Hàn Thần đang bế Tần Minh nghe thế thì vòng một tay ôm cô kéo vào lòng:
“Em sợ gì chứ?”
Hứa Đào Nhi đánh khẽ vào người anh, đôi mắt xinh đẹp dưới cặp kính râm khẽ trừng yêu:
“Không sợ mới lạ, nhỡ chúng ta bị chụp lại, đến lúc đó… em rất sợ phiền phức.”
“Em chê anh phiền phức à?”
Cô đánh anh thêm một cái nữa:
“Anh đừng nhét chữ vào mồm em thế chứ.
Hãy nhớ là em vẫn chưa ly hôn đâu, lỡ không may lộ tin ngoại tình ra ngoài, đến lúc đó phải làm thế nào?”
Hàn Thần hôn môi cô, nhưng cách một lớp khẩu trang.
Anh cười khẽ, nửa đùa nửa thật nói:
“Lo gì, đến lúc đó anh sẽ cho em thấy chứng cứ chồng em ngoại tình.
Em và hắn thế là hòa nhau rồi.”
Sắc mặt cô nhăn lại nhưng Hàn Thần đã buông cô ra, anh bế Tần Minh đẩy theo xe đẩy đi trước chọn đồ.
Cô ở phía sau nói với theo:
“Anh nói thật hay đùa thế?”.
Truyện Dị Giới
Anh không trả lời vờ vịt như không nghe thấy.
Hứa Đào Nhi nghĩ mãi không nghĩ ra hàm ý gì từ anh cả, cho nên đành dẹp suy nghĩ đó ra sau đầu, bắt đầu theo sau hai người đi chọn đồ.
Ngày trước mỗi khi cùng con trai đi mua đồ, nhìn thấy cô ghé qua quầy rau xanh, mới chỉ là ‘xem thử’ thôi mà thằng bé đã nằng nặc kéo cô đi chỗ khác.
Bây giờ, nhìn Hàn Thần cầm lấy loại rau cải bó xôi và súp lơ xanh, anh hỏi thằng bé:
“Con thích cái nào hơn?”
Tần Minh hơi nhăn mày, cô tưởng con trai sẽ nói ‘con không thích ăn rau, bác đừng mua rau’, ai ngờ thằng bé suy nghĩ thật kỹ rồi trả lời:
“Rau súp lơ ạ.”
Hàn Thần gật đầu với nhóc:
“Ừm… để xem súp lơ xanh có thể nấu ra món gì ngon nào?”
Tần Minh nghĩ nghĩ, nêu ý kiến:
“Có thể nấu với thịt bò được không ạ? Con muốn ăn thịt bò…”
“Ngon đó.”
Hàn Thần nhanh chóng chốt theo ý con trai, tuy nhiên lúc để rau vào xe đẩy anh đã chỉnh lại cho thằng bé:
“Nhưng không gọi là nấu, mà sẽ gọi là xào.
Thịt bò xào với rau súp lơ xanh, con nhớ chưa?”
“Dạ, con nhớ rồi ạ.”
Tần Minh thấy anh chuẩn bị đi tiếp, cậu bé bám lấy ống tay áo anh, cùng anh đi đi lại lại ngó ngàng khắp các quầy hàng, trông hai người hòa hợp ăn khớp một cách lạ thường.
Thực ra, lý do khiến Tần Minh ngoan ngoãn lựa chọn như vậy, chính là cậu bé sợ nếu cậu không đưa ra câu trả lời hoặc cứ chối bỏ thì bác Thần sẽ lấy cả hai thay vì chỉ chọn một trong hai món rau đó.
Hứa Đào Nhi cảm giác khiếp đảm.
Cô đi sau hai người họ một quãng, bộ dạng đeo khẩu trang đen và kính râm thật kín đáo đến mức nếu như đồ trên người không phải váy màu sáng mà là đồ đen, chắc chắn sẽ khiến người qua đường tưởng cô là kẻ bi3n thái bám theo hai người họ?
Hàn Thần đi được mấy bước, chợt nhớ ra thiếu gì đó, anh lập tức quay lại tìm cô.
