Trong nháy mắt, phòng khách bỗng yên tĩnh đến lạ thường.
Đồng Bắc Bắc nhìn mọi người xung quanh, khóe miệng cười có chút trào phúng. Trong đầu cô có không ít ký ức tước đây của "Đồng Bắc Bắc", nhưng thật ra cũng không đầy đủ lắm, ví dụ như quan hệ với mọi người trong nhà, bất kể là ai cũng có quan hệ không tốt lắm, chỉ có người giúp việc trong nhà là tốt hơn một chút.
Kể cả chị cả, chị hai, chị ba, chị tư, thậm chí là người mẹ của mình, quan hệ đều rất giống nhau, thậm chí có điểm xung khắc như nước với lửa, đây cũng là nguyên nhân cô không thích về nhà.
Mẹ Đồng một bên ai u một tiếng, một bên hòa giải, "Sao lại có chuyện đó được, chúng tôi đều mong Bắc Bắc có thể trở về." Bà vừa nói vừa nhìn về phía Chu Thịnh, "Chu tổng qua bên này ngồi đi."
Đồng Bắc Bắc nhìn vẻ mặt nhịn nọt của mẹ Đồng, không khỏi cười nhạo một tiếng.
Chu Thịnh cong môi, quay đầu nhìn cô, "Không phải muốn về lấy đồ sao, đi lấy đi, rồi về."
"Được."
Lúc này mẹ Đồng mới nhớ đến Đồng Bắc Bắc, hỏi cô, "Bắc Bắc về là muốn lấy đồ sao?"
Đồng Bắc Bắc nhìn thẳng mẹ Đồng, lạnh nhạt đáp, "Đúng vậy,"
"Vậy đi đi, đồ của con đều ở trong phòng."
"Ừ." Đồng Bắc Bắc xoay người, trực tiếp chạy lên lầu, đi đến phòng của mình, Đồng Bắc Bắc bất đắc dĩ xoa xoa ấn đường. Cho dù nguyên thân quan hệ với người nhà không tốt, nhưng cô cũng không nghĩ đến, lại kém như vậy.
Chính mình về nhà của mình mà cũng bị chị mình châm chọc, như vậy là quá đủ.
Cô nhìn xung quanh một vòng trong phòng, mở tủ quần áo lấy đồ, khi cô mở ra, Đồng Bắc Bắc bị quần áo bên trong kích thích, trước mặt cô là những bộ quần áo lộn xộn.
Váy hai dây, quần màu xanh da trời, còn có áo trễ vai màu đỏ, các loại áo bông cho mùa đông, màu sắc thảm họa đến không nỡ nhìn. Nhíu nhíu mày, Đồng Bắc Bắc chật vật với một số quần áo có màu sắc rực rỡ, chọn ra những kiểu dáng đơn giản, màu sắc bình thường, đem gấp vào trong vali.
Chọn nửa ngày, cũng không chọn ra cái gì. Cô thở dài, chuẩn bị đóng cửa tủ lại, liền nghe được tiếng bước chân bên ngoài, vừa lúc giọng của Chu Thịnh truyền đến.
"Tôi vào được không?"
Đồng Bắc Bắc trong lòng phỉ nhổ, trả lời, "Vào đi."
Chu Thịnh đẩy cửa tiến vào, nhướng mày khi thấy vali của cô nằm trên mặt đất, "Chưa chọn xong?"
Đồng Bắc Bắc vẻ mặt tuyệt vọng, "Đúng vậy, chả chọn được gì."
Nghe vậy, Chu Thịnh duỗi tay mở tủ quần áo của cô ra, khi thấy những bộ đồ bên trong, không khỏi nhíu mày, vẻ mặt ghét bỏ rất rõ ràng."
Chu Thịnh nhẫn nhịn, cuối cùng không nhịn được giễu cợt cô, "Trình độ chọn quần áo của cô đây sao."
Đồng Bắc Bắc nhìn anh, gật đầu, "Đúng vậy." Cô dừng một chút, nói thêm một câu, "Nếu anh không thích, có thể bỏ đi."
Hai tay Chu Thịnh đút vào túi quần, vẻ mặt có chút ghét bỏ dựa vào bên cạnh tủ quần áo, "Đi thôi, nơi này cũng không có gì tốt để lấy."
"Ừ."
Đồng Bắc bắc cúi đầu đem vali kéo lên, chuẩn bị đi ra ngoài, tay chưa đụng vào tay cầm vali, liền bị một bàn tay to giành trước, "Đi xuống đi."
Cô sửng sốt một chút, nhìn tay của Chu Thịnh dừng ở tay cầm, thu mắt, gạt những suy nghĩ trong đầu ra, thấp giọng, "Ừ."
