Chồng Của Tiểu Tam Là Chồng Tôi

Chương 97: 97: Lời Nói Dối Trùng Khớp




Lúc về đến nhà, Tần Minh thấy xe mẹ đỗ ở ngoài, chiếc xe còn bị méo hỏng cả phần đằng trước thì lo lắng:
“Bác ơi, xe của mẹ con bị sao thế ạ?”
Hàn Thần lắc đầu:
“Không sao, hỏng thì mua xe mới.”
Tần Minh cũng chỉ biết thế.

Đến lúc ba cha con vào tới trong nhà, Hứa Đào Nhi đã tắm rửa sạch sẽ, ăn mặc váy vóc kín cổng cao tường chỉn chu để che đi vết tích h0an ái.

Cô trang điểm xinh đẹp ngồi ở ghế sô pha chờ mấy người.
“A… cô xinh đẹp…”
“Mẹ ơi…”
Nhiên Nhiên chạy trước cả Tần Minh sà vào lòng cô.
Hứa Đào Nhi ôm hôn Nhiên Nhiên rồi đến Tần Minh.
“Hôm nay Nhiên Nhiên cũng bị đón trễ à… Xin lỗi hai cục cưng nha, cô và bác Thần bận quá nên quên mất đón hai đứa…”
Lời nói dối thật trùng khớp không khiến trẻ con nghi ngờ.
“Dạ không sao đâu ạ.”
Hai đứa nhóc nhao nhao trong lòng cô.
Hàn Thần đi sau cùng vào trong nhà, nhìn thấy cô đã xinh đẹp thì một lần nữa tiến tới hôn lên trán cô:
“Đợi anh.”
Cô gật đầu:
“Nhanh lên nhé, các con chắc đã đói cả rồi.”
Bởi vì đã muộn nên hai người quyết định không nấu nướng mà sẽ đưa con ra ngoài ăn tối.

Hàn Thần kéo theo Tần Minh và Hàn An Nhiên đi tắm.

Cô muốn phụ giúp nhưng Hàn Thần không đồng ý, lý do vì thấy cô đã chỉn chu xinh đẹp rồi, tránh cô lại bị con nghịch ngợm mất xinh.


Việc cô cần làm bây giờ là ngồi chờ cha con mấy người họ thôi.
Hứa Đào Nhi tất nhiên sẽ đồng ý ngay.

Nếu là trước kia, cô còn e ngại anh quá tốt với Tần Minh vì thằng bé không phải con anh.

Thì bây giờ, cô lại cảm thấy những điều anh làm như vậy là hiển nhiên.

Không có gì phải bàn cãi cả.

Trong lúc ăn uống ở nhà hàng, Hứa Đào Nhi đã kể cho anh nghe một vài chuyện khá quan trọng liên quan đến mảnh đất phía Tây do cô đang nắm giữ.

Kỳ thực, sau khi công khai cô là người đứng tên mảnh đất đó, có rất nhiều tập đoàn liên hệ cho cô muốn ‘đàm phán, hợp tác’.

Nhưng cô không thực sự có ý muốn giao cho họ.
“Tần Dịch Phong ngày hôm đó đã nói rằng anh ta muốn em chuyển nhượng mảnh đất phía Tây thành phố cho anh ta, nếu không có chết cũng sẽ không ký đơn ly hôn với em… Mảnh đất đó rất quan trọng, em không muốn giao cho anh ta một cách uổng phí như vậy… Hàn Thần, em giao nó cho anh nhé!”
Chẳng phải trong danh sách những người đăng ký tham gia đấu thầu đất có tập đoàn Hàn Thị sao? Tại sao anh vẫn chưa từng một lần mở miệng nói với cô chuyện đó?
Hàn Thần hơi sững lại khi nghe cô nói vậy, anh hỏi:
“Đơn ly hôn thì sao?”
Cô nhàn nhạt đáp:
“Em nói với hắn, nếu hắn muốn bị cắm sừng thì cứ cố mà giữ lấy đơn ly hôn.

Em không cần nữa.

