Bắc Bắc đã dậy từ sớm và nói Trần Tĩnh đến trường học đón mình, cô vừa chuẩn bị xong xuôi thì Trần Tĩnh đã gọi đến.
Bắc Bắc nói với chị ấy vài câu, rồi vội vàng đi xuống.
Hôm qua Bắc Bắc đã xin phép với giảng viên, nói là muốn đi thử vai, giảng viên của khoa diễn xuất đối với chuyện nghỉ học của học sinh cũng không quá nghiêm khắc, thực tế nếu muốn xin nghỉ, giảng viên sẽ đồng ý. Chỉ cần có lý do chính đáng, mọi chuyện đều dễ dàng.
Bắc Bắc xin nghỉ một ngày, thời gian thử vai buổi sáng vào lúc 10 giờ. Từ trường học đi qua đó, chắc mất hơn một giờ đi xe.
Vừa lên xe, Trần Tĩnh mỉm cười với cô: "Tâm trạng hôm nay không tệ."
Bắc Bắc nhướng mày, cong cong môi nói: "Hôm nay em trang điểm nhẹ, lớp trang điểm như thế nào?"
Nghe vậy, Trần Tĩnh nghiêm túc nhìn cô, bản thân Trần Tĩnh là một người đại diện, kịch bản là do cô đem qua cho Bắc Bắc nên tất nhiên đã xem qua trước nội dung, lúc này thấy lớp trang điểm và kiểu tóc của Bắc Bắc, đôi mắt Trần Tĩnh sáng lên, có chút ngạc nhiên: "Em dựa vào kịch bản mà tạo hình sao?"
"Đúng ạ." Bắc Bắc bật cười, cô mỉm cười nói: "Như vậy chắc sẽ tiếp cận dễ hơn."
Trần Tĩnh hài lòng gật đầu, khen ngợi cô: "Rất tốt, chị mới nhìn em, cảm thấy rất quen thuộc, cho nên chị thấy tinh thần hôm nay của em rất tốt." Trong kịch bản nữ chính là một nữ sinh tràn đầy sức sống, tính cách hoạt bát vui vẻ, là kiểu người khiến mọi người yêu thích.
Bắc Bắc cười khẽ, hôm nay cô trang điểm tốn không ít sức lực, hơn nữa nhìn qua giống như không trang điểm, nhưng lại rất có tinh thần.
Cô ngồi nghiên cứu kịch bản, đối với nhân vật nữ chính trong phim cô đã xem rất nhiều lần.
"Em cảm thấy mọi chuyện sẽ ổn thôi."
"Tất nhiên rồi." Trần Tĩnh nhìn cô với ánh mắt khác, tuy lúc đầu có xem qua kỹ thuật diễn của Bắc Bắc, quả thật không tệ, nhưng đối với một người đại diện như Trần Tĩnh, người đã thấy rất nhiều diễn viên, tất cả đều không tệ, nhưng không ngờ Bắc Bắc lại thông minh như thế, có thể nghĩ đến vấn đề trang điểm khi đến buổi thử vai.
Trang điểm như vậy, ít nhất ánh mắt đầu tiên cũng khiến đạo diễn và nhà sản xuất ấn tượng.
Hai người trên nói chuyện một lúc, Bắc Bắc nghỉ ngơi được hai mươi phút, cuối cùng cũng đến nơi thử vai.
Đi vào bên trong thì có nhân viên công tác dẫn Bắc Bắc và Trần Tĩnh lên lầu ba, địa điểm thử vai là ở đây, lúc Bắc Bắc đến, bên trong đại sảnh có không ít người đã ngồi đó, đều trang điểm rất là đẹp.
Cầm số của mình xong, Bắc Bắc tùy ý ngồi xuống một chỗ trong góc, Trần Tĩnh nói cho cô nghe những diễn viên đó là ai ai ai.
"Thấy được không?"
"Cái gì ạ?"
"Bên kia, bọn em cùng trường, diễn được một bộ phim truyền hình."
Bắc Bắc chớp mắt: "Sau đó thì sao?"
Trần Tĩnh cười nhạo, thấp giọng nói: "Em có biết điểm xếp hạng của bộ phim đó là bao nhiêu không? Là ba điểm?"
