Thân phận của Bắc Bắc thực ra không phải là bí mật ở Đồng gia.
Trừ Bắc Bắc ra, hẳn là những người khác đều biết.
Bắc Bắc chỉ biết chuyện này trước ngày cô cắt cổ tay tự sát.
Cô là con gái Đồng gia, nhưng không phải do mẹ Đồng sinh ra, và là chị em cùng cha khác mẹ với những người kia. Rất nhiều chuyện, Bắc Bắc không rõ lắm, cô chỉ nhớ ngày đó ở thư phòng nghe được cuộc nói chuyện kia.
Mẹ Đồng trách móc ba Đồng: Nó không là con ruột của tôi, tại sao tôi lại phải đối xử tốt với nó.
Lúc đó Bắc Bắc chịu không được kích thích lớn như vậy, suy nghĩ một chút cũng cảm thấy bình thường, Bắc Bắc ở Đồng gia, chưa bao giờ được đối xử đàng hoàng, từ khi cô có ký ức đến nay, bất kể là mẹ Đồng hay ba người chị kia, đối với cô nếu có thể bỏ qua liền bỏ qua, còn về ba Đồng, lại càng không nhiều lời. Công việc vô cùng bận rộn, Bắc Bắc không hay nhìn thấy ông ta.
Mọi chuyện trong nhà đều do mẹ Đồng phụ trách. Ngay cả khi cô muốn tìm ai đó để khóc lóc kể lể, cũng không tìm được ai.
Người duy nhất quan tâm đến cô là dì giúp việc trong nhà.
Nghĩ về những điều này, không biết tại sao Bắc Bắc lại cảm thấy hơi buồn, cô nghĩ lý do mà nguyên thân tự sát, ngoài việc bị bắt kết hôn với một người mà mình không thích, thậm chí chưa gặp người đó ở ngoài bao giờ, thì nguyên nhân lớn nhất, có thể là cô ấy biết được thân thế của mình.
Nghe được tin tức đó, "Bắc Bắc" yên lặng không tiếng động rời đi, quay lại phòng của mình.
Ngày hôm sau liền tự sát.
Sau khi Bắc Bắc nói với Chu Thịnh xong, anh trầm mặc thật lâu, đưa tay ra xoa xoa tóc cô, đem người ôm vào trong lòng, thấp giọng nói: "Bây giờ có hối hận không?"
Nghe vậy, Bắc Bắc giật mình ngây ra một lúc, lắc đầu: "Không."
Không có gì phải hối hận, ngược lại cô cảm thấy may mắn khi rời khỏi Đồng gia.
"Không hối hận." Bắc Bắc thấp giọng nói: "Chu Thịnh, em cảm ơn anh rất nhiều."
Bất kể là Bắc Bắc hiện tại hay Bắc Bắc lúc trước, có lẽ bọn họ rất biết ơn Chu Thịnh đã cho bọn cô cuộc sống như bây giờ, tuy cô không biết tại sao Chu Thịnh lại yêu cầu cô kết hôn với anh, nhưng bây giờ không thể nói, quyết định này vô cùng chính xác.
Chu Thịnh bật cười, cúi đầu nhìn cô: "Ngốc, cảm ơn anh cái gì, lúc trước anh còn khiến em phải tự sát." Nói rồi, Chu Thịnh đưa tay ra xem cổ tay Bắc Bắc, dấu vết rất nhạt, nhưng nó vẫn tồn tại ở đó.
Ngón tay Chu Thịnh nhẹ xoa, vết chai ở bàn tay chạm vào, có chút ngứa ngáy.
"Còn đau không?"
Bắc Bắc lắc đầu, "Không đau." Ở cổ tay đã không còn cảm giác gì.
Chu Thịnh thấp giọng ừ một tiếng, dịu dàng nói: "Bất kể về sau có chuyện gì, cũng không cho phép em làm những chuyện ngu ngốc này."
Bắc Bắc bật cười, cong môi nói: "Em biết rồi." Cô sẽ không làm hại bản thân mình nữa, hiện tại mạng sống đối với Bắc Bắc vô cùng quan trọng.
Bắc Bắc ngước mắt, nhìn Chu Thịnh: "Anh không hỏi em có biết mẹ ruột của mình là ai sao?"