Dù sao vợ anh cũng kiên quyết như vậy, em có ly hôn thì mình cũng đâu thể về với nhau?”
Hàn Thần thấy cô thản nhiên không lo lắng gì, anh đột nhiên muốn giận quá:
“Em không muốn cho con mình một danh phận đàng hoàng à?”

Hứa Đào Nhi nhìn Tần Minh ngồi bên cạnh anh đang ăn uống vui vẻ, cô chợt cười nói:
“Chỉ cần anh yêu thương con thật lòng, mấy danh phận đó có là gì.”
“Không được, em cảm thấy không phải vấn đề nhưng anh thì có.

Không những đối với con trai, mà anh cũng muốn… anh cũng muốn danh chính ngôn thuận làm chồng em, làm ba của con… không muốn con trai phải mang họ của người đàn ông khác.”
Tần Minh và Hàn An Nhiên đang tập trung ăn uống cũng ngước mắt nhìn anh.

Hàn Thần lập tức giở chiêu bài trước mặt cô, anh xoa đầu Tần Minh:
“Con trai, ba là ba ruột của con, con có thích không?”
Cô thấy anh nghiêm túc như thế, thì cũng hài lòng, nhưng miệng lại chọc anh:
“Anh cứ làm như dễ lắm ấy, trong khi chúng mình còn chưa cả ly hôn được mà anh đã mong muốn xa vời như thế.”
Ai ngờ, cô thấy Tần Minh hơi ngả vào lòng anh, cô nghe con trai thủ thỉ nói:
“Bác ơi… dù bác hay bắt con phải ăn rau nhiều, nhưng con vẫn rất thích bác… vì bác đối xử với con và mẹ rất rất tốt.”
Hàn An Nhiên cười ‘hí hí’ ở bên cạnh:
“Ba Trạch nói với con, đợi khi nào anh Thần Minh gọi ba là ba thì con sẽ không được gọi ba là ba nữa.

Mà phải gọi là bác Thần, đổi vai vế cho anh Thần Minh ạ…”
Hứa Đào Nhi bấy giờ mới sực để ý đến cái tên ‘Thần Minh’.

Cô khó hiểu hỏi anh:
“Thần Minh là sao?”
Nhiên Nhiên nhất thời quên lời dặn dò của Hàn Thần mà chợt mách lẻo:
“Là ba Thần dạy con đấy ạ, ba bảo con phải gọi anh là anh Thần Minh… anh là anh họ của con.”
‘…’
Thấy bữa ăn chợt rơi vào im lặng, Hàn Thần cười gượng nói với cô:
“Không đúng hay sao, đợi sau này ba người chúng ta xếp vào cùng một hộ khẩu rồi… việc đầu tiên anh làm sẽ là đổi tên cho con.


Con sẽ tên là Hàn Thần Minh.”
‘…’
“Hàn Thần Minh ư?”
Tần Minh gương mặt khó hiểu hỏi lại, câu chuyện của người lớn, nhóc chỗ hiểu chỗ không.
Anh lập tức gật đầu:
“Con có thích cái tên này không? Đặt như vậy người ta mới biết con chính là con của ba.”
Tần Minh cảm thấy rất lạ vì cái tên này, chẳng lẽ… sau này cậu bé sẽ giống như bác Thần và Hàn An Nhiên… sẽ mang họ Hàn hay sao? Như vậy, sẽ không có bất kỳ ai có thể bắt nạt cậu và mẹ của cậu nữa… giống như người ta hay đối xử tốt với công chúa Hàn An Nhiên nhỉ?
Cậu bé đưa mắt qua nhìn mẹ, thấy mẹ vui vẻ tỏ ý không sao cậu bé mới dám gật đầu thành thật:
“Dạ thích ạ.”
Là rất thích.
Hứa Đào Nhi nhìn anh và con trai, cuối cùng thở dài đầy bất lực trước sự ghen tuông vớ vẩn của anh:
“Mặc kệ anh đấy, anh muốn làm gì thì làm.”
“…”

Giữa tháng tư, thời tiết chuẩn bị vào hè, bầu trời đã xuất hiện những tia nắng gắt.