Bắc Bắc: "..... Vậy Trần Lam thì sao?" Cô có chút quan tâm vị học tỷ cạnh tranh vai này với mình.
"Trần Lam à."
"Phải."
Trần Tĩnh cười khẽ, hất hất cằm: "Em xem bên kia, tới rồi."
Bắc Bắc theo ánh mắt nhìn qua, Trần Lam mặc một chiếc váy dài đi qua bên này, rất có khí thế, đi bên cạnh là trợ lý và người đại diện, trên mặt đều tươi cười, Bắc Bắc nghĩ thầm trong lòng, không hổ danh là đàn chị, rất có khí thế.
Cơ bản Bắc Bắc chỉ đứng nhìn từ xa, không giống như mấy diễn viễn khác đi đến chào hỏi, cho đến khi.... Trần Lam gọi tên cô.
"Bắc Bắc phải không?" Trần Lam cười rất dịu dàng, nhướng mày cười nhạt nhìn Bắc Bắc.
Bắc Bắc ngẩn người, trong nháy mắt không kịp phản ứng lại, vẫn là Trần Tĩnh đụng cánh tay cô, cô mới phục hồi lại tinh thần, gật đầu trả lời: "Xin chào, đàn chị Trần Lam."
Trần Lam cười, gật đầu: "Tôi biết là không có nhìn nhầm, em gọi là Bắc Bắc đúng không?"
"Đúng vậy, Đồng Bắc Bắc."
Nghe vậy, Trần Lam giới thiệu với mấy diễn viên bên cạnh: "Người này là đàn em ở trường tôi, học kì này mới chuyển qua khoa diễn xuất, nhưng không nghĩ tới có thể gặp em ấy ở đây, giới thiệu cho mọi người biết, em ấy là Bắc Bắc, hiện tại Bắc Bắc chính là học sinh nổi tiếng ở trường của tôi."
Bắc Bắc: "................"
Mấy diễn viên khác: "Vậy sao, tại sao lại nổi tiếng."
Trần Lam nhìn Bắc Bắc cười: "Ở trường học mỗi ngày Bắc Bắc đều được các giảng viên khen ngợi, nghe nói là chuyển ngành qua, nhưng kỹ thuật diễn so với những người khác tốt hơn rất nhiều."
Bắc Bắc tiếp tục: "......"
Tại sao cô không biết là được giảng viên khen mỗi ngày.
Nghĩ rồi, Bắc Bắc nhìn Trần Lam, đối diện với những ánh mắt tò mò của mọi người, mỉm cười nói: "Không có đâu, đàn chị Trần Lam mới là học sinh ưu tú, tôi chỉ tới đây xem náo nhiệt thôi."
Bắc Bắc cười: "Huống hồ trong trường có rất nhiều chuyện đều được xuyên tạc."
Các diễn viên khác cũng tỏ vẻ đồng ý.
Rất nhiều chuyện đều là tin đồn, đôi khi truyền đến miệng gười khác lại thành những câu chuyện khác nhau.
Cũng may mấy người kia đều chú ý đến Trần Lam, không có dừng lại lâu trên người Bắc Bắc.
Người đi rồi, Trần Tĩnh liền hỏi: "Trần Lam có ý gì vậy?"
Bắc Bắc nhướng mày, cong môi cười: "Không biết."
Cô không biết Trần Lam có ý gì, chỉ cảm thấy đàn chị mà Lý Mai khen, không "tốt" như lời đồn.
*
Ngồi bên ngoài hơn mười phút, đạo diễn và các nhà sản xuất cuối cùng cũng đến.
Bắc Bắc và đám người cầm bảng số đi vào, mỗi đợt năm người, đến đây thử vai có khoảng mười lăm người, tổng cộng chia thành ba đợt.
Bắc Bắc "thật may mắn", cô cầm bảng số trong tay, là nhóm thứ hai, đúng lúc Trần Lam cũng trong nhóm này.
Đúng là duyên phận, Bắc Bắc trong lòng không ngừng bi ai hai giây, mới nở nụ cười đi vào.
Bên trong có năm người, bốn nam một nữ.
Hai đạo diễn, một nhà sản xuất, nam chính và biên kịch.
Bắc Bắc theo thứ tự nhìn qua, đang nhìn đến nam chính, nháy mắt giật mình, thì ra là người quen.