Chu Thịnh ừ một tiếng: "Em không biết."
Bắc Bắc sửng sốt, cười khổ: "Đúng vậy." Cô không biết, hôm đó sao dám nghe nhiều, lúc sau Bắc Bắc liền về phòng, đến chuyện mẹ của mình là ai, cô hoàn toàn không dám hỏi, thậm chí cô cũng không dám cho những người ở Đồng gia biết, bản thân cùng mọi người không giống nhau.
Chu Thịnh hôn lên khóe môi của cô, an ủi: "Cho dù bố mẹ em là ai, em chỉ cần nhớ kỹ em là vợ của anh."
Nghe vậy, Bắc Bắc bật cười, mắt cong cong nhìn anh: "Anh không lo lắng người nhà anh sẽ biết sao?"
Chu Thịnh hừ một tiếng: "Bọn họ không thèm để ý chuyện này."
Bắc Bắc nghiêng đầu suy nghĩ, giống như vậy thật, Chu gia đối với chuyện này, quả thật không quan tâm lắm, tuy chỉ ở chung một thời gian ngắn, nhưng Bắc Bắc rất ấn tượng với mọi người ở Chu gia, so với Đồng gia thì tốt hơn nhiều.
Hai người nán lại bên đường lúc lâu, về nhà đã quá giờ ăn.
Bắc Bắc đói không chịu được, Chu Thịnh nhìn cô bất đắc dĩ, vội vàng gọi cơm hộp về nhà, lúc sau ăn xong, Bắc Bắc mới cảm thấy bản thân được sống lại.
"Chu Thịnh."
"Hử?"
"Buổi tối không đi."
Chu Thịnh nhướng mày, kinh ngạc nhìn cô: "Em chắc không, không phải nói muốn gặp bạn bè của anh sao?"
Bắc Bắc suy nghĩ một lúc, dạ một tiếng: "Để lần sau đi, dù sao vẫn còn có cơ hội."
"Muốn ở nhà nghỉ ngơi?"
"Dạ."
Chu Thịnh đối với chuyện này không có ý kiến, "Cũng được, chờ em nghỉ ngơi tốt, chúng ta lại đi ra ngoài chơi."
Bắc Bắc bật cười, cong cong mắt nhìn anh: "Ngày mai anh vẫn nên đến công ty đi làm."
Chu Thịnh: "......"
Buổi chiều, hai người đúng là ở nhà nghỉ ngơi, chuyện gì cũng không làm, cực kì lười biếng.
Sau khi ngủ trưa xong, dậy xem phim điện ảnh, Bắc Bắc cảm thấy vô cùng hài lòng.
Buổi tối, Bắc Bắc xuống bếp, đã lâu rồi Chu Thịnh chưa ăn cơm nhà, lúc hai người ăn xong, Chu Thịnh đi đến thư phòng làm việc, còn Bắc Bắc nằm trên sô pha nói chuyện phiếm cùng Triệu Manh Manh.
*
Hai người nói đủ thứ trên trời từ đông sang tây, cuối cùng Bắc Bắc cũng không biết đang nói chuyện ở đâu.
Cô rất thích nói chuyện với Manh Manh, cô ấy nói rất nhiều, hơn nữa còn biết pha trò. Cuối cùng, hai người mới nói đến việc chính.
Bây giờ cô chưa nói cho Manh Manh, bởi vì Bắc Bắc hoàn toàn không biết khi nào công ty của Chu Thịnh được thành lập, cũng không biết khi nào cô mới có thể ký hợp đồng.
Cho nên bây giờ tốt hơn hết là giữ bí mật.
Bắ Bắc đang suy nghĩ, thì thấy Chu Thịnh cầm một cái ly từ thư phòng đi ra.
"Muốn uống nước sao?"
"Cà phê."
Bắc Bắc hưng phấn ngồi dậy, bay nhanh đến cầm lấy ly của Chu Thịnh, cười tủm tỉm nói: "Để em pha cho anh." Kiếp trước Bắc Bắc pha cà phê rất ngon, nên cô vô cùng tự tin.
Chu Thịnh bật cười, cong môi: "Được."