Buổi sáng nhiệt độ cao lên tới ba mươi sáu, ba mươi bảy độ.

Sau khi mặt trời khuất núi, mặt trăng lên cao, hơi nóng mới tản đi.
Con đường phía sau ngọn núi hoang ở ngoại ô thành phố rất vắng lặng, chỉ có tiếng gió đêm đập vào lá kêu xào xạc, cùng một vài âm thanh ru rú của thú vật trong rừng.
Triệu Ngọc Nghiên mặc bộ đồ da tối màu bó sát, khoác một chiếc áo choàng đen kiểu dáng thường thấy của mấy mụ phù thủy trong phim.

Trời tối, nhưng cô ta vẫn đeo kèm theo một cặp kính râm và đeo khẩu trang kín mít.

Cả người đứng tựa vào chiếc xe ô tô như thể đang chờ ai tới.
Nhìn thế này, chắc chắn là để làm chuyện xấu.
Quả nhiên, khoảng năm phút sau, không gian yên tĩnh đột nhiên xuất hiện tiếng xe ô tô đang tiến lại gần.

Người đàn ông trung niên bước xuống xe, ăn mặc kín đáo, đi tới trước mặt Triệu Ngọc Nghiên, đưa cho cô ta một tập tài liệu là hợp đồng giao dịch giữa bên cung và bên cầu.
“Cô Triệu, như đã nói trước đó, đơn hàng lần này rất quan trọng, ông chủ tôi đang cần gấp.


Giá ông ấy đưa cho cô cũng hậu hĩnh hơn rất nhiều, nên cô đẩy nhanh tiến độ giúp tôi.

Nếu lần này thành công, chắc chắn ông chủ tôi sẽ không để cô thiệt thòi.”
Triệu Ngọc Nghiên nhận lấy hợp đồng, dùng đèn pin cầm tay xem qua.

Sau đó gật đầu:
“Tất nhiên rồi, Triệu gia trước nay chưa từng để ông Cao thất vọng.

Lần này chắc chắn sẽ như thế, anh yên tâm đi.”
Đối phương đưa cho cô ta một vali lớn toàn tiền đô la xem như là tiền đặt cọc.

Ánh mắt Triệu Ngọc Nghiên dưới cặp kính râm lóe lên một ánh sáng xảo quyệt.
“Phải rồi, nghe nói hôm trước trong buổi đấu thầu đất Hàn Thị đã trả giá cao nhất cho mảnh đất phía Tây đó, tôi thấy mức giá ấy cô theo được… cô còn rất quan tâm đến mảnh đất đó kia mà… tại sao không trả giá cao hơn?”
Đối phương thắc mắc.
Triệu Ngọc Nghiên suy nghĩ một chút, đôi mắt càng trở nên tàn độc:
“Mảnh đất đó sớm đã thuộc về Hàn Thị rồi, Hứa gia chỉ đang làm màu lòe thiên hạ thôi.”
Tai mắt của cô ta cho biết, Hứa Đào Nhi đã sang nhượng mảnh đất đó cho Hàn Thần.

Hứa Đào Nhi… cô thật đáng chết.
Người kia nghe nhắc đến Hứa gia, tùy ý nói:
“Mấy năm trước tôi còn tưởng đời Hứa gia thế là kết thúc rồi, ai ngờ đứa con gái đó đột nhiên quay trở lại.

Xem chừng cô ta cũng không phải loại dễ chơi đâu.

Không chắc lắm, nhưng biết đâu được cô ta chính là tai mắt của cha cô ta gài vào Sở Nội vụ để theo dõi Cao thiếu.”
Triệu Ngọc Nghiên gật đầu:
“Tôi biết rồi, tôi sẽ chú ý.”
Sau khi tạm biệt người kia, Triệu Ngọc Nghiên lập tức gọi cho Diệp Dĩnh Yên, giao cho cô ta một nhiệm vụ xấu xa.
….



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.