Cô cúi đầu cười, Lưu đạo, cũng chính là đạo diễn của bộ phim thanh xuân vườn trường này, đang quan sát năm người, nhìn đến Trần Lam, không có gì bất ngờ đôi mắt sáng lên, lúc sau liền bình thường trở lại, cho đến khi nhìn thấy Bắc Bắc, dừng vài giây, mới hỏi: "Mấy người ai bắt đầu trước?"
Các diễn viễn còn lại đều ngượng ngùng xoắn xít, Bắc Bắc còn chưa nói, Trần Lam đã lên tiếng: "Lưu đạo, để tôi trước."
Lưu đạo vui vẻ cười, gật đầu: "Được, vậy Trần Lam bắt đầu trước đi, cho mọi người xem."
"Cô diễn cảnh này đi, là cảnh lần đầu tiên tỏ tình với nam chính."
Mặt Trần Lam cứng đờ, không nghĩ đạo diễn sẽ yêu cầu diễn cảnh này đầu tiên, nhưng lời đã nói ra Trần Lam cũng chỉ có thể mỉm cười trả lời: "Vâng, nhưng tôi có yêu cầu muốn diễn viên nam diễn với tôi."
Tống Tuấn Phong là người nhiệt tình, vừa nghe xong cũng không có nửa lời từ chối, sảng khoái đáp ứng: "Không thành vấn đề."
Cảnh đầu tiên bắt đầu, Trần Lam và Tống Tuấn Phong diễn, Bắc Bắc xem rất nghiêm túc, cô muốn xem những diễn viên khác xử lý cảnh này như thế nào.
Cảnh này Bắc Bắc đã luyện tập rất nhiều lần, nhưng vẫn không hài lòng.
Thời gian trôi qua rất nhanh, ba phút đã kết thúc, đạo diễn và nhà sản xuất rất hài lòng, chỉ có biên kịch là không nói lời nào.
Lưu Đạo nhìn Trần Lam, hơi mỉm cười nói: "Không tệ, tiếp theo là ai."
Theo thứ tự đi vào, Bắc Bắc diễn cuối cùng, chờ mọi người diễn xong, mới đến lượt Bắc Bắc.
Cô đi đến giữa phòng, lễ phép cúi chào, sau đó tự giới thiệu.
Lưu đạo nhìn tư liệu của Bắc Bắc, cuy nghĩ một lúc: "Cô đóng phim của Mã đạo phải không?"
"Vâng, chỉ là một nhân vật không quan trọng."
Lưu đạo còn chưa nói xong, Tống Tuấn Phong đã nói: "Lưu đạo, ông cũng không thể tin lời Bắc Bắc, cô ấy diễn vai kia, chính là tự Mã đạo lựa chọn diễn viên, các nhà đầu tư cũng không quản, theo như Lê Tiêu nói, Mã đạo vì muốn cô ấy diễn vai đó mà đã mời đến ba lần."
Bắc Bắc: "......."
Cố rất muốn nói với Tống Tuấn Phong, không cần đem cô thổi phồng như vậy. Lỡ như lát nữa kỹ thuật diễn xuất của cô có vấn đề, người mất mặt không phải là anh ta, mà là cô đây.
Đôi mắt Lưu đạo sáng ngời, nhìn Bắc Bắc ồ một tiếng: "Mới đóng một bộ phim thôi sao?"
"Đúng vậy."
Lưu đạo dừng một chút: "Những diễn viên khác đánh giá cô như thế nào?"
Bắc Bắc: "..........."
Tống Tuấn Phong tiếp tục đoạt lời của cô: "Lê Tiêu nói kỹ năng diễn không tệ, là một diễn viên giỏi."
Lưu đạo và phó đạo diễn nhìn thoáng qua không nói gì, mà biên kịch ngồi một bên từ đầu đến cuối chưa thấy mở miệng.
"Tôi muốn hỏi một chút, phần trang điểm hôm nay của cô, là cố ý như vậy sao?"
Bắc Bắc chắc chắn thừa nhận, "Đúng vậy, tôi đã xem kịch bản thấy nữ chính vẫn là một học sinh cao trung, khuôn mặt không trang điểm quá nhiều, còn tóc đuôi ngựa này là do trong kịch bản nói nam chính thích nữ chính, là do kiểu tóc này."