Thấy cô đứng thẫn thờ nhìn chằm chằm về phía mình, anh tươi cười vẫy cô lại:
“Em đến đây với anh đi.”
‘Anh đến đây với em đi…’ Trái tim anh chợt nhói lên một cơn đau.
Có lẽ, đó là câu nói mà anh rất muốn nghe cô nói với mình những lần đi phía sau cô, đáng tiếc, nó chỉ có thể hiện hữu trong trí tưởng tượng của anh mà thôi.
Hứa Đào Nhi nhìn ánh mắt anh đầy sự mong chờ đan xen tư vị không chắc chắn, cô không hiểu, nhưng vì để mình không bị lạc khỏi câu chuyện của hai người đàn ông nọ, cho nên cô đã nhanh chân bước về phía anh.
Theo cái giang tay của anh, mà ôm chầm lấy.
Thôi thì, không được nghe câu nói ấy cũng không sao… Hàn Thần nghĩ… chỉ cần sau này có thể được bên cô, được ôm cô vui vẻ cùng trải qua cuộc sống đời thường như vậy đã là niềm hạnh phúc nhất trên đời rồi.
“Mẹ ơi, con cũng muốn được ôm ôm…”
Hứa Đào Nhi nhìn qua cậu con trai, cô cười:
“Được rồi, để mẹ ôm ôm bảo bối của mẹ nhó…”
Cô hạnh phúc ôm con trai, con trai gần đây tăng cân nặng và chiều cao nhìn đã lớn hơn hẳn.
Hàn Thần vì lo lắng cô ôm con bị nặng, cũng một phần vì tuổi thơ trải qua quá khứ có mẹ bị xương yếu hay bị đau nhức nên anh đã ôm lấy con trai từ tay cô.
Anh nói với Tần Minh:
“Con lớn rồi đó, sắp đến lúc không được nũng nịu mẹ bế nữa rồi.”
Tần Minh chưa lên tiếng, cô ở bên cạnh đã nói:
“Lớn thế nào, con vẫn còn nhỏ lắm.
Em vẫn bế được mà…”
Tần Minh ra sức gật đầu ủng hộ mẹ.
Anh thấy thế thì phản bác ngay lại hai mẹ con:
“Không được.
Giờ chỉ có anh bế hai mẹ con em thôi.
Quan trọng nhất là em đấy… em phải chú ý sức khỏe, bây giờ không còn là cô thiếu nữ mười tám nữa đâu mà thích nghịch thế nào thì nghịch…”
Hứa Đào Nhi bị anh mắng yêu, đôi mắt dưới cặp kính râm liếc xéo anh:
“Ý anh nói em già rồi chứ gì? Thật đáng ghét!”
Hàn Thần một tay ôm con, một tay ôm cô ngả vào lòng anh, dùng chính câu nói của cô để phản bác lại cô:
“Em yêu đừng nhét chữ vào miệng anh như vậy.”
Cả người cô hơi sững lại bởi tiếng gọi ‘em yêu’ này.
Cũng may là cô đã đeo khẩu trang và kính râm chứ nếu không vẻ ngượng ngùng đỏ mặt của mình đều sẽ bị anh thấy hết.
Thôi thì cô mặc kệ không hơn thua với anh nữa, để anh muốn quan tâm như thế nào thì tùy anh.
Anh ôm con, còn cô vòng tay ôm anh, như thế này rất thoải mái ấm áp.
Cô không chê vào đâu được.
Ước gì cảm giác hạnh phúc này cứ mãi kéo dài như thế…
…
Nếu biết phía trước con đường mình đang đi đầy chông gai bão tố, liệu bản thân có cố chấp bước tiếp? Hay sẽ lựa chọn quay lại vạch xuất phát, làm lại từ đầu?
Cuộc hôn nhân của Hứa Đào Nhi giống như con đường tăm tối, càng đi sâu càng phải chịu nhiều đau đớn, nó là một ngõ cụt của cuộc đời, nơi một trái tim sống có thể bị kết liễu bất cứ lúc nào.
