Bắc Bắc ngây người, hơi ngạc nhiên nhưng cũng không biểu hiện gì ra ngoài, chỉ gật đầu: “Được ạ, chị muốn hỏi cái gì?”
Lê Mẫn nhìn khuôn mặt cô, im lặng một lúc lâu, “Những tin tức lúc trước đều đã kết thúc rồi chứ.”
Cô hơi khựng lại, thu mắt mỉm cườ: “Đã kết thúc rồi ạ, em không để ý nữa.”
“Đồng gia đối xử với em tệ lắm sao?”
Bắc Bắc ngẩn người, không gật cũng không lắc đầu, chỉ nhỏ giọng trả lời: “Bọn họ có lý do của mình, bây giờ em sống rất tốt.” Cô mỉm cười nhìn Lê Mẫn, “Thực ra em rất thích cuộc sống bây giờ, những chuyện trong quá khứ giờ nhớ lại cũng không quá quan tâm.”
Mặc dù trước đây khó khăn nhưng Bắc Bắc không muốn nói chuyện này với Lê Mẫn, nếu nói ra cô cảm thấy rất kỳ lạ, nên là cứ bỏ qua là tốt nhất.
Lê Mẫn khẽ giật mình, mỉm cười: “Xin lỗi, chị hơi đường đột.”
Bắc Bắc lắc đầu, “Không sao, em cũng muốn nói chuyện nhiều hơn với biên kịch, em thấy chị viết kịch bản rất hay.”
Lê Mẫn cười: “Phải không.”
“Đúng ạ, lúc trước em cũng đã xem qua một số tác phẩm khác của chị rồi, tuyệt lắm.”
“Vậy chúng ta nói tiếp nhé?”
Hai người tiếp tục nói về chuyện công việc, không ai đề cập đến những vấn đề riêng tư lúc này Lê Mẫn hỏi nữa, cứ để nó trôi qua.
Thời gian ở đoàn phim trôi qua rất nhanh, cảnh diễn ở thành phố T cũng kết thúc, Tống đạo cho diễn viên và nhân viên công tác của đoàn phim nghỉ ngơi ba ngày. Lần tới bọn họ sẽ đến vùng núi quay phim.
Cũng là nơi….. Lộ Tình bị lừa bán.
Có Lộ Tình lúc nhỏ, cũng có Bắc Bắc diễn vai Lộ Tình và một số diễn viên quần chúng, Liễu Nguyên cũng cần đến đó, dù sao khi hai người ở bên nhau, Liễu Nguyên cũng phải đối mặt với những chuyện cô từng trải qua.
Cô luôn phải đối mặt với quá khứ đen tối đó, nếu Lộ Tình không đối mặt cô ấy sẽ không bao giờ nhìn thấy được ánh sáng của tương lai. Cho dù bây giờ cô ấy có tiền có năng lực đi nữa thì cô ấy vẫn sợ hãi với một số người.
Tâm lý đau khổ không cách nào khắc phục được.
Nếu muốn khắc phục thì nhất định phải dũng cảm đối mặt với nó một lần nữa và đối mặt với quá khứ.
Đoàn phim được nghỉ ba ngày, Bắc Bắc không chần chờ nhanh chóng thu thập đồ đạc, cùng Trần Tĩnh mua vé máy bay về nha.
“Đúng rồi.”
“Sao vậy chị?”
“Có hoạt động kia em còn nhớ không?”
Bắc Bắc giật mình, suy nghĩ một lúc rồi mới nhớ Trần Tĩnh nói đến hoạt động gì.
“Sao lại trùng hợp như vậy.”
Trần Tĩnh nhướng mày: “Trước kia không được nghỉ chỉ cũng nối em xin nghỉ rồi mà, ai biết Tống đạo hào phóng như thế, cho mọi người nghỉ hẳn 3 ngày.”
Bắc Bắc dở khóc dở cười nhìn chị ấy, gật đầu nói: “Chắc là Tống đạo muốn chuẩn bị một vài thứ, em nghe nhân viên công tác nói bọn họ vất vả lắm, phải đi khảo sát thực địa.”
Trần Tĩnh yên lặng: “Chị cũng đoán vậy, không chừng cảnh diễn lần này em phải chịu khổ không ít.”
Bắc Bắc khẽ ừ, không quá để ý: “Không sao, chỉ cần quay tốt, vất vả tí cũng đáng mà.” Cô dừng một chút rồi nói: “Trước tiên thu dọn đồ đặc, chuẩn bị về nhà đã.”
“Ừ. Chị biết em chờ không nổi nữa rồi.”
Bắc Bắc cười hì hì: “Đã lâu rồi em chưa được gặp Chu Thịnh.”
