Chồng Của Tôi Rất Nhiều Tiền

Chương 107



Editor: _14thfebruary

Trong thư phòng rất yên tĩnh, cho dù Bắc Bắc nói có đúng hay không chuyện này đều có khả năng xảy ra.

Trước khi đến đây cô đã nghĩ trước cách hỏi rồi.

Về chuyện thân thế của bản thân, Bắc Bắc không muốn mình không biết gì giống như một con ruồi không đầu đi loanh quanh. Chu Thịnh không nói bởi vì chưa có bằng chứng rõ ràng, còn Bắc Bắc không phải không tin Chu Thịnh, mà là cô không biết đến khi nào anh mới có được bằng chứng, chứng minh thân phận của cô.

Cô hơi mất kiên nhẫn, không muốn chờ đợi thêm nữa.

Bắc Bắc sốt ruột, cho nên hôm nay mới xúc động chạy đến đây, chất vấn người đàn ông này. Bắc Bắc quan sát ba Đồng, nhìn chăm chú, nghiêm túc quan sát, phát hiện cô và ông ta không có điểm gì giống nhau, Bắc Bắc thu mắt, cô tự hỏi tại sao trước kia lại không phát hiện ra chuyện này.

Cô và đám người Đồng gia không giống nhau một chút nào.

Ban đầu lúc biết mình không phải con của mẹ Đồng, Bắc Bắc chỉ nghĩ rằng có thể mình lớn lên giống mẹ ruột, nhưng không có khả năng đó, cô có thể vừa giống mẹ vừa giống ba, mà hiện tại cô và ba Đồng một chút cũng không giống nhau.

“Còn không muốn nói à?” Bắc Bắc nhướng mày hỏi: “Tôi có thể không hỏi ba tôi là ai, nhưng ông đã nuôi tôi từ nhỏ, chắc chắn biết mẹ tôi là ai đúng không?”

Ba Đồng im lặng, con ngươi sắc bén nhìn Bắc Bắc, hai người không tiếng động nào giằng co.

Chu Thịnh đứng bên cạnh nhìn, có thể cảm nhận được khói thuốc. Anh dừng lại, hắng giọng: “Đồng tổng, tôi có thể hỏi ông một vài chuyện được không?”

Ba Đồng không trả lời. Còn Chu Thịnh hỏi vậy cũng không mong chờ pông ta sẽ trả lời anh, lập tức hỏi: “Ông có quen Lê Mẫn không?”

Cơ thể ba Đồng cứng đờ, kinh ngạc nhìn Chu Thịnh.

Chu Thịnh quan sát phản ứng của ông ta, cười nhạo: “Có phải Đồng tổng quen biết rất nhiều người trong Lê gia không? Ví dụ như biên kịch Lê Mẫn, hay là Tần Tuấn người đứng đầu Lê gia?”

Sắc mặt ba Đồng ngày càng khó coi, hàm dưới căng chặt, không nói một lời.

Chu Thịnh liếc mắt, thấp giọng nói: “Không biết Đồng tổng có hiểu biết nhiều về Lê gia hay không?”

“Không biết.”

Chu Thịnh cười: “Phải không, nhưng cơ thể của Đồng tổng lại không nói như vậy, miệng thì nói không biết nhưng cơ thể lại nói cho chúng tôi biết rằng ông biết.”

Chu Thịnh vươn tay xoa đầu Bắc Bắc, nhỏ giọng an ủi: “Lát nữa anh sẽ kể cho em, em nghe xong nhớ phải bình tĩnh nhé.”

Bắc Bắc ngây người nhìn anh: “Anh biết chuyện gì đúng không?”

“Tạm thời không thể chắc chắn, nhưng em phải hứa bình tĩnh trước đã.”

“Bắc Bắc gật đầu: “Được.”

Cô đã hạ quyết tâm rồi, cho dù kết quả như thế nào cô cũng sẽ chấp nhận. Chỉ là Bắc Bắc không biết những chuyện Chu Thịnh sắp nói sẽ khiến người ta suy sụp.

Sau khi nghe xong, Bắc Bắc cảm thấy bản thân không tiếp thu được.

Tại sao có người lại có thể kiên cường đến như vậy, mà cô…. Tại sao lại như thế này.



Cánh cửa thư phòng đóng chắt, ngay cả cửa sổ bên hông rèm cũng được kéo lại, không cho ánh sáng bên ngoài lọt vào.

