Chồng Của Tôi Rất Nhiều Tiền

Chương 123: Chương 123:



Chương 123: Một trăm hai mươi ba đồng tiền
 
Buổi tối ngủ lại ở nhà họ Chu, rửa mặt xong, Bắc Bắc và Chu Thịnh nằm  trên giường, cô nằm trong lòng Chu Thịnh, suy xét vài chuyện.
 
Ngoài cửa sổ gió rất lớn, thổi mạnh nhánh cây trong vườn trong đêm, làm chúng rung xào xạc.

 
Bắc Bắc chớp mắt nhìn Chu Thịnh, nghĩ nghĩ rồi gọi: "Chu Thịnh."
 
"Hả?" Chu Thịnh dời mắt khỏi tài liệu, chuyển sang nhìn Bắc Bắc, cúi đầu nhìn cô: "Sao thế? Buồn ngủ à?"
 
Bắc Bắc lắc đầu, mở to mắt nhìn Chu Thịnh, hỏi: "Anh nói với mẹ chuyện đó khi nào thế, chuyện mà em muốn làm ấy."
 
Chu Thịnh ngẩn ra một lát, mới nhớ ra Bắc Bắc nói đến chuyện gì. Anh nhìn chằm chằm Bắc Bắc, dè dặt cẩn trọng hỏi: "Giận à?"
 
"Không." Bắc Bắc dở khóc dở cười nhìn anh: "Em hỏi một câu thôi, sao anh đối xử với em tốt thế."
 
Chu Thịnh cười bất đắc dĩ, cúi đầu hôn một bên mặt cô, cảm nhận được sự mềm mại ở làn da gò má trắng nõn, anh nói: "Em là vợ anh, không tốt với em thì tốt với ai? Chuyện này anh nói với mẹ lúc em đang bận quay phim nhưng lúc đó bà ấy còn bận việc khác nên chỉ đồng ý miệng thôi, không nói khi nào thì bắt đầu làm."
 
Bắc Bắc ồ một tiếng: "Nhưng tối nay em nghe mẹ nói thì hình như đã góp tài chính rồi mà?"
 

"Ừ, hình như nửa tháng trước mẹ triệu tập một nhóm họp, cho nên tiền chắc chắn đủ rồi, quan trọng là phải có một người tính toán. Nên mẹ bảo anh đề cử người cho bà ấy."
 
"Anh tìm được người phù hợp chưa?"
 
Chu Thịnh gật đầu: "Có một người cũng không tệ, nhưng chưa gặp mặt bàn kĩ, đã hẹn xế chiều ngày mai, hay đến lúc đó em đi cùng?"
 
Bắc Bắc nghĩ nghĩ, từ chối: "Không cần, em vẫn không nên ra mặt thì hơn."
 
Chu Thịnh bật cười, thấy cô lùi bước cũng không ép: "Ừ, vậy thì không đi, anh gặp mặt rồi nói lại với em nhé."
 
"Vâng."
 
Hai người im lặng một hồi, Bắc Bắc nói với Chu Thịnh về chuyện của Lê Miên. Sau khi nghe xong, Chu Thịnh đề nghị cô: "Thật ra em có thể kích thích bà ấy nhiều hơn. Anh nghĩ bà muốn nhìn thấy em và mọi người, nhưng vẫn còn sợ hãi mà thôi." Chu Thịnh vuốt tóc cô để trấn an: "Trong khoảng thời gian này không phải không làm việc à, có thể xem phim truyền hình của em với bà ấy nhiều hơn, cả gameshow nữa, vừa nhìn vừa tả lại cho bà ấy. Như vậy có thể sẽ giúp ích nhiều hơn nữa.

 
Bắc Bắc ngoan ngoãn gật đầu: "Em biết rồi."
 
"Có phải em còn chuyện gì muốn nói với anh không?" Chu Thịnh thấy vợ muốn nói lại thôi, có thể nói anh rất hiểu cô.
 
Bắc Bắc ừ một tiếng, hơi băn khoăn: "Nhà họ Lê muốn công khai nhận em là một thành viên trong gia đình."
 
Nghe thế, Chu Thịnh cũng hơi kinh ngạc.
 
Trước đó anh chưa nghe tiếng gió về việc nhận thân, nên giờ nghe thấy, thật sự cảm thấy rất giật mình. Dựa theo phong cách làm việc của nhà họ Lê thì họ tuyệt không phô trương như thế.
 
"Em nghĩ sao?"
 
Bắc Bắc xoa mi tâm: "Em không biết." Thật ra cô thấy không sao cả, đã lớn thế này, sở dĩ lúc trước muốn tìm cha mẹ ruột là để chứng minh mình không phải đứa bé không ai cần. Nhưng sau khi tìm được, Bắc Bắc đã an lòng, chỉ cần biết cha mẹ là ai là được rồi. Những cái khác có hay không, cô cũng chẳng để ý.
 
Thân phận gì đó, cô không để tâm.
 
