Tối đó sau khi quay xong gameshow, Bắc Bắc đã có một loạt hot search trên Weibo.
Đề tài thì rất bình thường nhưng lại gợi lên lòng hiếu kì của mọi người.
#Giọng hát của Đồng Bắc Bắc#
Có người tham gia tiết mục ở hiện trường đã quay lại một đoạn video nhỏ, cả người lúc Bắc Bắc hát rất đẹp, chỉ là.... Giọng hát hơi khó nghe.
Cũng không nên nói là khó nghe, chỉ là không thể tiếp nhận được giọng hát này, thật sự là ngoài dự liệu của mọi người, khi cô vừa mở miệng hát câu đầu tiên, MC và các khách mời sợ đến ngây người, tất cả đều có biểu cảm kinh ngạc. Chỉ có Triệu Manh Manh là bình thường, chắc là cô ấy đã biết được giọng hát của Bắc Bắc "trời phú" như thế nào.
Bắc Bắc không thay quần áo, mặc nguyên chiếc váy đó ra đài truyền hình, cô khom lưng bước vào trong xe rồi gọi điện cho mẹ Chu: "Mẹ đang ở đâu vậy ạ?"
Lúc này mẹ Chu vẫn thấy mắc cười, dừng lại hỏi cô: "Chúng ta gặp ở cửa hàng kia nhé, trễ thế này rồi con có đói bụng không?"
"Một chút ạ."
Bắc Bắc trả lời, nói Trần Tĩnh chở đến cửa hàng kia.
Trần Tĩnh liếc mắt nhìn cô, nhịn cười: "Được."
Bắc Bắc liếc mắt xem thường nhìn chị ấy: "Không cần nhịn đâu, tối nay em thật sự quá mất mặt."
Cô vừa chạy ra khỏi đài truyền hình chỉ vì chuyện này, sau khi ghi hình xong, nhân viên ở sau hậu trường đều nhìn Bắc Bắc, muốn cười nhưng lại không dám, khiến cô xấu hổ chết đi được.
Cô thật sự không chịu nổi những ánh mắt đó, cô nói với MC và đạo diễn xong liền chạy như bay ra ngoài.
Trần Tĩnh bật cười thành tiếng, đem điện thoại đưa cho cô: "Em xem đi, giọng hát của em, nhân dân cả nước biết hết rồi."
Bắc Bắc: "...." Cô cúi đầu nhìn giao diện điện thoại Trần Tĩnh đúng lúc thấy đề tài đó.
Cô nhấn vào video, thấy mình vừa mở miệng lập tức tắt luôn, thành thật mà nói, cô không thể xem và nghe hết được cái video đó.
Có rất nhiều bình luận, chủ yếu là trêu chọc Bắc Bắc.
....
Bắc Bắc liếc mắt nhìn hai cái, bất lực thở dài: "Mất mặt quá đi."
Trần Tĩnh cười: "Không sao, không phải em được rất nhiều người khen à."
Bắc Bắc trợn mắt nhìn chị ấy: "Đó không phải là khen em, là chọc em đó." Giờ chỉ nghĩ thôi đã cảm thấy mất mặt, nếu vậy thôi thì không sao, nhưng mà bà nội và mẹ Chu Thịnh đều đến xem, Bắc Bắc che mặt lại, cảm thấy hôm nay mặt mũi đều mất sạch.
Bắc Bắc nói địa chỉ: "Qua đó đi, lát nữa em sẽ về với mẹ Chu Thịnh."
"Ok."
Trần Tĩnh nói tiếp: "Không nghĩ tới hôm nay hai người họ sẽ đến đây."
Bắc Bắc cười: "Em cũng vậy, lúc đầu bọn họ còn nói không có thời gian." Đối với những hành động của Chu gia, trong lòng cô cảm thấy rất xúc động.
Bắc Bắc suy nghĩ rồi nói: "Em không biết phải cảm ơn bọn họ như thế nào nữa."
Trần Tĩnh nhướng mày, "Em sinh cho Chu gia một đứa con đi, chắc chắn là món quà ý nghĩ nhất luôn."