"Trong kịch bản?" Biên kịch giật mình một lúc, nhẹ nhàng cười: "Tôi không nhớ cái này có trong kịch bản."
Bắc Bắc cười: "Tôi đọc nguyên tác."
Cô biết tác giả với biên kịch đều là một người, lý do mà bộ phim truyền hình này đầy hứa hẹn, là do tác giả của bộ tiểu thuyết này đảm nhận vị trí biên kịch của bộ phim, như vậy làm cho khán giả an tâm không ít.
Biên kịch nhìn Bắc Bắc, có chút khen ngợi: "Không tệ, không có nhiều người đọc lại nguyên tác mà tôi đã viết mấy năm trước."
Bắc Bắc gật đầu: "Chắc vậy."
Lưu đạo gật gật đầu, nhìn về phía Bắc Bắc: "Cô diễn cảnh cùng nam chính chia tay đi."
Bắc Bắc gật đầu trả lời: "Được ạ."
Cô rất thích cảnh này, nếu là cảnh tỏ tình Bắc Bắc sẽ cảm thấy đắn đo, nhưng với cảnh này, cô rất tin tưởng bản thân mình.
Năm phút sau, Lưu đạo nhìn Bắc Bắc tươi cười gật đầu: "Không tệ không tệ."
Bắc Bắc nhận lấy khăn giấy mà nhân viên công tác đưa đến, lau nước mắt ở khóe mắt, gật đầu nói cảm ơn: "Cảm ơn."
Biên kịch nhìn Bắc Bắc, suy nghĩ vài giây: "Cô có thể nói lý do mà cô diễn như vậy được không?"
Nghe vậy, Bắc Bắc không chần chờ gật đầu.
Đối với nữ sinh lúc chia tay mà nói, không thể không đau khổ, tuy nữ chính tính tình vui vẻ hoạt bát, nhưng cố ấy cũng rất mong manh khi gặp những điều liên quan đến nam chính, thậm chí có thể dễ đánh mất chính mình.
Lúc chia tay, nữ chính cũng không làm ra loại hành động đập vỡ đồ đạc, điều cô cảm thấy đau khổ nhất đó là cô không tỏ ra buồn bã, cô vẫn tươi cười chào mọi người, nghiêm túc học tập, cho đến ban đêm, cô ấy mới chậm rãi giải phóng bản thân, ngồi khóc ở một góc, nghĩ về quá khứ nước mắt cứ như vậy rơi xuống.
Lúc Bắc Bắc diễn cảnh này, đem bản thân mình nhập vào, cho nên cảm xúc mới đến nhanh như vậy.
Sau khi nghe cô nói xong, biên kịch và đạo diễn cùng nhìn nhau, không hẹn mà gật đầu: "Không tồi, mọi người đều trở về chờ tin tức."
Bắc Bắc vừa đi ra, Trần Tĩnh đã đi đến: "Sao rồi?"
"Ra ngoài rồi nói."
"Được."
Hai người đi ra bên ngoài, vừa lên xe Trần Tĩnh liền hỏi: "Vừa rồi sắc mặt Trần Làm tại sao khó coi như vậy?"
Bắc Bắc nhếch môi, đem chuyện ở trong nói ra.
Sau khi TRần Tĩnh nghe xong, há to miệng nhìn Bắc Bắc, vẻ mặt kinh ngạc: "Cho nên vừa rồi em đã áp đảo cô ta?"
Bắc Bắc lắc đầu: "Không phải, nếu như em diễn cảnh kia, chắc chắn sẽ không tốt như vậy."
Trần Tĩnh hiểu rõ, vỗ vai cô an ủi: "Không có việc gì, đến lúc đó nghiên cứu thêm là tốt rồi."
"Vâng."
Hai người nói xong, rồi khởi động xe đưa Bắc Bắc về trường.
Vừa đến cổng trường, điện thoại của Bắc Bắc reo lên, vừa bắt máy một giọng nữ phát ra: "Xin chào, là Đồng Bắc Bắc phải không?"
Bắc Bắc ngẩn ra, vội vàng trả lời: "Xin hỏi là ai vậy ạ?"
Bên kia khẽ cười, nói: "Tôi là biên kịch lúc nãy Dụ Viên, xin hỏi khi nào cô có thời gian, chúng ta nói chuyện một chút?"