Hai người lần lượt đi xuống lầu, khi đi xuống, Đồng bắc bắc không nhịn được quay đầu nhìn về căn phòng nhiều lần, sau này cô, chắc không còn cơ hội quay về đây.
"Như thế nào, không bỏ được."
"Không có."
Hai người xuống lầu, mấy người đang ngồi trên ghế sô pha đều nhìn qua.
Mẹ Đồng vội vàng đứng dậy, đến trước mặt Chu Thịnh hỏi, "Chu tổng không ở lại ăn cơm tối sao."
Chu Thịnh cười khẽ, "Không được, tôi có chút bận rộn, không có thời gian."
Vẻ mặt của mẹ Đồng cứng đờ, nhưng rất nhanh khôi phục lại bộ dáng nịnh nọt, "Bắc Bắc đâu, có muốn ở lại ăn cơm tối không."
Nghe vậy, Đồng Bắc Bắc nâng mắt nhìn bà, cười nhạo, "Không được, mẹ chắc là cũng không muốn con ở lại ăn cơm."
Mẹ Đồng: "...." Bà cười gượng hai tiếng, có chút trách móc nhìn về phía Đồng Bắc Bắc, "Sao vậy được, mẹ tất nhiên hy vọng con ở nhà lâu hơn một chút."
Đồng Bắc Băc nhướng mày nhìn bà, "Thật sự?" Cô cong môi cười, không đợi mẹ Đồng nói câu tiếp theo cô liền mở miệng, "Nhưng con không muốn ở lại."
Mẹ Đồng, "......"
*
Cho đến khi lên xe, Chu Thịnh mới mỉm cười, nhìn cô từ trên xuống dưới, "Không nhìn ra, có tin đồn Đồng tiểu thư yếu đuối nhát gan, không ngờ miệng lưỡi lại lợi hại như vậy."
Đồng Bắc Bắc nhìn anh, trả lời hợp tình hợp lý, "Anh cũng biết đó chỉ là lời đồn."
Đồng Bắc Bắc châm biếm, "Đồng tiểu thư có dũng cảm cắt cổ tay tự tử, anh cảm thấy sẽ là một người yếu đuối nhát gan sao?"
Trên thực tế, nguyên chủ không thể nói là yếu đuối nhát gan, chỉ là tuổi còn nhỏ, vẫn luôn được Đồng gia chăm sóc, tuy rằng trong lòng có chút phản nghịch, nhưng cũng không thể nói cô ấy có năng lực đó, cho nên mới luôn bị người nhà khi dễ.
Sắc mặt Chu Thịnh thay đổi liên tục, trầm ngâm một lúc rồi nói, "Quả thật không giống, là do mắt tôi có vấn đề."
Đồng Bắc Bắc, "Biết được là tốt."
Chu Thịnh nhìn cô vài lần, nhướng mày không nói gì, trực tiếp lái xe.
Đột nhiên, Đồng Bắc Bắc a một tiếng, "Anh dẫn tôi đi đâu?"
"Bán lấy tiền."
Đồng Bắc Bắc, ".....Câu chuyện cười này, một chút cũng không mắc cười."
"Phải không, tôi nghĩ là có thể."
Đồng Bắc Băc nghẹn họng, không nói nên lời nhìn anh, "Trước kia tôi nghĩ, Chu tổng tiếng tăm lừng lẫy, sẽ không biết kể chuyện cười."
Chu Thịnh cong cong khóe môi, đánh giá cô, đem câu nói kia của Đồng Bắc Bắc, trả lại cô.
"Cô cũng biết là cô nghĩ."
Đồng Bắc Bắc thật sự một chữ cũng không nói ra được, chỉ muốn nói lời thô tục.
"Fuck." Cô nghĩ nửa ngày, cũng chỉ nghĩ ra từ này.
Chu Thịnh nhướng mày cười, "Là một cô gái, không nên nói bậy."
Đồng Bắc Bắc: "..... Rốt cuộc anh đưa tôi đi đâu."
"Mua quần áo."
"À."
Chu Thịnh có chút ghét bỏ nhìn cô, "Cô đem những quần áo đó vứt đi, không có cái nào mặc được."
Nghe vậy, Đồng Bắc Bắc nghiêm túc gật đầu, nhìn về phía Chu Thịnh, "Cho nên hiện tại anh đưa tôi đi mua quần áo."
"Ừ." Chu Thịnh bày ra vẻ mặt tôi đối với cô rất tốt, chờ đợi Đồng Bắc Bắc khen.
Đồng Bắc Bắc nhíu mày, nhìn Chu Thịnh ghét bỏ, "Nhưng tôi, không muốn cùng anh lên hot search."