Chu Thịnh ngồi trên sô pha, bắt chéo chân nhìn Đồng tổng.

Nói thật, chuyện này Chu Thịnh muốn nói ra, nhưng anh lại không biết nên mở miệng như thế nào, cũng không đành lòng thấy vợ mình như vậy, dù sao sớm muộn gì cô cũng phải biết chuyện này, cho nên bây giờ hỏi biết đâu lại có được một đáp án chính xác, Chu Thịnh kiếm được không ít tin tức nhưng không chắc chắn một trăm phần trăm.

Cho nên anh không dám mạo hiểm, nhưng lúc nãy thấy biểu hiện của ba Đồng, Chu Thịnh cảm thấy những chuyện mình điều tra được có thể là sự thật.

“Đồng tổng, ông muốn tôi nói hay tự mình nói đây, hình như dạo này tôi có nghe được chút tin tức về con gái út của Đồng gia, chẳng qua vẫn chưa chắc chắn, không biết Đồng tổng có sẵn sàng kể cho chúng tôi nghe không? Không thì tôi sẽ hỏi, Đồng tổng chỉ cần trả lời thôi, xem suy đoán của tôi có chính xác hay không  nhé?”

Lê gia là một gia tộc có tiếng ở thành phố H, có rất nhiều mối quan hệ trong giới kinh doanh và chính trị, mạng lưới quan hệ có thể nói là rất rộng rãi, Lê Mẫn là người con thứ hai trong nhà, cô ấy còn có một người chị và em gái.

Từ nhỏ đến lớn ai cũng biết Lê gia có ba người con gái, nhưng ngươi con gái nhỏ nhất lại hiếm khi thấy, nghe nói là lớn lên xấu xí nên luôn ở trong nhà nhưng thật ra không phải vậy.

Lúc nhỏ cô con gái út của Lê gia bị bắt cóc rồi bán đi, sau này tìm lại thì trở nên hơi ngốc nghếch. Có lẽ lúc bị bắt cóc là mười mấy tuổi, lúc về đã là 18 tuổi, không ai biết lúc cô ấy bị bắt cóc đã xảy ra chuyện gì, chỉ có người trong cuộc mới biết. Sau khi trở về Lê gia càng bảo vệ con gái hơn. Mấy năm sau, cô con gái út cũng khôi phục được chút ý thức, cô ấy bắt đầu tiếp xúc với bên ngoài, Lê gia thấy tình hình chuyển biến tốt đẹp nên rất vui mừng, cho nên lúc tụ tập cũng sẽ để cô ấy xuất hiện nhiều hơn.

Những người có thể tham dự bữa tiệc do Lê gia tổ chức đều có địa vị không thấp. Cho nên sẽ không sợ bị nói xấu lung tung, mà ba Đồng lại tình cờ thấy cô ấy từ đó nhớ mãi không quên, khi đó ông ta đã là người có vợ có con nhưng vẫn không quên được người con gái ít nói giống như vị tiên nữ kia.

Đến năm 25 tuổi Lê gia xảy ra biến cố lớn, cụ thể là chuyện gì Chu Thịnh không biết rõ lắm, chỉ biết con gái Lê gia lần nữa bị thất lạc không cách nào tìm lại được.

Lần thất lạc này thật sự là mai danh ẩn tích. Lê gia bị vướng vào rất nhiều chuyện, và nhiệm vụ tìm kiếm cô con gái út Lê Miên được giao cho Tần Tuấn. Tần Tuấn và Lê Miên là thanh mai trúc mã, năm 12 tuổi Lê Miên bị bắt cóc cũng là ông ấy tìm thấy, ông ấy quan tâm Lê Miên hơn bất kỳ ai.

Vốn hai người có tình cảm với nhau, sau vụ Lê Miên bị bắt cóc, Tần gia không đồng ý hôn nhân của hai người họ nhưng bọn họ vẫn ở bên nhau.

Chẳng qua không ai ngờ tới, Lê Miên bị mất tích lần nữa.

Tần Tuấn vận dụng hết mối quan hệ để tìm kiếm bà, ông để ý đến Lê Miên hơn bất kì ai, nhưng cố gắng thế nào cũng không tìm được.

Sau này Lê gia và Tần gia hợp sức cũng không tìm được Lê Miên.