Trần Tĩnh bất lực lắc đầu, đối với sự thay đổi của Bắc Bắc cảm thấy rất vui mừng, nhưng cũng có chút cảm giác vội vàng không biết tên. Nói tóm lại, nó giống như đứa con mình nuôi đã trưởng thành, chính là cảm giác vui mừng của một bà mẹ.
Luyến tiếc nhưng cũng hy vọng cô trưởng thành.
“Được rồi, thu dọn đi, nhanh chóng ra sân bay nào.”
“Dạ.”
Hai người tiếp tục thu dọn đồ đạc, một lúc sau đã sắp xếp xong hành lý.
Sau khi cảnh quay ở thành phố T kết thúc, cũng là lúc mùa hè trôi qua. Lần này trở về, Bắc Bắc cần phải đến trường học báo danh, có ba ngày, một ngày quay quảng cáo, một ngày đến trường, tính đi tính lại cô không có thời gian dành cho bản thân.
Hai người đúng giờ lên máy bay, bay về thành phố H an toàn, vừa xuống máy bay, Bắc Bắc đã hỏi: “Lát nữa gọi xe về hả chị?”
Trần Tĩnh liếc cô: “Không, chồng chị đến đón chị.”
Bắc Bắc: “….” Tự nhiên lại bị người đại diện rắc cơm chó là sao???!
Cô im lằng nhìn Trần Tĩnh hỏi: “Tĩnh tỷ, có phải lúc trước em hay cho chị ăn cơm chó, nên bây giờ chị tính trả thù đúng không, còn gọi Mã đạo đến nữa chứ.”
Trần Tĩnh bật cười: “Em suy nghĩ nhiều rồi, anh ấy đến tìm em.”
“Hả?” Bắc Bắc lấy tay chỉ mình: “Tìm em làm gì ạ?”
“Không biết.”
Bắc Bắc: “….. Xin lỗi chị, đã chiếm dụng thời gian của chồng chị rồi.”
Trần Tĩnh bật cười, nhìn dáng vẻ nghịch ngợm của cô, nhéo má Bắc Bắc: “Được rồi, đừng nghịch nữa, anh ấy đang chờ ở bên ngoài, chúng ta lấy hành lý rồi đi thôi.”
“Vâng.”
Lấy hành lý xong, Trần Tĩnh dẫn Bắc Bắc đến xe của chồng mình, hai người cùng nhau lên xe đi về nhà.
Vừa lên xe, Bắc Bắc đã đối diện với ánh mắt của đạo diễn Mã, cô hắng giọng, hơi khẩn trương: “Mã đạo, ngài đừng nhìn tôi như vậy, tôi không có lao dịch vợ của ngài.”
Nói xong, Bắc Bắc còn bổ sung thêm: “Thật đó. Tôi thề.”
Mã Viễn nghẹn họng, bất đắc dĩ nhìn cô một cái: “Tôi không nói cô lao dịch vợ của tôi mà.”
“Vậy ông nhìn tôi như vậy làm gì?”
Mã Viễn dừng một chút, “Gần đây rất bận hả?”
“Ông cứ hỏi Tĩnh tỷ là biết.”
Mã Viễn: “….. Có vai diễn này muốn bàn bạc với cô.”
“Tôi?” Bắc Bắc giật mình chỉ tay vào bản thân, vẻ mặt ngạc nhiên: “Vai diễn gì vậy?”
Mã Viễn xoay tay lái, nhỏ giọng nói: “Nữ chính.”
Bắc Bắc trợn mắt nhìn ông ấy: “Ông làm đọa diễn ạ?”
“Có thể.”
Bắc Bắc: “…. Là sao?” Cô không hiểu những lời Mã đạo nói cho lắm.
Mã Viễn nhìn vợ mình từ kính chiếu hậu một cái rồi nhìn lại về phía Bắc Bắc, giải thích: “Lúc trước tôi có viết một kịch bản, nhưng không tìm được cảm hứng.”
“Rồi sao ạ?”
“Muốn cho cô xem thử, xem có ý kiến gì không.”
Bắc Bắc: “….. Mã đạo, ông đang nói giỡn đúng không?”
“Ừ, rất nghiên túc.” Mã Viễn xem như cũng hiểu Bắc Bắc, mặc dù mới hợp tác được một lần, nhưng từ khi Bắc Bắc nói ra quan điểm của mình về kịch bản kia, chỉ một câu thôi mà nói đúng trọng điểm, quát thật rất giỏi, cho nên Mã Viễn mới suy nghĩ muốn bàn bạc với cô một chút, dù sao bộ phim này Mã Viễn rất coi trọng Bắc Bắc.
“Là phim điện ảnh ạ?”
“Phim truyền hình.”
