Ánh sáng mặt trời bên ngoài cửa sổ thật chói mắt, khi Bắc Bắc nghe được câu này, không do dự cúp điện thoại.
Tiểu Ngư kinh ngạc nhìn cô: "Có chuyện gì sao?"
Bắc Bắc suy tư vài giây, liền nói xin lỗi với cô ấy: "Tiểu Ngư, nhà tớ có chút việc, tớ phải đi trước đây."
Tiểu Ngư chớp chớp mắt nhìn cô: "Vậy cậu đi đi, tớ cũng không mua gì nữa, tụi mình cùng nhau về."
Nghe vậy, Bắc Bắc vội vàng nói: "Được thôi."
Hai người nói rồi liền rời đi, hình như Bắc Bắc tương đối gấp gáp, Tiểu Ngư nhìn thấy hành động của cô, có chút nghi ngờ: "Bắc Bắc, nhà cậu có chuyện gì sao, nhìn cậu có vẻ rất vội?"
Bắc Bắc nghe vậy, nhỏ giọng a một tiếng, rũ mắt nói: "Tiểu Ngư, lần sau tớ sẽ nói rõ ràng với cậu."
Tiểu Ngư thấy cô nói như vậy, cũng không cưỡng ép: "Được rồi, cậu không sao là được, nói hay không nói cũng không quan trọng."
Bắc Bắc cong cong môi, liếc mắt nhìn cô, "Cảm ơn cậu."
Cô không nghĩ sẽ nói dối Tiểu Ngư, nhưng hiện tại cô nói chuyện về Chu Thịnh, thật sự cũng có một chút khó khăn.
Tiểu Ngư bật cười, nhìn biểu cảm nghiêm túc của cô, có cảm giác nói không thành lời.
"Được rồi, chúng ta là bạn bè, nói cảm ơn làm gì, cậu trở về chú ý an toàn."
"Ừ, cậu cũng vậy."
Xe taxi hai người gọi đều lần lượt đến, Tiểu Ngư cười nói: "Đến nhà thì nhắn tin cho tớ biết."
"Được."
Bắc Bắc lên xe, bởi vì là cuối tuần, nên có chút kẹt xe, Bắc Bắc hơi sốt ruột, cô không biết rõ tình cảm hiện tại của mình, cô chỉ biết cô rất nhớ Chu Thịnh, muốn được gặp anh, muốn nhanh chóng về nhà.
Tài xế như nhìn ra Bắc Bắc có chuyện gấp, cười nói với cô: "Cô gái nhỏ đang có việc gấp sao?"
Bắc Bắc nhấp môi, đáp: "Dạ."
Đi gặp chồng, xem như là việc gấp đi.
Chú tài xế cười cười, trấn an cảm xúc của cô: "Đừng gấp, chỗ này kẹt xe là bình thường, một chút nữa là đến."
Bắc Bắc nhìn phía trước mắt, xe xếp thành một hàng dài, nhìn không thấy điểm cuối.
Cô nhíu nhíu mày, ừ một tiếng: "Phía trước làm sao vậy ạ."
"Nghe nói là có tai nạn xe, bằng không cũng sẽ không kẹt xe như vậy."
Nghe vậy, Bắc Bắc gật gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu: "Thì ra là vậy."
Chú tài xế quay đầu lại, nhìn cô cười: "Đúng vậy, cho nên người trẻ tuổi dù có việc gấp cũng không thể lái xe quá tốc độ, biết không?"
Bắc Bắc cười, gật đầu nói, "Vâng, cháu biết rồi ạ."
Cùng chú tài xế nói chuyện một lúc, cũng làm cô giảm bớt một chút khẩn trương.
Một lúc sau, xe có thể chạy bình thường.
Bắc Bắc nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, không tiếng động cong môi, không biết Chu Thịnh, lúc thấy cô sẽ có phản ứng gì.
Hai mươi phút sau.
Bắc Bắc xuống xe ở tiểu khu, tính tiền, liền vội vội vàng vàng chạy vào trong, bảo vệ đối với cô đã quen thuộc, chuẩn bị cất tiếng chào hỏi cô, Bắc Bắc đã nhanh chạy lướt qua, chỉ lưu lại bóng lưng.
*
Tầng cao nhất, sau khi Bắc Bắc ra khỏi thang máy, liền lâm vào một trận khủng hoảng.
Cô tự hỏi, lúc thấy Chu Thịnh không biết nên nói gì đầu tiên.