Vậy nên, nếu đã lỡ bước vào con đường đó… cách tốt nhất chỉ có quay đầu là bờ, trở về vạch xuất phát.
Ngày Tần Dịch Phong tới Sở Nội vụ tìm Hứa Đào Nhi, là ngày ông nội và cha cô thông báo thời gian mở buổi đấu giá mảnh đất phía Tây thành phố.
Bạch Đô tư thế sẵn sàng chiến đấu, nghe tin hắn ta đến anh đã bỏ hết toàn bộ công việc để chạy tới phòng Phó Giám đốc ngồi canh Tần Dịch Phong.
Hứa Đào Nhi nhìn anh đến phì cười:
“Sao trông anh giống như chuẩn bị đi đánh giặc vậy?”
Bạch Đô chỉ cần nghe đến Tần Dịch Phong là giận, anh nói:
“Anh ở đây, nếu tên khốn đó dám làm càn anh sẽ sống chết với hắn.”
Thiển Tây mở cửa, theo sau là Tần Dịch Phong.
Cô ấy sắc mặt hằm hằm, giọng nói cục súc, hất cằm ra hiệu cho hắn ta:
“Vào đi.”
Tần Dịch Phong từ lúc bước chân vào Sở Nội vụ đã chịu đựng đủ sự rèm pha của người ở đây.
Hết bảo vệ lại đến cán bộ Sở dòm ngó, dùng ánh mắt săm soi phán xét hắn.
Hắn đã khó chịu, nay thấy Thiển Tây như thế cũng định mở miệng lên mặt, nhưng bắt gặp ánh mắt Bạch Đô bên trong thì đành nhịn xuống.
Hắn ta bức xúc bước vào trong, cảm xúc không hề che giấu như lúc trước mà thoải mái để lộ ra thái độ hách dịch của mình trước mặt Hứa Đào Nhi.
“Gần hai tháng không gặp, cô cũng quên mất mình là người đã có chồng rồi nhỉ? Bây giờ đám người của cô cũng còn không biết trên biết dưới, dám lên mặt với tôi.”
Nghe hắn nói, Bạch Đô ngứa mắt, chọc lại ngay:
“Cậu Tần nói chuyện thật trơ trẽn, còn ảo tưởng cho rằng cưới được người có chức có quyền thì mình cũng từ cóc hóa phượng hoàng à?”
“Ít nhất thì tôi không làm con chó chỉ biết phục tùng người khác như ai đó.”
Tần Dịch Phong đáp trả.
Hứa Đào Nhi đặt bút ký nốt giấy tờ trên mặt bàn, sau đó gọi Thiển Tây đang bực tức tới mang đi giao cho Cao Tân Trì.
Cô bấy giờ mới đưa ánh mắt nhìn đến Tần Dịch Phong.
“Anh nói vậy chắc là đã quên bộ dạng của mình hôm mùng hai tết rồi nhỉ? Nhưng tôi còn nhớ rõ lắm đấy, có cần tôi kể lại sự hèn hạ đó của anh không?”
“Cô…”
Tần Dịch Phong tức giận, sau đó đột nhiên cười khẩy.
Anh ta ngồi phịch xuống ghế sô pha trong phòng làm việc của cô, chân vắt trên bàn, bộ dạng tinh tướng hất mặt về phía Bạch Đô:
“Sao, muốn ở đây nghe vợ chồng tao tâm sự hay gì?”
Bạch Đô bực tức, vừa định tiến tới đã bị Hứa Đào Nhi giữ tay lại.
Cô nói:
“Anh ra ngoài đợi em.”
Anh ấy không muốn, nhưng bị Hứa Đào Nhi thuyết phục, trước khi đi, đã gằn giọng nói với Tần Dịch Phong:
“Đừng quên, cho dù là trước kia hay bây giờ, mày hay Tần gia của mày cũng chỉ là một con tép riu trong thành phố này… Nếu không vì Hứa Đào Nhi, mày nghĩ Tần gia có thể tồn tại đến ngày hôm nay sao? Thứ rác rưởi, khôn hồn thì ký đơn ly hôn sớm đi, nếu không tao sẽ cho mày biết tay…”.