Bắc Bắc sửng sốt, vô cùng ngạc nhiên nhìn Mã Viễn: “Ông muốn quay phim truyền hình sao?”
“Ừ, ngạc nhiên không?”
Bắc Bắc im lặng, không phải là kinh ngạc, theo như hiểu biết của cô, Mã Viễn cũng đã quay phim truyền hình rồi, chẳng qua mấy năm nay vẫn luôn quay phim điện ảnh.
Cho nên lúc này nghe được cảm thấy rất ngạc nhiên, nghĩ sao nhỉ, Bắc Bắc cảm thấy Mã Viễn không phải là người muốn quay phim truyền hình, phải biết rằng phim điện ảnh kiếm được nhiều tiền hơn rất nhiều.
“Đây là bộ phim truyền hình cuối cùng, kịch bản đã được viết rất lâu rồi, khoảng thời gian trước đột nhiên thấy nó nên lấy ra.”
Bắc Bắc ngẩn người: “Viết xong rồi ạ?”
“Vẫn đang rối ở chỗ kết cục, tôi muốn tìm cô đóng, thuận tiện hỏi ý kiến của cô luôn.”
Bắc Bắc bật cười, nhìn Mã Viễn nói: “Nếu ông cảm thấy tôi có thể, chắc chắn tôi sẽ không từ chối rồi.” Không nói đến cái khác, chỉ là Mã Viễn có ơn với cô cũng đã đủ Bắc BẮc báo đáp, huống chi người đại diện của mình là vợ của MÃ Viễn, bất kể từ phương diện nào, cô đều sẽ đồng ý. Đương nhiên, quan trọng nhất là cô rất thích hợp tác với Mã Viễn. Mã Viễn là đại biểu cho sự chất lượng.
Mã Viễn mỉm cười: “Được, lúc đó sẽ mang kịch bản đến cho cô.”
“Vâng.”
“Không cẩn gấp, không nhanh như thế đâu.”
Bắc Bắc gật đầu: “Tôi biết rồi, lúc đó ông cứ nói với Tĩnh tỷ là được ạ, công việc của tôi vẫn do chị ấy sắp xếp.”
Gần hai tháng không về nhà, Bắc Bắc cảm thấy trong nhà hơi xa lạ, cô nhìn đông nhìn tây một hồi, đi vào nhà vệ sinh tắm rửa rồi ra ngoài đến công ty tìm Chu Thịnh.
Bởi vì đoàn phim cho nghỉ, Chu Thịnh sẽ không biết chuyện cô về nhà, cho nên Bắc Bắc định cho Chu Thịnh một bất ngờ.
Chẳng qua sự bất ngờ này…. Biến thành kinh sợ.
—
Lúc Bắc Bắc đến công ty đã là bốn giờ chiều, sắp đến thời gian tan tầm.
Cô quen đường quen nẻo lên văn phòng của Chu Thịnh, ngoài ý muốn không thấy trợ lý của anh đâu, cô đi dạo một vòng, Bắc Bắc suy nghĩ rồi trực tiếp đi đến văn phòng của Chu Thịnh. Mới vừa đi tới cửa, còn chưa kịp gõ cửa, cửa đã bị người bên trong kéo ra.
“Bắc Bắc?”
Bắc Bắc ngẩn người, nhìn người quen trước mắt, “Mẫn tỷ? Sao chị lại ở đây?”
Biên kịch quay về sớm hơn đám Bắc Bắc, nghe nói là trong nhà có chuyện, vốn dĩ mấy ngày cuối cũng đã hoàn thành theo kế hoạch, không cần biên kịch phải chỉnh sửa. Nhưng Bắc Bắc không ngờ sẽ thấy được Lê Mẫn ở văn phòng Chu Thịnh.
Lúc Lê Mẫn nhìn thấy cô, vẻ mặt cũng rất kinh ngạc, kinh ngạc xong thì né tránh, tránh tầm mắt của Bắc Bắc đang nhìn mình.
Bắc Bắc nhíu mày, lách người qua Lê Mẫn đi đến bàn làm việc, hỏi: “Chu Thịnh, sao chị ấy lại ở đây?”
Nghe thấy động tĩnh Chu Thịnh đã đứng dậy, nhìn Lê Mẫn, lễ phép nói: “Ngài về trước đi, ở đây để tôi nói.”
Chu Thịnh gật đầu: “Việc tôi nên làm.” Sau khi tiến Lê Mẫn đi, Chu Thịnh nắm tay Bắc Bắc, nhưng còn chưa nắm thì đã bị cô hất ra, khuôn mặt lạnh lùng nhìn Chu Thịnh, cảm thấy anh đang có chuyện gạt cô: “Muốn nói gì với em không?”