc cô sáng mai đoàn của thành phố Đ sẽ dẫn cô đi thăm dự án Nam Sơn đang tiến hành.
Cô gửi lại tin nhắn xác nhận.
Thiển Tây thấy cô chú ý vào điện thoại thì hỏi:
“Hàn thiếu nhắn tin hả chị?”
Cô lắc đầu.
Cô ấy lập tức đoán ra là Lưỡng Hoằng Khải.
Người này hai hôm nay thường xuyên nhắn tin cà cưa trò chuyện với Hứa Đào Nhi, ngoài ra còn thể hiện thái độ cực kỳ quan tâm đến mức thái quá.
Ai cũng nhận ra cậu ta có ý đồ với cô.
Nhưng Hứa Đào Nhi không tỏ ra ghét bỏ, thái độ hòa nhã thân thiện.
Họ Lưỡng khiến cô liên tưởng tới Lưỡng Triều từng là Tổng Bí thư thành phố H năm xưa.
Nghĩ đến đã lâu rồi không gặp lại ông ta, cũng không rõ ông ta đã chuyển công tác đi đâu.
Hoàng hôn chưa tàn, nhưng vì sắp tới giờ tham dự bữa tiệc tối nay cho nên Thiển Tây nhắc cô ra về.
Trở về, trang điểm thay đồ, sau đó di chuyển tới trung tâm tổ chức tiệc ngoài trời.
Thiển Tây thay cô giao du bốn phương, còn cô sau khi chào hỏi mấy vị quan chức cấp cao của thành phố Đ thì lủi sang một góc ít người qua lại, ngồi nghỉ.
Lưỡng Hoằng Khải cũng có mặt tại bữa tiệc, nhanh nhanh chóng chóng đi về phía cô sau khi đã từ chối kha khá nhiều rượu từ các vị trưởng bối trong cơ quan.
Gương mặt thanh tú tươi cười với cô:
“Giá mà ly rượu trên tay em cũng là ly nước hoa quả như chị thì tốt.”
Hứa Đào Nhi bật cười:
“Ban nãy lỡ miệng than bị đau dạ dày với chú Thái, chứ không chị cũng bị ép uống kha khá rồi đó.”
“Là chú ấy thương hoa tiếc ngọc ấy chứ.
Nếu người than thở với chú Thái là em, có khi chú lại ép em uống nhiều rượu hơn nữa kìa.”
Hứa Đào Nhi khẽ cười:
“Muốn thì dễ mà.”
Nói rồi, cô lập tức vẫy tay với nhân viên phục vụ gần đó.
Nhận lấy ly nước hoa quả từ nhân viên rồi đưa cho Lưỡng Hoằng Khải.
Lưỡng Hoằng Khải vui vẻ nhận ly nước hoa quả trong tay cô.
“Chị chu đáo thật.”
Cô cười không đáp, đối phương tiếp tục đưa chuyện:
“Mấy năm nay chị chỉ có một bé trai thôi sao?”
“Ừm, chị sinh một bé thôi.”
Ánh mắt Lưỡng Hoằng Khải xoẹt qua một tia bất thường như thể không tin lời cô nói trong tương lai:
“Như thế ra tòa dễ chia hơn rồi nhỉ?”
Cô nhìn cậu ta, cậu ta tỏ ra lỡ miệng:
“Xin lỗi chị, em nghe tin tức mọi người đồn chị ly hôn.
Hóa ra là không phải sao?”
Cô không trả lời câu hỏi đó, thẳng thắn vạch trần Lưỡng Hoằng Khải:
“Tin tức vào tận thành phố Đ hay là do em rất để tâm đến chị?”
Lưỡng Hoằng Khải không hề chối bỏ:
“Mấy ngày hôm nay, thái độ của em hơi quá, chắc đã bị chị nhìn ra… Thật ra, năm xưa em là fan của chị, từ sau khi chị rút khỏi giới giải trí, em vẫn luôn cố gắng theo dõi các tin tức trong giới thượng lưu… thi thoảng có thấy một vài tin về chị.
Chị sẽ không cảm thấy khó chịu chứ?”
Ánh mắt Hứa Đào Nhi tỏ ra bất ngờ khi nghe cậu ta nói là fan của cô:
“Hóa ra là vậy…”
Cô nhấp một ngụm nước ép, đột nhiên cảm thấy vị chua… không biết có phải do nước ép hay là do sự chua chát đến từ trái tim khi nghĩ về một nhóm fan ruột không hề ruồng bỏ mình sau scandal năm đó.
Bao lâu nay, những trái tim chân thành đó sống có ổn không?
“Chị không cảm thấy khó chịu, ngược lại cảm thấy lo lắng.”
Lưỡng Hoằng Khải thực sự nói thật:
“Năm đó, khi scandal nổ ra… nhìn chị sụp đổ… đã có lúc em từng có ý định t.ự t.ử.”
Hứa Đào Nhi ngỡ ngàng, nghe Lưỡng Hoằng Khải tâm sự.
Hóa ra, trước kia Lưỡng Hoằng Khải từng sống ở thành phố H, gia đình mẹ mất sớm, ba lấy vợ hai cuộc sống không được hạnh phúc khiến cậu tự vùi mình trong những suy nghĩ tăm tối.