Cười cười, Bắc Bắc nhìn Chu Thịnh gằn từng chữ: "Hiện giờ, em cũng chỉ muốn làm người vợ tốt của anh thôi, còn cái khác, em không để ý.
 
Chu Thịnh nhếch môi, nghe lời này nhịn không được hôn Bắc Bắc, khẽ cười ra tiếng: "Ừ, vợ anh đã tốt lắm rồi."
 
Hai người hôn một hồi lâu, suýt chút lau súng cướp cò. Nhưng cũng may Chu Thịnh lo cho sức khỏe của Bắc Bắc, không tiếp tục nữa.
 
Anh thấp giọng nói về cái nhìn của mình: "Xem em thôi, nếu ngại từ chối thì để anh nói cho."
 
Bắc Bắc ừ một tiếng: "Thật ra em thấy nhận lại cũng được, nhưng trước đó, em muốn đi gặp ông ta."
 
"Nhà họ Đồng?"
 
"Ừ."
 
Chu Thịnh suy nghĩ giây lát, thấp giọng nói: "Khi nào đi? Anh đi cùng với em."
 
"Vâng."

 
Cứ thế, hai người quyết định xong chuyện này.
 
Chu Thịnh hôn trán cô, thấp giọng dỗ: "Đừng nghĩ nhiều, thuận theo tự nhiên đi, chúng ta ngủ sớm một chút."
 
"Ừ, ngủ ngon."
 
"Vợ ngủ ngon."
 
*
 
Vào lúc phát sóng phim của Bắc Bắc, có thể nói là vạn chúng mong đợi.
 
Liễu Nguyên và Bắc Bắc đều tương tác trên weibo, quảng cáo cho phim mới. Từ lúc quay phim đến bây giờ, đã hai tháng Bắc Bắc không lên weibo, cũng không đăng bài, nên giờ phát weibo thì có không ít fan bình luận tích cực ở dưới.
 
- - Groo, hai tháng nữ thần không đăng weibo, nhưng lên là quảng cáo! Nhưng bài quảng cáo em thích lắm, hứa xem TV đúng 7h40 tối!
 
- - Chờ mong diễn xuất của Bắc Bắc, xem trailer hay lắm, chắc là sẽ khóc ngất cho xem. Tôi xem một vài giới thiệu, Lộ Tình khổ lắm, mong sau này mọi người cảnh giác chuyện này nhiều hơn!
 
- - Giống lầu trên, chờ mong màn kết hợp của Bắc Bắc và Liễu Nguyên, chờ mong bộ phim truyền hình này, hẹn gặp lại vào buổi tối nhé!
 
- - Nhớ Bắc Bắc quá! Có thể gửi hình selfie không, hoặc gửi ảnh chụp chung của chị với tổng giám đốc Chu? ? ? Lâu rồi không thấy Bắc Bắc show ân ái, thèm thức ăn cho cún, nữ thần thỏa mãn một chút được không! ! !
 
- - Chờ mong phim mới, tiếp ứng chị yêu nè! ! Bắc Bắc cố lên, xem trailer hay lắm, chị diễn rất tốt! Đợi em xem xong, tối nay lại đánh giá lần nữa!
 
 …
 
 Bình luận lướt qua rất nhanh, Bắc Bắc chưa kịp xem kĩ đã bị trôi đi mất.
 
Cô nhoẻn miệng cười cười, cúi đầu lật xem photo album, muốn tìm một hai tấm selfie ra, nhưng tìm một hồi lâu cũng không tìm được tấm nào. Cô không thích chụp ảnh lắm, cho nên selfie thì ít mà ảnh được chụp cho thì nhiều, trong đó có Trần Tĩnh chụp, cũng có Chu Thịnh chụp.
 
Suy nghĩ một lát, Bắc Bắc quyết định đến lúc tối rồi đăng một tấm trong khi quay chụp là được, vừa hay đáp ứng yêu cầu của fan.

 
--
 
Cô xem di động một hồi lâu, mới sửa soạn chuẩn bị đến nhà họ Lê. Mới vừa lên xe, Bắc Bắc liền nhận được cuộc điện thoại từ Tần Tuấn, giọng vô cùng kích động: "Bắc Bắc!"
 
Bắc Bắc cả kinh, lập tức phản ứng kịp: "Sao thế ạ? Cô xảy ra chuyện gì ư?" Nếu vậy, Tần Tuấn sẽ không gọi điện thoại cho cô, cho dù gọi, giọng điệu sẽ không kích động như thế, không phù hợp.
 
Giọng Tần Tuấn vô cùng kích động, nghe như đang run run: "Bà ấy... Miên Miên đồng ý gặp bác sĩ rồi."
 
Bắc Bắc ngẩn ra, lời nói Tần Tuấn cứ vọng lại bên tai, quá một hồi lâu, Bắc Bắc mới khàn giọng hỏi: "Thật vậy ư?"
 
"Thật đấy." Tần Tuấn nói, "Buổi sáng tỉnh dậy, Miên Miên chợt kéo tay cha nói bà ấy muốn nhìn thấy."
 
Bắc Bắc kích động không kìm được: "Được được, cháu sẽ tới ngay, chú ở nhà đợi cháu một chút.
 