Bắc Bắc: "...." Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, rất đồng ý với ý kiến của Trần Tĩnh: "Chị nói rất đúng."
Bây giờ Chu Thịnh đã 28 tuổi, sắp 29 tuổi rồi, muốn có con cái là chuyện bình thường, nhưng mà Bắc Bắc chỉ mới 21 tuổi thôi, nói cách khác thì... Sự chênh lệch tuổi tác đã xuất hiện rồi.
"Chu Thịnh có hỏi qua em chưa?"
"Chưa."
"Vậy người Chu gia thì sao?"
Bắc Bắc lắc đầu: "Có thể bọn họ thấy tuổi em còn nhỏ, chưa từng đề cập với em về chuyện này."
Trần Tĩnh nghe vậy thì cảm thán: "Bọn họ thực sự rất quan tâm đến em."
"Đúng vậy." Bắc Bắc thở dài: "Cho nên em càng không biết cảm ơn mọi người như thế nào."
"Tốt nghiệp xong thì sinh một đứa."
Bắc Bắc bật cười: ".... Hai năm lận đó."
Trần Tĩnh: "... Lâu thật."
Bắc Bắc cong khóe miệng, nhỏ giọng nói: "Bây giờ cũng được, em chuẩn bị sẵn rồi."
"Ừ, dù sao chị cũng không cấm em." Trần Tĩnh không giống như những người đại diện khác sẽ hạn chế những việc nghệ sĩ muốn làm, Bắc Bắc cũng đã kết hôn, đối với chuyện sinh con cũng rất bình thường, cô sẽ không vì sự nghiệp đóng phim của Bắc Bắc mà khuyên cô đừng sinh, như vậy không thích hợp.
Có rất nhiều nghệ sĩ sinh con xong vẫn đóng phim. Cho nên chuyện này thực sự không có ảnh hưởng gì, trong quá trình diễn xuất, mọi người đều chú ý đến kỹ thuật của diễn viên hơn.
"Dù sao em cũng không theo con đường thần tượng."
"Đúng đó."
Trần Tĩnh đưa Bắc Bắc đến điểm hẹn rồi về nhà trước, nghe nói trong nhà có người cần chăm sóc.
Bắc Bắc không ngăn cản, chào tạm biệt chị ấy rồi đi vào trong tiệm.
Đây là một nhà hàng có tính bảo mật rất cao, bên trong có rất nhiều đồ ăn, Bắc Bắc vừa đến thì nói số phòng, người phục vụ lập tức dẫn cô vào bên trong, trên đường đi, mấy người phục vụ lặng lẽ đánh giá cô, hơn nữa còn thì thầm to nhỏ với nhau.
"Ê ê, đó có phải là Đồng Bắc Bắc mới lên hot search không?"
"Đúng đó, nghe nói hôm nay bộ phim truyền hình của cô ấy phát sóng, tôi đang hóng đây."
"Là bộ thanh xuân vườn trường kia hả? 10 giờ chiếu rồi, bây giờ đã 10 giờ 30."
"Không còn cách nào khác, tan tầm tôi sẽ coi lại."
Bắc Bắc khẽ cười, đi theo phục vụ vào phòng bao.
Bà nội và mẹ Chu đang dán mắt vào điện thoại thảo luận về hot search của Bắc Bắc, cô vừa đi vào đã nghe được.
"Bắc Bắc mau đến ngồi bên cạnh mẹ này."
"Dạ." Cô ngồi xuống bên cạnh mẹ Chu, cũng may một chiếc đủ rộng cho ba người chen chúc: "Mọi gười đang xem gì vậy, đã gọi đồ ăn chưa?"
"Gọi rồi, có món con thích nữa."
Bắc Bắc cười: "Cảm ơn mẹ."
Ba người ngồi với nhau, ăn xong rồi đi về nhà.
Vừa đến nhà, Bắc Bắc đi vào phòng khách đã nghe thấy âm thanh truyền ra từ TV, Bắc Bắc nghi ngờ đi vào bên trong, thấy cảnh tượng trong phòng khách hồi lâu mới hoàn hồn, đặc biệt khi thấy gương mặt quen thuộc trên TV, Bắc Bắc chỉ muốn kiếm một cái lỗ chui xuống.