Hai người đi đến phòng bếp, Bắc Bắc vừa pha cà phê vừa hỏi: "Có phải dạo này anh rất bận không?"
Bắc Bắc mơ hồ trả lời: "Ù, chính là không chịu nổi." Chu Thịnh dính người như vậy, đừng nói là Bắc Bắc, nếu người khác thấy được, cũng sẽ cảm thấy chính mình xuất hiện ảo giác.
"Đúng rồi, lúc nãy em nói chuyện với Manh Manh."
"Nói chuyện gì?"
"Cô ấy hỏi em có ý tưởng gì về việc ký hợp đồng với công ty nào không."
Nghe vậy, Chu Thịnh thấp giọng ừ: "Từ chối cô ấy, ngày mai anh mang em đến công ty."
"Hả?" Bắc Bắc ngạc nhiên nhìn anh, chớp mắt hỏi: "Có ý gì?"
Chu Thịnh nhìn cô, im lặng một hồi hỏi: "Em thật sự không chú ý đến tin tức của anh!!" Lời này nói ra có chút tủi thân.
Bắc Bắc ngẩn người, không rõ lời nói của Chu Thịnh có ý gì.
"Cái gì?"
Chu Thịnh bất đắc dĩ nhìn Bắc Bắc, đối với chuyện vợ không quan tâm đến công việc của mình, cảm thấy thất bại.
"Thành lập công ty điện ảnh."
Hai mắt Bắc Bắc sáng lên, vô cùng kinh ngạc: "Nhanh như vậy sao?" Lúc trước không phải Chu Thịnh nói là đang ở trạng thái chuẩn bị sao?!!
Đối diện tầm mắt của Bắc Bắc, Chũ Thịnh khẽ cười gật đầu: "Ừ, vì em không giống như những người khác, phải nhanh chân." Thời gian Bắc Bắc không ở nhà, tan tầm Chu Thịnh không có việc gì làm, mỗi ngày đều ở văn phòng tăng ca, nên các kế hoạch thành lập công ty điện ảnh đều được Chu Thịnh chuẩn bị thực hiện.
Hai ngày trước khi Bắc Bắc về nhà, đã cắt băng khánh thành.
Bắc Bắc chỉ biết chuyện hot search của Chu Thịnh, nhưng mà không biết việc này, từ lúc xem xong tin tức kia, Bắc Bắc hoàn toàn tách rời điện thoại, không xem tin tức, mỗi ngày nghiêm túc đóng phim.
Đúng lúc mấy ngày nay Triệu Manh Manh xin nghỉ, nên tin tức quan trọng đó, cô cũng không biết.
Cô nhìn Chu Thịnh, miệng mở lớn không thể khép lại được: "Thật sao?"
Chu Thịnh bật cười, lấy điện thoại ra cho cô xem lễ ngày khai mạc, và hoạt động cắt băng khánh thành.
Bắc Bắc cụp mắt nhìn điện thoại, Chu Thịnh một thân tây trang màu đen, xuất hiện trong màn ảnh, cũng có mấy người đã gặp qua, nhưng cô không nhớ tên.
Nhìn một lúc, Bắc Bắc mới hỏi: "Vậy có ký với những nghệ sĩ khác không?"
"Không có."
Bắc Bắc có chút tò mò: "Vì sao không ký?"
Chu Thịnh giải thích cho cô: "Còn đang cân nhắc, muốn ký với người mới."
Nghe vậy, hai mắt Bắc Bắc sáng lên, có chút kinh ngạc: "Toàn bộ đều là người mới, không có khả năng nha?"
"Ừ, sẽ không, chẳng qua em sẽ là người đầu tiên."
"A?"
Chu Thịnh cười, nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Bắc Bắc thấp giọng bổ sung: "Công ty vì em mà thành lập, đương nhiên phải ký với em đầu tiên." Anh dừng một chút, mỉm cười nói tiếp: "Đúng như tên của công ty không phải sao?"
Bắc Bắc sửng sốt, vừa nãy cô không có chú ý đến tên của công ty là gì, lúc cúi xuống xem, cả người đều giật mình đến thất thần.
Chu Thịnh sao có thể..... Lấy một cái tên như vậy??