Và rồi, một tia sáng chiếu tới trong cuộc đời cậu khi cậu nhìn thấy Hứa Đào Nhi tỏa sáng trên tivi trong lúc nhận giải quán quân cuộc thi người mẫu quốc tế.
Từ ánh nhìn đó, Lưỡng Hoằng Khải đã trở thành fan của cô.
Suốt bao nhiêu năm dõi theo bước chân cô, lần nào từ nước ngoài trở về cậu ấy cũng đều cùng hội fan ruột đón cô ở sân bay.
Lưỡng Hoằng Khải nhấp một ngụm rượu thay vì nước ép cô đưa cho như thể muốn dùng men cay của rượu chấn áp cảm xúc phức tạp trong lòng mình.
Ánh mắt rực lên tia sáng hoài niệm lại một chuyện vô cùng hạnh phúc:
“Có lẽ chị sẽ không nhớ đâu, nhưng có một lần chị đã nhận thư tay của em… chị có biết không, suốt một tuần liền em thao thức đến mất ngủ…”
Hứa Đào Nhi quả thực là không nhớ, bởi cô đã nhận vô số thư tay của fan.
Thời điểm sau, khi scandal nổ ra, từng có lúc Lưỡng Hoằng Khải rơi vào trầm cảm bởi cậu ấy cảm thấy thương xót cho nữ thần của mình bị vấy bẩn bởi tên đàn ông khác.
Cậu ấy ra sức bảo vệ, ra sức cùng một nhóm fan chưa từng có ý nghĩ quay lưng với cô đáp trả lại hàng nghìn hàng vạn những tin tức tiêu cực trên mạng.
Nhưng lực bất tòng tâm, ngày giới truyền thông thế giới đưa tin về sự sụp đổ của Hứa Đào Nhi, bóng tối một lần nữa bủa vây lấy cậu thiếu niên năm nào… Cậu ấy đã từng làm chuyện dại dột… nhưng thật may mắn được cứu sống.
“Thật may mắn… Để đợi đến ngày hôm nay… em có thể gặp lại chị một lần nữa…”
Đôi mắt Hứa Đào Nhi rưng rưng, cô chủ động ôm vỗ vỗ lưng Lưỡng Hoằng Khải.
Có lẽ chỉ người nào có thần tượng mới thực sự hiểu được cảm xúc giữa hai người hiện tại.
Lưỡng Hoằng Khải âm thầm giấu đi giọt nước mắt xúc động, hai người tiếp tục trò chuyện với nhau.
Dù tình cảm là thật, nhưng có những lúc tình cảm này cũng bị biến chất, Lưỡng Hoằng Khải đề nghị:
“Em có thể chụp ảnh với chị được không?”
Hứa Đào Nhi gật đầu, cùng Lưỡng Hoằng Khải chụp vài kiểu ảnh.
“Nhìn thấy fan của mình thành đạt như này, chị cũng được an ủi phần nào.”
Suốt thời gian sau, nghe ngóng được tin tức cô làm trong giới chính trị, Lưỡng Hoằng Khải mới quyết định bước chân vào con đường chông gai này.
“Sau này, nếu quay lại thành phố H, cứ gọi cho chị.
Chị nhất định sẽ tiếp đón em nồng nhiệt.”
“Vâng, cảm ơn chị.”
Thiển Tây từ xa nhìn thấy sự thân thiết giữa hai người, ánh mắt xoẹt qua ý tứ không vui.
Đợi đến khi tiệc tàn, trên xe trở về khách sạn cô ấy mới nói với Hứa Đào Nhi:
“Em luôn cảm thấy Lưỡng Hoằng Khải có gì đó bất thường, dường như mục đích của cậu ta không đơn giản như thế…”
Hứa Đào Nhi đưa mắt nhìn qua tài xế lái xe, cố ý nói:
“Em đừng vì ghen tị với người ta mà nói như thế, cậu ấy thay mặt chú Thái tiếp đón chúng ta… Nhiệt tình một chút là điều hiển nhiên, cũng không có vấn đề gì.”
Thiển Tây hiểu ý, cô ấy quên mất còn có người ngoài ở đây, cho nên vờ vịt đáp lại.
Hai người phải đợi mãi đến khi về tới khách sạn, mới tiếp tục cuộc trò chuyện của mình.
Hứa Đào Nhi nói:
“Kệ đi em, tối mai là chúng ta trở về rồi, dù người ta có mục đích gì thì cũng không kịp ra tay đâu.
Huống chi, chị cảm thấy cậu ta thực sự là fan của chị, sẽ không tổn hại đến chị em mình đâu…”
Thiển Tây không yên lòng, căn dặn:
“Ngày mai chị đi cẩn thận, em ở nhà thu dọn đồ đạc với đi mua ít quà cho mọi người.
Xong cái mình về thành phố H luôn.”
“Ừm… À, đừng mua đồ linh tinh cho Tần Minh nhé!”
Lần nào cũng thế, Thiển Tây rất thích mua đồ cho Tần Minh, tuy nhiên cô phải ngăn cản ngay.
“Vâng, em biết rồi mà… Em sẽ hạn chế…”
“…”.