Trong phòng khách, Ba Chu Thịnh và những người thân trong gia đình đang coi TV.... Là bộ phim truyền hình cô tham gia 《 Mùa Hè Năm Ấy》, 10 giờ chính thức phát sóng, bây giờ đã 11 giờ rưỡi đang chiếu tập thứ hai.
Cô khó mà tưởng tượng một người nghiêm túc như ba Chu Thịnh, lại đi xem bộ phim thanh xuân vườn trường này.
Mẹ Chu đi theo phía sau, hét lên: "Ai nha, đêm nay tôi lại bỏ lỡ phim rồi, sao rồi, Bắc Bắc diễn như thế nào?" Bà đi vào phòng khách, ngồi xuống bên cạnh chồng mình.
Ba Chu thấy Bắc Bắc còn sững sờ, khẽ cười: "Rất tốt, Bắc Bắc con giỏi lắm."
Bắc Bắc mấp máy môi, khẽ ho đáp lời: "Cảm ơn ba."
Cuối cùng mọi người xem TV xong, vây xung quanh Bắc Bắc hỏi tiến triển tiếp theo của bộ phim, Bắc Bắc không có cách nào khác, không biết nên trả lời như thế nào, thì Chu Thịnh gọi điện thoại đến.
Bắc Bắc mỉm cười chào mọi người, đi ra ngoài sân.
Cô vừa đi vừa nghe điện thoại: "Chu Thịnh, anh gọi đúng lúc quá."
Chu Thịnh khẽ khựng lại, mỉm cười hỏi: "Sao vậy?"
Bắc Bắc đem chuyện ở phòng khách nói với anh, Chu Thịnh nghe xong cười không ngừng: "Vậy em đã nói kết cục với mọi người rồi à."
"Tất nhiên là không rồi, em có đạo đức nghề nghiệp đó." Bắc Bắc nhịn không được nói thêm: "Anh nói xem sao ba anh lại xem phim của em vậy, quá khác thường."
Chu Thịnh bật cười, suy nghĩ rồi nói: "Chắc là mẹ nói ba xem."
"À? Như vậy sao?"
"Không phải em nói mẹ anh đến đài truyền hình à? Chắc mẹ nghĩ chắc chắn sẽ bỏ lỡ bộ phim đầu tiên của em, cho nên nói ba xem xong thì kể lại cho mẹ."
Bắc Bắc: ".... Còn có chuyện đó hả?"
Chu Thịnh ừ: "Không có gì bất ngờ thì là vậy đó."
Bắc Bắc bật cười: "Hay thật."
Cô ngẩng đầu nhìn mặt trăng, ban đêm ánh trăng mùa hè rất to và sáng, chiếu xuống đường, Bắc Bắc đi không cần đèn.
"Anh bên kia sao rồi, giải quyết xong chưa?"
"Vẫn chưa, chắc khoảng hai ngày nữa." Chu Thịnh suy nghĩ rồi nói: "Mấy ngày này nếu không có việc gì thì đừng ra ngoài biết chưa?"
"Vâng, em biết rồi."
Chu Thịnh dừng một lúc rồi nói tiếp: "Nếu Đồng gia có gọi cho em thì cũng đừng nghe máy, cũng không cần phải gặp."
Bắc Bắc ngẩn người, kinh ngạc hỏi: "Sao vậy?" Cô phản ứng rất nhanh, lập tức hỏi: "Có phải chuyện bên đó liên quan đến Đồng gia không?"
Chu Thịnh im lặng một hồi: "Vẫn chưa chắc chắn, anh chỉ lo bọn họ sẽ mắng em như lần trước." Chu Thịnh mỉm cười: "Anh không nỡ để người khác mắng vợ mình."
Bắc Bắc khẽ ừ: "Em biết mà."
Chu Thịnh cười một cái, đổi đề tài, dịu dàng hỏi Bắc Bắc: "Nhớ anh không?"