Bởi vì ba Đồng đã giấu bà ấy suốt 5 năm. Đến khi Lê Miên quay trở lại, toàn thân toàn là máu ngã trước cửa nhà Lê gia, những tin tức sau này của Lê Miên, Chu Thịnh không biết gì nữa.

Cũng không biết tình huống của bà ấy bây giờ như thế nào.

Sau khi nói xong, Chu Thịnh nhìn ba Đồng, anh nắm chặt bàn tay của Bắc Bắc.

“Đồng tổng, không biết chuyện tôi vừa kể có phải là sự thật không?”

Hai mắt ba Đồng đỏ lên, vươn tay chỉ ra bên ngoài: “Mày cút ra ngoài cho tao!” Đồ vật trên bàn bị ông ta vứt xuống đất, tài liệu và gạt tàn thuốc rơi đầy nhà, trong thư phòng rất lộn xộn.

Chu Thịnh nghiến răng, tiếp tục nói: “Lúc Lê Miên 22 tuổi ông đã có tâm tư với bà ấy, nhưng lại không có cách nào khác, cho đến khi ông gặp Lê Miên trên đường một mình, đúng lúc Lê gia xảy ra chuyện nên ông đã có ý xấu.”

“Tôi nói đúng chứ?”

Ba Đồng nắm chặt hai tay, nhìn Chu Thịnh mắng: “Mày cút ra ngoài cho tao!”

Chu Thịnh đỡ vai Bắc Bắc: “Tuy rằng ông giấu Lê Miên đi, nhưng lúc ấy Lê Miên đã mang thai, đúng lúc ông cũng bị người nhà bắt tìm một người đẻ thuê để sinh con trai.”

“Bởi vì gặp được Lê Miên nên ông đã nổi lên suy nghĩ đó, tưởng rằng không ai biết nhưng không ngờ bà ấy đã mang thai đúng không?” Những chuyện này Chu Thịnh phải dùng hết mối quan hệ của Chu gia mới điều tra được từng này.

Những chuyện trong quá khứ đã bị Lê gia ém đi. Chu Thịnh cũng không tìm được người của Lê gia, cũng đừng nói đến những người biết chuyện này, nếu không phải lúc trước anh điều tra ba Đồng cũng sẽ không biết đến chuyện của Lê gia, hơn nữa Bắc Bắc lại hỏi về Lê Mẫn nên Chu Thịnh mới bắt đầu điều tra về người này, do đó biết được chút chuyện.

Anh mỉm cười nhìn ba Đồng: “Trước đây tôi cảm thấy Đồng tổng làm việc không quyết đoán, nhưng không nghĩ đến vào những lúc ấy ông lại quyết đoán như vậy.”

Anh hơi ngập ngừng nói thêm: “Sau khi đứa bé được sinh ra, ông liền ôm nó về nhà, do là con gái nên mẹ ông không chấp nhận nhưng không còn cách nào khác, dù sao cũng là cốt nhục của Đồng gia nên Bắc Bắc được nhà ông nhận nuôi như thế, đồng thời ông tiếp tục giam cầm Lê Miên. Cho đến khi bị bà Đồng phát hiện, bà ấy đã đi tìm Lê Miên.”

Chu Thịnh cười nhại: “Nhưng ông giấu rất kỹ, bà Đồng theo dõi ông rất nhiều lần mới tìm được người.”

Ba Đồng im lặng, không nói chuyện.

Không khí trong thư phòng rất ngột ngạt.

Chu Thịnh thừa thắng xông lên nói tiếp: “Bà Đồng đi tìm Lê Miên rất nhiều lần, cho đến một ngày bà Đồng tức giận khi ngày nào ông cũng đến gặp Lê Miên, vì thế bà ta đã mang người đến tìm bà ấy, chính là ngày Lê Miên trốn khỏi nơi ông giam bà ấy, toàn thân toàn là máu xuất hiện trước cửa Lê gia.”

Chu Thịnh nhìn thẳng vào mắt ông ta, chất vấn dồn dập: “Tôi nói đúng chứ, Đồng tổng!” Anh nghiến răng gằn hai chữ cuối cùng.

Không ai có thể ngờ rằng lúc đó Đồng gia còn chưa vững mạnh mà lại dám làm ra chuyện như thế, Tần gia vẫn luôn tìm kiếm theo hướng bọn bắt cóc, chẳng ai nghĩ đến người bắt cóc Lê Miên là một thương nhân, còn là người từng hợp tác với Lê gia.

Hết chương 107.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.