Nên nói hoan nghênh đã về nhà, hay là hỏi đã ăn cơm trưa, không thì nên nói có nhớ cô hay không? Bắc Bắc lắc lắc đầu, đối với những suy nghĩ của mình, cảm thấy không nói nên lời.
Cô đứng trước cửa tự hỏi, đột nhiên, cửa bị người ở bên trong mở ra, Bắc Bắc ngẩn người, chưa kịp phản ứng đã bị người ôm vào trong nhà.
Cửa một lần nữa bị đóng lại, Bắc Bắc có chút kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mắt, chưa kịp mở miệng nói chuyện, Chu Thịnh liền cúi xuống hôn cô.
Tay anh cầm cằm Bắc Bắc, giữ chặt đầu cô, làm cô không có cách nào nhúc nhích.
Bắc Bắc bị anh hôn có chút không thở nổi, nhưng Chu Thịnh hoàn toàn không có ý định buông cô ra. Ngược lại ở trên môi cô ra sức hôn.
Từng chút từng chút một, đem toàn bộ son môi của cô mút sạch.
Môi của anh dừng trên môi mềm mại của cô, trằn trọc lưu luyến, không muốn rời đi.
"Chu Thịnh."
Âm thanh mỏng manh của Bắc Bắc khẽ gọi tên anh, Chu Thịnh một tay ôm lấy hông cô chậm rãi nắm chặt, cơ bản có suy nghĩ khác, nhưng một chút liền ngừng lại.
Chu Thịnh khẽ cắn môi cô, ở bên tai Bắc Bắc khẽ nói: "Bắc Bắc."
"A?"
"Nhớ anh không?"
Bắc Bắc sửng sốt, chớp chớp mắt, không ngẩng đầu nhìn anh.
"Ừ."
Chu Thịnh nhìn phản ứng của cô, cười ra tiếng, khẽ rời môi cô, di chuyển lên vành tai ửng đỏ của cô, cắn nhẹ một cái, nghe Bắc Bắc la đau, Chu Thịnh cười hỏi: "Ừ là có ý gì? Hả?"
Giọng nói gợi cảm, vô cùng câu dẫn người.
Mà Bắc Bắc, lúc nãy bị Chu Thịnh hôn đầu óc có chút không tỉnh táo, nghe được giọng nói gợi cảm của anh, ngây ngốc đáp: "Nhớ, nhớ anh."
Nghe được đáp án mình muốn, vẻ mặt hiện tại của Chu Thịnh giống như một con mèo nhỏ trộm được cá, vô cùng thỏa mãn.
Anh duỗi tay, xoa xoa tóc Bắc Bắc, ôn nhu nói: "Ngoan."
Bắc Bắc: "....."
Cặp vợ chồng mới cưới đã lâu không gặp, dính nhau một hồi mới chậm rãi buông nhau ra.
Bắc Bắc ngồi trên sô pha, rũ mắt nhìn tay mình bị Chu Thịnh cầm, một lớn một nhỏ ở cạnh nhau, tay cô toàn bộ bị Chu Thịnh nắm lấy.
Đang nhìn, Bắc Bắc đột nhiên nhớ tới một chuyện, cô nhìn về phía Chu Thịnh, nhịn không được hỏi: "Không phải anh nói đêm nay mới về nhà sao, như thế nào giữa trưa đã trở lại?"
Nghe vậy, Chu Thịnh nhướng mày nhìn cô: "Máy bay thay đổi."
"A? Vì sao?"
Chu Thịnh bật cười, nhìn chằm chằm Bắc Bắc, cong cong khóe môi nói: "Gấp không chờ được, cho nên liền đổi."
Bắc Bắc nhìn anh, mặt khẽ đỏ, gật gật đầu nói: "Như vậy sao."
Chu Thịnh ừ một tiếng, hỏi cô: "Có phải anh như vậy rất ngoan, có được khen thưởng gì không?"
Bắc Bắc: "??? Khen thưởng?"
Chu Thịnh cười: "Ừ?"
Đối diện với đôi mắt đầy ý cười của Chu Thịnh, Bắc Bắc đột nhiên cảm thấy thời tiết đầu mùa xuân này có chút nóng.
Bắc Bắc nhấp môi nhìn anh: "Anh đã ăn cơm chưa?"
"Chưa."
Nghe vậy, mắt Bắc Bắc sáng lên, vội vàng nói: "Vậy em nấu cơm cho anh ăn nhé?"
"Cái này coi như là khen thưởng?"
Chu Thịnh: "Được."
Nhìn bộ dạng hứng thú của Bắc Bắc, cho dù anh không muốn phần thưởng này, cũng không có cách nào từ chối.