Tần Tuấn đáp: "Đừng vội, con đến từ từ thôi, cha gọi cho bác sĩ trước."
 
"Vâng." Bắc Bắc run run bắt đầu cúp điện thoại, cô gọi cho Chu Thịnh để kể đầu tiên.
 
Chu Thịnh cũng cảm thấy ngỡ ngàng, dù sao tối hôm qua hai người còn thảo luận chuyện này thật lâu, không ngờ vừa dậy đã nghe được tin tốt thế này. Chỉ cần Lê Miên bằng lòng điều trị, vậy mắt bà chắc chắn còn có thể cứu chữa, nhất định còn có thể một lần nữa mở ra nhìn thấy thế giới tốt đẹp này.
 
Chu Thịnh an ủi cô một hồi: "Đừng kích động, anh xong việc sẽ qua nhà họ Lê, em đừng giục tài xế tăng tốc đấy."
 
Bắc Bắc vội vàng đáp: "Em biết em biết, nhưng vẫn có chút kích động, em nghĩ phải nói với anh một câu."
 
Chu Thịnh hiểu ra: "Ừ anh biết rồi, lát nữa anh qua đó tìm em. Em đi trước đi, nếu thấy tình huống bà ấy có gì khác thì phải cẩn thận đấy.."
 
"Em biết rồi."
 
Cúp điện thoại rồi, nội tâm  Bắc Bắc vẫn kích động không kìm được.
 
Cô nhìn cảnh vật xẹt qua ngoài cửa sổ, nhìn mặt trời chói chang bên ngoài, thật sự cảm thấy hôm nay đúng là ngày đẹp, ngay cả mặt trời cũng thấy đẹp.
 
Tâm trạng tốt nên xem gì Bắc Bắc cũng thấy đẹp mắt.
 
Cô cũng không thúc giục tài xế lái nhanh hơn, vẫn giống như thường ngày, chẳng qua lòng nôn nao hơn một chút, nhưng thật đáng mừng, hôm nay thậm chí còn không bị kẹt xe, cô đến nhà họ Lê vô cùng thuận lợi.
 
Bắc Bắc vừa xuống xe liền thấy người đứng ở cổng chờ mình: "Chị Mẫn."
 
Lê Mẫn thấy Bắc Bắc cũng khá kích động: "Bắc Bắc cuối cùng em đã đến rồi."

 
Bắc Bắc cong môi, nói: "Họ đâu rồi? Đâu rồi?"
 
"Đằng sau ấy, bác sĩ đến rồi."
 
Bắc Bắc nhíu mày, vô cùng kinh ngạc: "Vào chưa ạ?"
 
Lê Mẫn nhìn Bắc Bắc gật đầu: "Đúng, vào hết rồi. Giờ bắt đầu chữa trị, Miên Miên không phản kháng lại nữa."
 
Nghe vậy, Bắc Bắc khiếp sợ không chỉ một chút, cô nhìn Lê Mẫn, hỏi vì quá lạ lùng: "Thật vậy ư? Vì sao chứ?" Theo lẽ thường, cô cảm thấy Lê Miên sẽ kháng cự một chút, tuy đã đồng ý, nhưng có thể chỉ chấp nhận trong thời gian ngắn mà thôi.
 
Lê Mẫn lắc đầu: "Chị cũng không rõ nguyên do, tóm lại hôm nay Miên Miên ngoan lắm, không kháng cự việc bác sĩ đi vào kiểm tra nữa."
 
Bắc Bắc ừ một tiếng: "Là thế à."
 
Lê Mẫn nghĩ nghĩ nói: "Chị nghĩ là do khúc mắc của con bé được mở ra, em ấy vẫn luôn muốn nhìn thấy em. Không phải hôm qua em tới thăm em ấy à, sau đó hình như Tần Tuấn đã nói gì với con bé ấy, lâu lắm. Lúc chị đi đưa cơm, hai người đều ngồi trong phòng khách, không khí là lạ."
 
Bắc Bắc bật cười, "Lạ thật ạ?"
 
"Thật mà." Lê Mẫn cười cười: "Sau đó chỉ hỏi thử thì Tần Tuấn nói đang nói về chuyện mắt với con bé."
 
Bắc Bắc gật gật đầu, bước nhanh ra sau nhà: "Chúng ta đi xem tình huống trước đi, hy vọng lần này nhanh chóng tốt lên."
 
"Yên tâm đi."
 
"Dạ."
 
"Con bé muốn thấy em, em là người con bé muốn nhìn thấy nhất."
 
Bắc Bắc cười mỉm: "Cho dù có phải hay không, em đều hi vọng mắt cô được chữa lành, có thể lại nhìn thấy mọi người."
 
Lê Mẫn cười gật đầu: "Sẽ là như thế."
 
Bà đã chịu nhiều đau khổ như thế, ông trời sẽ dành cơ hội để bà có thể nhìn lại thế giới này.
 
Chúng ta hãy luôn tin rằng: ở hiền ắt gặp lành.
 

 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.